Thông tin truyện

Nữ Vương Thét Chói Tai!

Nữ Vương Thét Chói Tai!

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 0.0/10 từ 0 lượt
Vừa nhấn kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nữ âm u thô ráp, khàn khàn như củi khô: "S-Seven day!" Sự yên tĩnh và  trống trải sẽ làm phóng đại dù là tiếng động nhỏ bé nhất, Chúc Ương không bật loa ngoài, thế nhưng Tạ Tiểu Manh lại rõ ràng nghe được nội dung từ  đầu điện thoại bên kia. Sắc mặt cả người Tạ Tiểu Manh đã trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, từ khi đĩa CD kia bắt đầu chiếu, toàn bộ bầu không khí đều trở nên ngạt thở đến quỷ dị.  Nhưng Chúc Ương nghe xong lại giận không chỗ phát tiết: "Sờ-sờ-sờ, sờ cái đầu mẹ mày à, phát âm còn chưa đúng tiêu chuẩn mà dám cosplay "Ác linh lúc nửa đêm" bản Mỹ, chị đây thừa biết đây là trò đùa ác ý của đám loser chúng mày rồi nhá. Cứ thích làm trò thế làm gì, mà chị mày hỏi thật chứ, đóng phim đã dùng gái Châu Á rồi, sao còn thiết lập cái khung cảnh ngoại lai Âu Mỹ làm đéo gì? Cũng không sợ không quen khí hậu thổ nhưỡng à, dislike!"

Khó chịu cúp điện thoại, Chúc Ương đứng phắt dậy: "Lãng phí thời gian, chúng ta tiếp tục trang trí thôi. "Nhưng trước giờ Tạ Tiểu Manh đối với cô luôn nói gì nghe nấy, giờ phút này lại lập tức đứng lên, bờ môi trắng bệch, giọng nói cũng đã run rẩy: "Cậu, cậu thật sự cho rằng cái kia chỉ là đùa ác ý sao?" Chúc Ương không hiểu hỏi lại: "Còn không phải chắc? Cậu thật đúng là, còn tin tưởng là cái con Sadako tông dật nhà quê kia sẽ từ TV leo ra nữa chắc?" Vừa nói Chúc Ương đã vừa lấy đĩa CD ra, lấy cả hộp trên bàn ném bộp vào thùng rác. Tạ Tiểu Manh nuốt một ngụm nước bọt: "Cậu nghĩ được thế là tốt rồi, sao mình cứ cảm thấy việc này không ổn lắm, mà cậu không cảm thấy phòng này đột nhiên trở nên âm u sao?" "Cậu nói nhà ai âm u đấy?" Chúc Ương nhíu mày. Tạ Tiểu Manh không dám đắc tội với cô, nhưng cảm giác gai ốc sởn lên mãnh liệt như có gai ở sau lưng lại làm cô ta không dám ở lại nơi này thêm nữa: "Không có, mình, mình đột nhiên thấy hơi mệt, mình đi về trước nhé, hôm nào sẽ lại đến giúp cậu trang trí sau." Chúc Ương thấy chân Tạ Tiểu Manh cũng đều đang run lẩy bẩy, trong lòng thầm khinh bỉ, cũng lười nhác chẳng muốn nhìn cái bộ dạng sợ hãi xui xẻo này của cô ta nữa, liền phất phất tay: "Thôi đi đi, đi đi!" Tạ Tiểu Manh như được đại xá, vừa cầm lên túi xách muốn rời đi đã lại bị Chúc Ương gọi giật lại —— 

"Thuận đường thì xách túi rác ra ngoài ném luôn nhé." Cái kiểu sai phái này, Tạ Tiểu Manh cả các nữ sinh chung quanh Chúc Ương đã sớm quen thuộc, bình thường cũng cũng chỉ thầm bĩu môi trong lòng nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì quá đáng, nhưng vừa vặn, lúc này cái đĩa CD khủng bố kia còn đang nằm trong túi rác đấy.

Bình luận truyện