Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 75: Bệnh kiều (2)



Edit: Linh Nguyệt

Nữ phụ Mộc Khinh Duyên hận Hàn Khinh Âm đã cướp đi tất cả tình yêu của cha cô, vì vậy cho nên cô cố ý làm xấu mặt vô ta khắp nơi, bắt cô ta ra làm trò hề, thậm chí cuối cùng còn trực tiếp cướp bạn trai của cô ta.

Nhưng thời điểm mà cô vừa xuyên qua này, không phải là cảnh mà Mộc Khinh Duyên cướp bạn trai của Hàn Khinh Âm rồi bị Hàn Khinh Âm đem bắt cóc để giết người trong một tòa nhà đang xây dựng dở dang sao?

Thật là muốn chửi bậy mấy câu!

Hàn Khinh Âm khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra, trong mắt của cô ta bây giờ tràn đầy sát khí khát máu, điên cuồng cười khanh khách, "Chị ơi, chị đau không?"

Ngón tay tái nhợt của cô ta cứ thế nắm lấy con dao găm còn đang cắm trong ngực cô, và rồi thịch một cái, rút ra một cách đầy tàn nhẫn!

"Ừm.." Một nửa con dao găm lộ ra bên ngoài đều nằm trọn ở trong ngực, sâu đến nỗi mũi dao đâm tận ra cả sau lưng.

"Ta, ***.." Đáng lẽ trong trường hợp cái cô nói phải là một câu nói nghiến răng nghiến lợi, nhưng đáng tiếc, câu nói từ trong miệng của Tô Quỳ thoát ra lại dường như không mang một ý nghĩa gì cả.

Hàn Khinh Âm nhíu mày, cô ta vô tình lau vết máu dính trên bộ váy lolita của mình đi, nước mắt hòa cùng máu chảy ra nơi khóe mắt "Chị đau không?" Cô ta bướng bỉnh hỏi, nhưng vẫn không quên dùng ngón tay ấn mạnh vào vết thương đang rỉ máu ngày một nhiều hơn của Tô Quỳ, rồi ân cần nói: "Nhưng, tôi bị tổn thương nhiều hơn so với chị đấy, chị gái ạ, chị có nhiều đồ vật như vậy rồi, tại sao vẫn muốn lấy đi sự cứu rỗi duy nhất của tôi? Huh?"

Tô Quỳ cảm thấy được lượng không khí mà cô cố gắng hít thở đã gần như sắp sửa trở nên cạn kiệt đi, tuy lồng ngực khó chịu muốn chết, và bản thân thì lại không ngừng ho ra mấy ngụm máu tươi, nhưng cô vẫn cố gắng gượng thân thể ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt nói: "Khụ khụ.. một người đàn ông đã bị cướp đi, thì.. thì.. làm sao đáng để gọi là một thứ đồ tốt.."

"Bang!"

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Hàn Khinh Âm đã nhanh chóng nắm lấy mái tóc dài của cô rồi tàn nhẫn mà đập mạnh vào sàn bê tông.

"A.."

Tô Quỳ nằm trên mặt đất, mái tóc xoăn rối bù che gần hết khuôn mặt của cô, duy chỉ có chiếc cằm thanh tú là vẫn còn lộ ra, trong khi đôi môi tái nhợt thì lại còn vương vết máu, nhỏ và mọng nước như quả mận đỏ.

"Cô nếu không đem anh ấy bắt đi, thì rõ ràng anh ấy vẫn là của ta! Đều do cô hết! Tất cả đều là lỗi của cô! Mộc Khinh Duyên, cô cho dù chết đến nơi rồi mà vẫn còn có hơi sức để cười vào mặt tôi sao? Thế thi tôi sẽ cào rách mặt cô ra để xem với khuôn mặt xấu xí thì cô làm sao có thể đi quyến rũ đàn ông!"

Thở hổn hển, Tô Quỳ cố gắng lấy lòng bàn tay vuốt ve vết thương không để lại dấu vết của mình, thầm nghĩ: Nếu không cười, chẳng lẽ cô lại phải khóc trước mặt cô ta sao?

Khuôn mặt mập mạp đáng yêu của Hàn Khinh Âm đã gần như bắt đầu trở nên biến dạng hẳn đi, cô ta bây giờ trông giống như một con búp bê ma lớn, cười khúc khích rồi từng bước từng bước tiến tới ngồi xổm trước mặt Tô Quỳ.

"Ha ha ha.. Chị à, vì sao không nói tiếp đi vậy? Hay là chị sợ rồi?

Cô ta cúi đầu dí sát khuôn mặt của mình xuống chỗ Tô Quỳ, nhân thời cơ thuận lợi này, Tô Quỳ - người đáng lẽ ra phải vì mất máu quá nhiều mà yếu ớt nay lại trở nên nhanh nhẹn một cách bất thường, những đường gân xanh bắt đầu nổi lên trên tay, cô cố gắng nắm chặt lấy mái tóc dài của Hàn Khinh Âm, bóp chặt bả vai rồi tặng lại cho cô ta một nhát dao găm cắm thằng vào tim như cái cách cô ta đã làm trước đó với cô.

"... "

Trước ánh mắt không thể tin được của Hàn Khinh Âm, Tô Quỳ cười xấu xa, dù miệng vết thương do rút dao găm ra đã rỉ máu và bắt đầu trở nên đau đớn, nhưng cô không hề quan tâm mà vẫn tiếp tục ghé sát tai Hàn Khinh Âm nhàn nhạt nói:" Người phụ nữ chết tiệt, nếu như tôi chết thì cũng phải đưa cô đi cùng! "

Kiếp sau gặp lại nếu như không đánh chết cô ta thì cô không phải là Tô Quỳ!

Nói xong, thể lực nhất thời cạn kiệt, Tô Quỳ cũng yếu ớt nhắm chặt đôi mắt lại.

Bên cạnh cô, thi thể của một cô gái khác cũng đang dần dần mất đi thân nhiệt, trong mắt cô ta vẫn còn vương sự sợ hãi.

Về phần tin tức ngày mai sẽ xuất hiện trên bản tin những cái gì, Tô Quỳ không biết, bởi vì linh hồn cô lại trở lại căn phòng nhỏ màu đen.

Đứng ở giữa phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Quỳ trở nên tức giận, cô cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại những vẫn không thể kìm nén được cơn tức giận sắp tuôn ra, cô trầm giọng nói:" Nói đi, chuyện gì đang xảy ra.. "

" Cạch.. cạch.. ting! "

Sau một loạt những âm thanh khó nghe, hệ thống máy móc cứng nhắc bắt đầu xuất hiện âm thanh," Ồ, tôi cảm thấy hình như bản thân đã tính toán sai thời gian hạ cánh."

Ồ? Sai thời điểm!

Hệ thống này có cần cô phải đem về nhà máy để sửa chữa không?