Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 76: Bệnh kiều (3)



Edit: Linh Nguyệt

Tỉnh lại một lần nữa cũng là lúc, địa điểm mà Tô Quỳ đang ở đã thay đổi hoàn toàn so với trước, hiện giờ cô đang nằm nghỉ trong một căn phòng công chúa thơ mộng, bên cạnh còn có một chiếc giường lớn mềm mại, tuy đẹp nhưng xem ra căn phòng này không có chỗ nào là không có màu hồng.

Tấm rèm mỏng đầu giường phòng cô rơi xuống lõa xõa như một làn khói. Khi Tô Quỳ bước chân ra khỏi giường bằng đôi chân trần thì ở ngay phía dưới chân cô đã được lót một tấm thảm len rất đẹp, mềm mại như nhung, trong khi phía gần đó lại có một chiếc ghế sofa màu hồng nho nhỏ, một bàn trang điểm màu trắng và một cánh cửa sổ rộng lớn đủ để cho người ta có thể ngắm trọn cảnh đẹp bên ngoài. Có lẽ vì tò mò cho nên ngay sau khi bước đến được phía cửa sổ, Tô Quỳ liền nhanh chóng tiến tới rồi dùng tay kéo nhẹ tấm rèm cửa đang che khuất căn phòng này ra.

Ánh nắng chói chang và ấm áp ngay lập tức chiếu rọi vào căn phòng rộng rãi, màu hồng mang đậm phong cách công chúa này, không hiểu sao, ánh sáng rực rỡ và màu hồng trong phòng ngủ giờ đây lại hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ, có lẽ bất cứ người phụ nữ có tâm hồn thiếu nữ nào cũng không thể cưỡng lại một căn phòng nhẹ nhàng và mơ mộng đến như vậy.

Điều tuyệt vời hơn nữa là gần như ngay lúc mở tấm rèm ra, ngay lập tức ta đã có thấy được cả một vườn hồng mỏng manh đang khoe sắc thắm, những giọt sương mai điểm xuyết trên những cánh hoa đỏ trông như những viên kim cương sáng chói đang tỏa sáng dưới sự phản chiếu của mặt trời.

"Chậc chậc, nhân vật lần này đúng là một cô công chúa lớn lên trong vườn hồng, không hề hay biết đến nỗi thống khổ của trần gian."

Tô Quỳ mỉm cười cong môi một cái rồi vội bước nhanh vào phòng tắm.

Khi soi gương cô mới phát hiện ra một điều thú vị, đó chính là cô gái trong gương thật sự giống như một nhân vật bước ra từ phim hoạt hình vậy, cô có một mái tóc đen óng mượt dài tận chấm đến ngang lưng, trong khi khuôn mặt thì lại nhỏ nhắn và gầy gò, đôi mắt đen trong như dòng suối trong vắt, còn sống mũi thì lại cao thẳng tắp, đôi môi hồng mỏng manh nhìn thôi là đã muốn cắn một cái.

Tuy chỉ mới nhìn qua trong gương thôi nhưng bản thân cô cũng đã nhanh chóng đoán được ra, nhân vật mà cô xuyên vào lần này là một cô gái được gia đình yêu chiều và bảo vệ đến mức chưa hề lây nhiễm một hạt bụi nào.

Thật tốt đẹp phải không nào?

Tô Quỳ nháy mắt một cách ranh mãnh trong khi vẫn chăm chú nhìn vào gương, khóe môi cô nở một nụ cười rạng rỡ.

Từ nay, cô sẽ chính trở thành Mộc Khinh Duyên, cô gái nhỏ với tính cách trong sáng, nhưng cũng có chút đanh đá do bị mẹ chiều chuông quá mức!

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Quỳ liền nhẹ nhàng bước xuống cầu thang một cách khéo léo, mẹ của cô - Mộc Hạm đã ngồi xuống bàn ăn từ trước, mái tóc đen được bà khéo léo búi ra phía sau đầu một cách tỉ mỉ, trong khi đang xem tờ báo trên tay, thỉnh thoảng bà lại nhấp một ngụm cà phê.

Tô Quỳ vội vàng bước đến, rồi nhanh chóng ôm lấy cổ bà từ phía sau, cô hôn lên nhẹ má Mộc Hạm một cái rồi nở nụ cười, "Mẹ, buổi sáng vui vẻ ạ!"

Mộc Hạm mỉm cười quay lại, nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu cô, "Chào buổi sáng, Duyên Duyên, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Tốt lắm ạ!" Tô Quỳ vui vẻ gật đầu, cô nhanh chóng bày ra tư thế đáng yêu của cô con gái nhỏ, rồi nũng nịu ngồi vào chiếc ghế phía bên cạnh Mộc Hạm, tựa đầu vào đôi vai hơi gầy của bà, thỉnh thoảng cô lại bắt chuyện nói vài câu khiến bà vui vẻ cười.

Đột nhiên tiếng bước chân đi tới gần đó đã vô tình phá vỡ bầu không khí vui vẻ vừa rồi của hai mẹ con cô, vì tò mò cho nên Tô Quỳ đã ngẩng đầu lên để quan sát, ký ức bi thương của nhân vật nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, chờ đã đây không phải là Hàn Khuynh Âm đã quyết sống chết cùng cô sao?

Có thể nói, sự hận thù đã liên tiếp lóe lên trong mắt Hàn Khuynh Âm khi cô ta bước đến chỗ cô và mẹ cô - Mộc Hạm. Cho dù nó có vụt qua trong chốc lát, nhưng đối với Tô Quỳ - một người phụ nữ đã sống vài kiếp mà nói, thì cái cảm xúc che đấu tốt của cô ta vẫn bị cô nhìn rõ thấy. Cho nên, nó gần như đã trở thành bản năng của cô cả trước và sau khi xuyên vào các thế giới.

Nếu như là Mộc Khinh Duyên của lúc trước sợ là khi nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ không nhịn được mà nói ra vài câu chế nhạo, khinh thường, ví dụ như một người ở sống ở trong nhà của cô mà lại dám tự nhiên đi lại trong nhà, cho rằng mình là nữ chủ nhân của cái nhà này sao v. V..

Nhưng Tô Quỳ lần này không có kế hoạch để làm điều đó một lần nữa vì với cô, giễu cợt hay mỉa mai gì đó, ngoài việc tốn nước bọt và tỏ ra rằng chỉ số IQ của bản thân không hề cao ra thì nó không hề có tác dụng thực tế nào cả.

Vì vậy, Tô Quỳ chỉ ngước mắt lên liếc cô ta một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống thì thầm với Mộc Hạm, khiến cho nụ cười tươi từ ban đầu tới giờ của Mộc Hạm vẫn không hề biến mất trên khuôn mặt của bà ngay cả khi có thể sự xuất hiện của một người nào đó.

Mặt Hàn Khinh Âm chợt thay đổi, nhưng rất nhanh cô ta đã nhanh chóng giấu nó đi, rồi mỉm cười chào họ, "Mẹ, chị, chào buổi sáng!"

Vì Tô Quỳ đang dựa vào người Mộc Hạm, nên sau khi nghe được câu nói đó cô rất nhanh có thể cảm nhận rõ ràng rằng khi Hàn Khuynh Âm gọi bà là mẹ, cơ thể của bà đã trở nên cứng đờ hẳn đi, nụ ban nãy của bà cũng nhạt dần, bà lạnh lùng gật đầu, "Chà, cô cũng đến sớm đấy."

Còn Tô Quỳ thì vẫn giữ nguyên thái độ ban nãy, không nói gì mà trực tiếp phớt lờ cô ta.

Nhìn thấy hành động mất tự nhiên của Mộc Hạm, cô phần nào cũng có thể hiểu được, một đứa con do người thứ ba sinh sinh ra tự nhiên đi kêu chính chủ một tiếng mẹ, thì đúng là không khỏi khiến người ta cảm thấy mỉa mai.