Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 50: Tình nhân (11)



Edit: Linh Nguyệt

Sắc mặt bây giờ của cô trông thật tái nhợt, giống như những bông tuyết mùa đông trong suốt, trong khi đôi môi đỏ thì lại cố gắng mím chặt lại, không có một chút huyết sắc nào.

Vì không trang điểm cho nên cô đã không còn vẻ rực rỡ như ngày xưa nữa, mà thay vào đó bộ dáng hiện tại của cô trông còn gầy đến đáng sợ.

Dù cho đôi mắt của cô ngân ngấn những giọt lệ, hốc mắt thì đỏ hoe, nhưng cô vẫn ngoan cố không chịu quay đầu lại để nhìn thẳng vào mắt anh.

Tống Thành nhíu mày, ánh mắt anh sắc bén như kiếm, anh nhẹ nhàng buông hai ngón tay đang nắm chặt lấy cắm của cô ra, quả nhiên sau khi thả anh liền thấy cái cằm nhỏ trắng nõn của cô đã đỏ bừng lên vì cú véo vừa rồi, thầm véo nhẹ một cái vào tay của mình, anh lại một lần nữa nắm chặt lấy cổ tay cô rồi kéo người hướng về tòa nhà của tập đoàn Tống gia mà đi tới. "Thường ngày không phải cô luôn không chịu thua những việc như này sao? Sao hôm nay lại có thể cam chịu như thế? Chẳng lẽ một cô tiếp tân nho nhỏ lại làm cô tức giận như vậy?"

Tô Quỳ cắn môi, trừng lớn đôi mắt đỏ hoe nói với anh, "Đương nhiên, trong mắt anh, cô ta chỉ là một cô tiếp tân nhỏ bé, nhưng còn tôi thì sao, không có lịch hẹn trước, đã thế thân phận cũng.. thì xin hỏi làm sao tôi có thể lớn tiếng phản bác lại được?"

Sau khi nói xong câu nói này thì bước chân của cô cũng dường như trở nên cứng đờ lại, nhất quyết không chịu đi theo anh nữa.

Tống Thành cười trở lại, nhướng mày nhìn cô, "Ồ? Không giả vừa nữa?"

"Tôi.. Tôi không giả vờ.."

Vì có chút không được tự nhiên khi anh hỏi câu hỏi này cho nên cuối cùng cô vẫn chịu thua, im lặng không đáp lại.

Những giọt nước mắt đang chuẩn bị sắp sửa rơi xuống cũng đã được cô thu lại hết, nhưng khuôn mặt buồn bã xen lẫn ủy khuất thì lại vẫn còn được cô giữ lại trên khuôn mặt.

Chà-

Tuy nhìn qua thì vẻ ngoài vụng về và kiêu ngạo của cô cũng trông có vẻ không thú vị lắm, nhưng ít ra, nó cũng đã thành công khiến cho Tống Thành hài lòng, vì thế anh liền nâng chiếc cằm nhọn của cô lên và ra hiệu cho cô đi theo anh vào.

Dùng sức trong tay, anh cứ thế mạnh mẽ nắm tay cô đi về phía trước, "Hôm nay tôi sẽ tha cho cô một lần, nhưng lần sau, nếu muốn sử dụng thủ đoạn thì cô nên làm cho nó thông minh hơn đi." Đừng nên làm cho anh vừa nhìn một cái là đã biết ngay là giả vờ thì mới tốt, nhưng dù nghĩ là như thế nhưng cuối cùng Tống Thành vẫn không có ý trách cứ cô.

Không những thế, khi nghĩ lại, tại sao anh lại có cảm giác vui vì đã giúp cô vậy?

Tô Quỳ rũ mi mắt xuống cười chế nhạo, nếu để cho người đàn ông này không nhìn ra cô đang giả vờ, thì vở kịch mà cô diễn làm sao có thể tiếp tục được?

Để cho người khác đi giải quyết sự tình vớ vẩn để kéo sự hận thù, còn bản thân thì ngồi chơi, chính là một trong những châm ngôn hay nhất có thể dùng để nói về Tô Quỳ.

Cô nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy đại BOSS vừa đi lại quay trở về, hơn thế nữa bản thân lại còn ôm người phụ nữ đã bị cô ta làm nhục, thì trong lòng của cô ta không khỏi chùng xuống mấy phần.

Cả người cô run lên bần bật, hận không thể không tát chính bản thân mình hai cái để tự trách vì cô ta đã ngu ngốc đi tọc mạch, nếu lúc này trên mặt đất có một cái hố to, chắc chắn cô ta nhất định sẽ chui xuống, bởi chỉ có như thế thì cô ta mới không phải nhìn thấy những người phụ nữ phiền phức xem chuyện vui đến cười nhạo cô ta.

Nếu như nhỡ may Boss không để ý đến một nhân vật nhỏ bé như cô thì sao? Vì đang có những ảo tưởng trong lòng như vậy cho nên cô lễ tân cố gắng lùi về sau một cách thật lặng lẽ để giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng ngay sau đó, chút may mắn cũng như hy vọng còn đọng lại ở trong lòng của cô ta đã nhanh chóng bị đánh bại khi Tống Thành cứ từng bước từng bước ngày càng tiến đến gần chỗ cô ta đang đứng hơn.

Khuôn mặt của Tống Thành vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, thậm chí giọng nói của anh cũng còn không thể nghe rõ ra được cảm xúc hiện tại của anh là gì, nhưng lời anh thốt ra thì lại vẫn cứ như là một tia chớp từ trời xanh, khiến cho cô ta sững sờ ngay tại chỗ.

Anh nói, "Tống thị không cần những người không hiểu quy tắc như vậy, nếu như đã là một nhân viên ở đây, thì chắc hẳn cô cũng biết, ở đây, tôi là ông chủ, chứ không phải là cô! Đến phòng tài chính lãnh lương, rồi rời khỏi nơi này ngay lập tức!"

Sau đó mặc kệ cô tiếp tân vẫn còn đang đứng ngẩn người, anh liền lôi Tô Quỳ đi vào thang máy dành cho chủ tịch.

Phải mất một lúc sau, cô lễ tân mới có thể hoàn hồn lại, kêu lên một tiếng "BOSS.." thì mới phát hiện ra người đã biến mất từ lâu rồi.

Vừa vào thang máy, Tống Thành liền nhanh nhẹn buông cổ tay của Tô Quỳ ra, anh đút tay vào túi quần, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, "Nói đi, lần này cô lại muốn giở trò gì?"

Rõ ràng là cùng một người, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, đã thay đổi tính cách một cách nhanh chóng, nếu cô nói cô không có mục đích, Tống Thành liệu có tin không?

Thật ra, Tô Quỳ đã sớm dự đoán được sẽ có một cảnh tượng như thế này từ lâu lắm rồi, một người đàn ông có thể lên chức chủ tịch tập đoàn nhà họ Tống khi chưa đầy 30 tuổi thì làm sao có thể đơn giản được?

Cho dù trong tập đoàn tuy là cũng có một phần tài sản kế thừa của anh, nhưng nếu như vứt mấy chuyện vặt vãnh này ra sau, thì nếu như chỉ dựa vào năng lực của bản thân, lại có thể quản lý cũng như đem tập đoàn phát triển không ngừng, thì tuyệt đối cũng sẽ không hề dễ dàng đối phó như vậy được.