Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 33: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 9



“Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nàocũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu nhấtđịnh phải tóm lũ chuột đó cho tôi! Tôi không đợi được nữa rồi! Có thể tìm ngườichăm sóc mẹ cậu không?”

Vương Hoa Sơn nói vừa như đe dọavừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận tiền thì phải trừ tai họa cho người ta. Hồiđầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về Ức Vạn, trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông tagiao, tôi và ông ta chẳng ai yên tâm được.

Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ, muacho Ân Hỷ một chiếc di động để nó báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệtkêu ầm lên không muốn về trường học nữa, tôi nổi giận: “Em nói gì? Em điên à?Anh và bố vất vả kiếm tiền đóng học mà em lại bảo không học nữa?”

Bố và tôi tính tình đều dễ nónggiận, mắng một trận khiến nó khóc sụt sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, không cóbằng cấp sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt sẽ khôngkiếm được tiền, đó là hiện thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, emnhất định phải học hết đại học như anh trai, lấy bằng rồi đi làm ở một công tytốt, như thế mới gánh vác được cho gia đình.”

Lại cùng lên đường, đời ngườiđúng là cuộc hành trình đầy phiêu bạt, chỉ cần bạn chưa chết... đến đâu cũngkhông phải nơi thích hợp với bạn.

Đưa n Duyệt về trường, tôi cũngmua cho nó một cái di động, cho nó một ít tiền, tôi bảo hàng tháng sẽ gửi tiềncho, đừng nghĩ lung tung.

“A... mệt quá đi!” Sa Chức vừalái xe vừa vươn vai.

Tôi bật nhạc: “Nghe chút nhạc chothư giãn, có muốn anh kể chuyện không?”

“Chưa bao giờ em lái xe trongthời gian dài thế này. Hay là em dạy anh lái xe!” Sa Chức nói.

“Trên đường bao nhiêu xe qua lạithế kia mà lại dạy anh lái xe?” Tôi ngạc nhiên.

Tôi ngồi lên ghế lái, lần sờ mộtlúc là có thể lái vững ở tốc độ bốn năm chục cây: “Sa Chức, đây là đường caotốc... liệu có bị phạt không?”

“Phạt thì phạt, bao nhiêu tiềnchứ?” Sa Chức nói vẻ bất cần.

“Ừ, em có tiền, em cái gì cũngthiếu, chỉ tiền là không thiếu.” Tôi nói.

“Không sao đâu, hôm qua hình nhưem chạy hai trăm cây một giờ mà cũng có bị phạt đâu. Em lấy báo che biển số xeđi. Ân Nhiên, có ai nói là khi anh nghiêm túc rất hấp dẫn không?” Nói rồi cô ấynhư con rắn trườn tới, tay phải thò vào quần, tay trái ôm lấy cổ tôi, chiếclưỡi liếm lấy tai, cổ, vai tôi...

“Sa... Sa Chức, anh đang lái xe,nguy hiểm!” Tôi nói rồi đẩy cô ấy ra.

“Dừng xe!” Cô ấy nũng nịu ralệnh.

Xe dừng lại bên đường, cô ấy bổnhào tới, một khi cảm xúc dâng tràn thì giống như tức nước vỡ bờ, không thểngăn cản nổi. Cơ thể gợi cảm của phụ nữ chính là sự hưởng thụ tuyệt vời nhấtvới đàn ông, cảm giác ham muốn lập tức bùng cháy. Dưới ánh mặt trời thân thểthon thả dần lộ ra của cô ấy khiến tôi không thể nào rời xa. Những tiếng rên rỉkhông hề kìm nén trong chiếc xe Benz, với tôi đó là bài hát hay nhất trên thếgian này...

Mất không ít thời gian trênđường, khi về đến Hồ Bình thì đường đã lên đèn, tâm trạng tôi vẫn đang phiêubồng, phiêu trong sự ấm áp mà Sa Chức đã đem lại.

Buổi hoàng hôn tiêu hồn này khiếntrái tim tôi trở nên thật sự rối loạn.

Cả hai đều không vội trở về chỗ ởcủa mình mà đến một nhà hàng ấm cúng ăn cơm. Đáy mắt Sa Chức như gợn lên nhữnglàn sóng mùa thu lăn tăn dịu nhẹ, đôi mắt đảo quanh tràn đầy sự thoải mái saukhi được thỏa mãn của phụ nữ.

Ăn xong cơm, tôi châm thuốc hút,cô ấy hỏi: “Có một hôm ở Cung điện Phỉ Thủy em ngửi thấy mùi thuốc lá quenthuộc anh vẫn hút, em quay sang nhìn thì thấy người đó đội mũ đeo kính, em nghĩchắc đó là anh đúng không?”

“Mùi của thứ thuốc lá rẻ tiền rấtđặc biệt phải không?" Tôi gật đầu.

“Thấy em và người đàn ông kháckhiêu vũ anh có khó chịu không?” Cô ấy hỏi.

Tôi cười: “Cũng như em nhìn thấyanh ôm người phụ nữ khác thôi.”

“Người đó là phó thị trưởng thànhphố, cục trưởng Cục Công an, sau này ông ta sẽ rất có ích cho em, hơn nữa emcũng không thể đắc tội ông ta được.” Dường như Sa Chức đang giải thích việc côấy ở bên ông ta là chuyện bất đắc dĩ.

“Có lợi ích gì?” Tôi tiện mồm hỏimột câu, thật ra tôi cũng không muốn biết, biết rồi cũng chẳng để làm gì.

“Mở nhà hàng không biết phải phụcvụ bao nhiêu ông Phật ở cả hai xã hội trắng và đen, có người này thì có thể gạtđược bọn lưu manh sang một bên. Ông ta chính là thần bảo vệ của em...”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Bị hắn ta sởhữu rồi đúng không?”

Sa Chức cười khổ: “Đúng vậy, từsau khi anh đi, đó là lần duy nhất của em, hơn nữa còn đeo bao, quá trình khôngđến năm phút. Đàn ông có tiền thì thành kẻ xấu, phụ nữ trở nên xấu xa thì cótiền. Em không có lựa chọn nào khác, đây chính là em, hy sinh bản thân, khomngười quỳ gối bán linh hồn mới thay đổi được cuộc đời, số em là làm nhân tìnhcủa người khác, em là người đàn bà bị nguyền rủa, chủ định cả đời này sẽ chẳngcó kết cục tốt đẹp, không thể thay đổi được đâu.”

“Em không phải giải thích vớianh. Em nói đúng, chúng ta chỉ có hôm nay, không có ngày mai. Từ ngày người bạngái thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu vì tiền mà bỏ anhđi, trái tim anh đã trống rỗng, cảm giác như luôn thiếu thứ gì đó, trong cơn mùmờ anh không tìm được đường ra để bù đắp sự thiếu hụt ấy. Chỉ khi quấn quýt bênthân thể em thì linh hồn anh mới tạm thời được lấp đầy. Chúng ta chỉ nói đếntình dục chứ không có tình yêu. Đạo lý đó anh hiểu, tiền anh sẽ cố gắng trả emsớm nhất có thể.” Tôi cúi đầu, lại châm điếu thuốc khác. Gặp được Sa Chức làmay mắn hay bất hạnh của tôi? Nếu chúng tôi yêu nhau thì tốt biết mấy. Tình yêukhông nên sa đọa, phóng đãng như vậy, tình yêu đích thực phải để tâm hồn mìnhtrong sạch, không dính bụi bẩn. Giữa tôi và Sa Chức, không phải tình yêu.

“Em biết anh có lý tưởng, có tâmhuyết. Anh không thể mãi mãi thuộc về em, bên cạnh anh có rất nhiều cơ duyên.Nhưng em không thể khống chế được bản thân mình muốn cảm nhận cảm giác đắm chìmtrong vòng tay anh. Nằm trong lòng anh, thậm chí em còn tưởng tưởng ra cảnhmình nắm tay người yêu đi dạo trên con đường nhỏ mùa lá rụng. Giống như trongthơ của Tịch Mộ Dung: Em vẫn muốn cùng anh đi trên con đường núi ấy, có giónhẹ, mây trắng, có người thương yêu bên cạnh, lắng nghe từng nhịp đập rộn ràngmà xúc động của em... Hãy hứa với em, đừng để em không tìm được anh...” Sa Chứctiến lại ngồi cạnh khẽ dựa vào vai tôi.

Người ta có thể cảm nhận được sựbi thương từ con người Sa Chức, cô ấy giống như những giọt nước tí tách kiêntrì nhỏ xuống xuyên thủng viên đá, đi thẳng vào trái tim người khác. Tôi cũngrất khát khao cảm giác ý hợp tâm đầu: “Sau này em muốn tìm là sẽ thấy anh.”

Nói thật lòng, từ sau khi Mẫu Đơnbỏ đi tôi nhận ra mình không còn tin cái gọi là thiên trường địa cửu nữa. VớiSa Chức, tôi chỉ mang suy nghĩ méo mó có hơn không, có người bên cạnh vẫn hơnlà không chứ? Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi quá tạm bợ, lại khôngđáng tin. Cái gọi là hạnh phúc này dường như không còn xa niềm hạnh phúc thườngngày mà tôi vẫn mong muốn, nhưng thực tế thì xa vời vạn dặm: hiện thực luôn tànkhốc. Nghĩ đến đây, tôi dần nở nụ cười chua xót. Sa Chức nói lần nào nhìn thấynụ cười của tôi là cô ấy lại thấy đau lòng.

Tôi nói: “Vì anh biết chúng tasớm muộn gì cũng kết thúc.”

Hai chúng tôi đã yêu nhiệt độ cơthể của nhau, cô ấy dùng cơ thể sưởi ấm sự cô đơn trong tôi, tôi dùng cơ thểxoa dịu niềm đau thương cho cô ấy. Chúng tôi nên chúc mừng cho cuộc gặp gỡ haythan vãn cuộc đời bất công đây? Nếu không phải vì hiện thực thì có lẽ chúng tôiđã trở thành cặp đôi khiến người đời ngưỡng mộ tới chết...

Hôn tạm biệt nhau trong luyếntiếc, chiếc Benz đỏ của Sa Chức lướt đi khỏi cửa công ty chúng tôi biến mấttrong màn đêm.

Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ báomình đã đến nơi an toàn, vào trong kho thì A Tín đang đối chiếu sổ sách: “Lãođại, anh về rồi ạ!”

“Hà hà... A Tín, cậu ăn cơmchưa?”

“Em ăn rồi. À lão đại, không biếttại sao mấy ngày nay Mạc Hoài Nhân thường xuyên vào kho ngó nghiêng.”

Mạc Hoài Nhân... Lão yêu tinh nàycó vô số vấn đề, nhưng giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Trong đầu hắnđang có âm mưu gì cũng không nói. Chỉ khi tôi giúp Vương Hoa Sơn tóm được đámngười này, để ông ta trọng dụng tôi thì cuộc đời tôi mới nhìn thấy được tiasáng hy vọng. Chỉ khi tôi có đủ tiềm lực kinh tế, thì tôi mới có thể sống trongcùng một chậu cây với Sa Chức, Bạch Khiết.

Trưa hôm sau, tôi lại xuống kho,lần này thấy Mạc Hoài Nhân và A Tín đang tranh cãi về vấn đề sắp xếp hàng. MạcHoài Nhân nói mình là lãnh đạo của công ty, lại là bạn tốt của trưởng ban bộphận kho Hoàng Kiến Nhân, theo Hoàng Kiến Nhân thị sát kho chỉ ra những điềuchưa hợp lý là điều đương nhiên. A Tín lại nói Mạc Hoài Nhân ngày nào cũng đếnbắt cậu ấy làm những việc lãng phí thời gian.

“A Tín, cậu làm gì vậy?” Tôi quát lên.

“Anh Ân Nhiên, mấy người này chèn ép người quá đáng!” A Tínnói.

Tôi đi tới, họ đều dừng lại, nhưng họ không ngờ tôi lại đánhA Tín một trận: “Cậu có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không hả?”

A Tín nằm ôm đầu dưới đất không động đậy, chỉ là đôi mắt ấykhông có chút phẫn nộ, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi đá thêm vài phát, mắngcậu ta một tay quản kho bé tí dám cãi lãnh đạo...

An Lan lao tới đẩy tôi: “Tại sao lại đánh anh em? Không đượcđánh!”

Mạc Hoài Nhân vội tiến lại: “Kìa chú, đâu cần phải vậy, bọntôi cãi nhau chút thôi.”

Tôi chỉ A Tín mắng: “Nhóc con, không có bọn tôi thì làm gì cócác cậu, dám cãi nhau với lãnh đạo, không muốn làm nữa đúng không?”

Hoàng Kiến Nhân kéo tôi ra khỏi kho: “Chú em, để lớn chuyệnthì không hay đâu. Cậu ta là bạn tốt của cậu, sao lại làm thế?”

“Hừ, bạn tốt? Các anh cũng là bạn tốt của tôi, tại sao cậu takhông tôn trọng bạn của tôi? Là tôi hồi trước đã nhận cậu ta vào đây đấy!” Tôinổi giận.

Về văn phòng tôi bình tĩnh lại, nhắn tin cho A Tín: “A Tín,xin lỗi cậu...” Có thời gian tôi sẽ giải thích với cậu.

Tôi chỉ muốn có được sự tin tưởng của Mạc Hoài Nhân, cả ngàyhắn đến kho xem xét, hành vi rất không bình thường, nhưng giờ hắn chưa hoàntoàn tin tôi, tôi có thể làm gì chứ?

Lâm ma nữ lại triệu kiến bảo tôi cùng xem quảng cáo với côta. Chỉ một phút quảng cáo ngắn ngủn, Lâm ma nữ cứ khen suốt: “Hai người phốihợp rất tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.”

“Cảm ơn Lâm tổng giám đã cho tôi cơ hội tốt như vậy.” Khôngbiết tại sao mà gần đây thái độ của Lâm ma nữ với tôi lại quay ngoắt 180 độ nhưthế.

“Anh làm rất tốt, tiền thưởng trợ cấp cuối tháng tôi sẽ bảotài vụ gửi vào tài khoản cho anh. Ba mươi nghìn đô la anh đưa trước đây tôi sẽtrả lại anh.” Lâm ma nữ rộng rãi nói.

Con người này lại đang bày mưu gì đây, tôi cẩn thận nói: “Cảmơn Lâm tổng giám, chỉ có điều đó là tiền tôi đền di động cho cô, tôi không dámnhận lại.”

“Không sao, không sao. Anh đã cống hiến nhiều cho công ty nhưvậy, anh vui, tôi cũng vui! Chiều tan làm ta cùng đi ăn, tôi có chút chuyệnmuốn nói.” Lâm ma nữ nghiêng đầu nói với tôi.

Tôi gãi đầu, cô ta lại định làm gì đây?! Lần nào gặp cô ta,không phải sấm sét đùng đùng thì là động đất rung chuyển, lẽ nào lần này chiếntrường chuyển sang nhà hàng thì sẽ có sức chấn động hơn sao?

Tôi huýt sáo đầy đắc ý ra khỏi văn phòng. Aiz, tài vận mộtkhi đã đến thì cũng như những điều xui xẻo, không thể ngăn nổi. Thấy Hà Khả,tôi huýt sáo một tiếng, cô ấy cười thẹn thùng.

Cố tình đi qua văn phòng Bạch Khiết, tôi nhớ hôm thứ bảy côấy nói làm cơm đợi tôi ở nhà để cảm ơn tôi đã giúp đỡ Vũ Hàn, còn bảo mặc kệtôi có đi không cô ấy cũng đợi, có thật không nhỉ? Hôm đó tôi và Sa Chức, ÂnDuyệt về nhà tôi, không biết Bạch Khiết có đói méo mặt ngồi đợi tôi trước mâmcơm không?

Nhìn vào trong văn phòng, đói méo mặt á? Còn sinh khí dồi dàohơn tôi ấy chứ. Cô ấy đang gọi điện thoại, dường như đang nói chuyện ngọt ngàotình tứ với ai đó. Thấy tôi, Bạch Khiết khựng người một chút, rồi che điệnthoại tiến lại chỗ tôi: “Ân Nhiên, có chuyện gì không?”

“Không, không có gì, đi ngang qua thôi.”

“Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Bạch Khiết hỏi.

“Thấy người phụ nữ mình thích nói chuyện tình tứ với ngườikhác, tôi ghen thôi.” Tôi buông một câu chua hơn giấm rồi đi mất.

Về văn phòng, quên đi Bạch Khiết, quên đi tất cả, tôi nghĩtới ba mươi nghìn đô la. Aiz, nếu có được số tiền ấy một cách thanh thản thìtôi sẽ gửi về nhà ngay. Số tiền gửi về nhà lần trước để trị bệnh cho mẹ và xâynhà, chỗ này để trang trí nhà cửa, để bố mẹ không phải liều mạng làm việc nữalà được rồi.

MSN có tin nhắn, của Bạch Khiết: Cậu có khỏe không?

Tôi nhận ra câu “cậu khỏe không” của Bạch Khiết khiến tôithấy dễ chịu hơn bất cứ lời nói nào trên thế gian này.

Tôi trả lời: Tôi khỏe, có việc gì không?

Mấy phút sau cô ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậubận rất nhiều việc, cũng không dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”

Cô ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm?Tôi trả lời một chữ: “ Ừm.”

Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem cô ấy sẽ nói gì, trên khungcửa sổ chat cứ thấy cô ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cùng chẳng thấygì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.

Cuối cùng cô ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì saikhông?”

Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Đằng sau có ai đó đứng đã rất lâu, tôi biết có người nhưngmặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đócàng ngày càng rõ khiến tôi hoài nghi, lẽ nào...

Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, anh đi làm là làm nhữngviệc này sao?”

“Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.

“Nhưng tôi thấy thời gian anh nói chuyện với người ta làtrong giờ làm việc.”

Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bìnhthường tôi không thế này.”

“Công ty trả lương cho anh không phải để anh chơi. Lần sautôi mà còn thấy anh làm việc riêng thì đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần nàytôi cũng không tha cho anh, ghi lỗi một lần, nếu để tôi thấy anh đi làm muộnthì thưởng chuyên cần tháng này không còn nữa đâu!” Nhân viên tinh anh trong bộphận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.

“Đi thôi!” Không ngờ cô ta đợi tôi cùng đi ăn.

Tôi đi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng cô ta không racầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, nói lớn: “Giám đốc Bạch, côcũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, nói chuyện MSNtrong giờ làm việc? Giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy côkhông muốn làm nữa thì phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiếngì không?”

“Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâmma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lòng tôi rối như tơ vò.

Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi thật sự muốn đá cho cô talăn xuống kia.

Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôingồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trướcngực, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt. Trên sống mũi vẫn là cặp kính râm,chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây anh trúng sổ số không?” Lâm ma nữquét mắt quanh người tôi.

Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các cô mới được mặcquần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, đi xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúngtôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta một bậc?”

Cô ta không hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn không?”

Tay tôi không khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôinhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấytiền của công ty một cách phi pháp. “Ai không muốn có nhiều tiền chứ...”

“Dạo này phó ban Ân ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệvới ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vảphó ban Ân nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.

“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi! Tôi không có thời gian dôngdài với cô!” Tôi quát khiến cô ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổigiận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng đang ngồi trongnhà hàng này.

“Được, vậy tôi nói thẳng. Anh có biết trong bộ phận thịtrường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai không?”

Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích sẽ “gần bùn mà chẳnghôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầmdụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “Không biết! Có gì thì cô nóithẳng đi!... Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanhcàng tốt!”

Lâm ma nữ nhận ra sự bất thường của tôi, nhìn ra xung quanhcũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trất đất vừa nhìnlà biết tại sao tôi nổi giận, cô ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi:“Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. Anh thích giám đốc Bạch đúngkhông?”

“Lẽ nào lại thích cô?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịchsự.

“Nói tiếp chủ đề ban nãy, hiện giờ nhìn bề ngoài anh có vẻrất được nở mày nở mặt. Nhưng thật ra, một khi có biến, những người như anhchắc chắn sẽ bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ thì vẫn khó lòngleo cao trong công ty, trừ phi anh đi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thếlực, anh chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là không sai! Anh thấy đấy, giámđốc tiền tệ với tôi có là cái gì? Một giám đốc tiêu thụ nhỏ bé trong bộ phậnthị trường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương ngườita. Nếu anh hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kiakhông lọt nổi mắt anh. Thế nào hả?” Lâm ma nữ đang chiêu an tôi sao?

“Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao cô lại nói với tôi nhữngđiều này?” Tôi cảnh giác.

“Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bàitrừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền. Anh phảibiết là, thông tin doanh số tiêu thụ một năm của Ức Vạn lên đến hàng trămtriệu, nhưng thực tế không chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúngta không kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳngliên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ thật rõ ràng.

“Hì hì... Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng không biết người hạđẳng như tôi có thể làm gì?”

“Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiềutiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa đầy nguy cơ. Giảdụ sau này có một ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậychúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”

“Cô đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệplớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gìchứ?”

Cô ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc không lớn hơn chúng ta sao?Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào không lớn hơn chúng ta chứ? Công tytrong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé nhỏ của chúng ta đã là gì?”

Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìnthật là rộng quá thể.

“Thế... cô định làm gì?”

“Nói thật với anh, tôi và Vương Hoa Sơn từng là một đôi, sauđó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi không có cuộc sốngvề đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là một người tính cách mạnhmẽ, nhất định tôi sẽ báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưabao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là một chuyện, côngty lại là một chuyện khác. Nhưng ông ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơnnữa còn không đội trời chung, không phải tôi ra đi thì ông ta sẽ bị hạ bệ. Sosánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù nhỏ của chúng tachẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giảdối, cho rằng tôi đang bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếpkhông ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi không tin nổingười đàn ông từng luôn miệng nói có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Nămđó khi ông ta sa sút, là bố tôi đã giúp đỡ thì ông ta mới có ngày nay! Cuộcchiến của tôi và ông ta đã bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi không ngờ ngoàihai bè phái của mình còn có một bè phái khác cũng đang nhắm vào công ty. Bèphái này không phải của tôi, cũng không phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông tanghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta đang tin người không đáng tin, rồi có ngàyông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiếntrong một nước, bất luận ai thắng thì cũng là người của mình. Nhưng thế lực kiathì khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi khôngthể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”

Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản khônghiểu cô đang nói gì..

“Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu trên người, cóphải Vương Hoa Sơn cho anh không?” Ặc... Lâm ma nữ không làm bà bói thì đúng làlãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ thìngười thanh toán cuối cùng đúng là Vương Hoa Sơn.

Tôi im lặng coi như mặc nhận.

“Ông ta bảo anh giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng không?Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng không? Thậm chí ông ta còncho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúngkhông? Ông ta cho rằng tôi đã lấy tám mươi vạn kia, muốn anh làm gián điệp lấychứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng không?” Lâm ma nữ, cô có phải ngườikhông vậy?

“Cô có bản lĩnh như vậy, cô hoàn toàn có khả năng đối phó vớiông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi sẽ làm cho ngườiấy. Việc này nếu tôi không làm thì ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôinói.

“Tôi thật không ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Nămđó nếu không có bố tôi thì đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rútván thì ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu đã chứ. Tôi và ông ta tuy không códanh phận nhưng cũng là tình nhân một thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôinhư vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy thì tôi sẽ khiến ông ta sống không bằngchết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “Nói việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn sẽ chơitừ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phảiloại bỏ lão!”

Đây là công ty gì chứ? Rõ ràng còn kinh hồn động phách hơn cảTam quốc diễn nghĩa.

“Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.

“Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lãochính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn thì tôi khôngrõ, nhưng tôi biết lão ra tay từ kho hàng. Còn tại sao lại ra tay từ kho hàngthì tôi đã điều tra rất lâu nhưng không có manh mối gì.”

“Phó tổng giám Tào Sắt? Lâm tổng giám, hình như tôi ngheVương Hoa Sơn nói Tào Sắt là anh em tốt của ông ấy.” Là thế nào đây, tôi thànhngười của Lâm ma nữ rồi sao?