Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 51: Tình nhân (12)



Edit: Linh Nguyệt

Tuy đúng là khi nghĩ đến đây, cô vẫn có chút cảm thấy tự hào và vinh dự, bởi vì đây chính là người đàn ông của cô, cho dù ở thế giới này anh đã thay đổi ngoại hình nhưng xét về năng lực và tính cách thì vẫn như nhau không hề thay đổi.

Bất kể là về khuôn mặt hay tài năng của anh-

Tống Thành thấy cô cứ cúi đầu, như đang lạc vào cõi thần tiên nào đó, thì không khỏi thở dài đỡ trán than nhẹ một cái, tại sao anh lại không biết người người phụ nữ này trước kia lại có thể ngốc nghếch đến như vậy.

Có lẽ là do trước đây anh chỉ đến tìm cô để giải quyết nhu cầu sinh lý cho nên đã không để ý đến cả con người cô, nên đến quãng thời gian này khi anh đã bất chợt tiếp xúc với người phụ nữ này thì anh mới phát hiện ra, cô dường như rất khác so với hình ảnh trong trí nhớ của anh..

"Như thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời? Khó đến mức cô phải vắt óc tìm hiểu lâu như vậy?" Anh chỉ thản nhiên hỏi một câu ngắn, bởi vì anh thực sự không thích bầu không khí im ắng của hai người bọn họ khi đang đứng ở trong thang máy nhỏ.

Không nghĩ tới, khi anh vừa hỏi xong thì Tô Quỳ cũng đột nhiên nâng khuôn mặt trắng như tuyết của mình lên, đắc ý gật đầu, ánh mắt trong veo như dòng nước, "Đúng vậy, tôi thật sự là đang dồn toàn bộ não nghĩ để làm sao trả lời câu hỏi của anh vừa rồi!"

"A.." Tống Thành nhẹ nhàng mỉm cười, "Vậy cô đã tìm ra chưa?"

"Đương nhiên là nghĩ ra được rồi?" Tô Quỳ đột nhiên nheo mắt lại ranh mãnh, giọng nói của cô nhẹ đi vài phần, nhưng vẫn kéo dài ở chữ cuối, "Vậy thì anh có muốn nghe không?"

"Cô nói thử xem?" Tống Thành hơi tò mò, người phụ nữ đã cho anh những cảm giác mới lạ trong hai ngày vừa qua này định sẽ nói ra những câu nói bất ngờ như thế nào đây.

"Bảo đảm không tức giận?"

"Tôi không keo kiệt như vậy.."

Vừa dứt giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên tiến đến gần anh, mang theo một cảm giác rất khác với vẻ trầm mặc tao nhã trong ấn tượng của anh, trở nên bá đạo nhưng cũng không kém phần kiên định. Ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng cô chậm rãi nói: "Rất đơn giản, bởi vì tôi không muốn giả bộ nữa, vậy thôi."

"Đơn giản như vậy?" Tuy lúc này Tống Thành đang tức giận, nhưng anh vẫn thấy câu trả lời này rất buồn cười. Hóa ra bộ dáng nịnh nọt, ham làm giàu của cô trước kia chỉ là giả bộ mà thôi.

Nhưng, "Tại sao?"

"Anh thật sự muốn nghe à?"

"Dong dài!"

Tô Quỳ nhẹ nhàng thu lại thân thể đang nghiêng về phía trước, hương thơm quyến rũ trên người cô bất chợt thoáng qua mũi của anh, khiến cho Tống Thành có chút tiếc nuối.

Cô đứng dựa vào thang máy, nửa thật nửa đùa nói: "Tôi biết, trước khi lựa chọn bao dưỡng tôi, chắc hẳn anh cũng đã cho người điều tra về tôi rồi đúng không?" Thấy Tống Thành đang định mở miệng, Tô Quỳ vội nhướng mày, "Đừng vội từ chối điều đó, bởi vì tôi biết, với thân phận như của anh thì việc cẩn thận như vậy cũng không có gì đáng trách."

Cô nhún vai rồi tiếp tục nói: "Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã nhìn thấu được thứ gọi là nhân tình rồi. Cho nên tôi luôn cảm thấy rằng trên đời này không có thứ gì có thể cho con người ta cảm giác an toàn hơn tiền bạc được.."

Tống Thành liếc mắt và gật đầu, đồng ý với cô.

"Thành thật mà nói, anh thích tôi, đã khiến cho tôi rất bất ngờ. Bởi vì khi chấp nhận ở bên anh tôi vốn dĩ chỉ định kiếm tiền rồi sau đó rời đi, nhưng.."

"Nhưng sao?" Tống Thành không thích cái cách lúc nào cũng nói nửa vời của cô một chút nào, hơn nữa, một khoản tiền sao? Cô thật sự dám đem anh ra so bì với nó?

"Nhưng, tôi đã yêu anh!" Đối diện với đôi mắt bình tĩnh và không dao động của Tống Thành, Tô Quỳ nghiêm túc lặp lại lời nói của mình "Đúng, tôi đã phải lòng anh! Cho nên tôi không muốn giả vờ như vậy nữa, bởi vì tôi biết, nếu là tôi của trước đấy. Có lẽ cả đời này, cũng sẽ không thể nào có thể đi vào được trái tim của anh."

Không hiểu sao, những lời nói này của cô lại khiến cho trái tim của Tống Thành lỡ một nhịp.

Anh không bao giờ thiếu phụ nữ, cũng không thiếu những người theo đuổi mình. Tuy những người đó đều là tốt nhất, nhưng lại chưa từng có một người nào, giống như cô, có thể khiến trái cho trái tim lạnh lùng của anh đập thêm một lần nữa.

Khi hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau, Tống Thành đột nhiên cười rồi nói, "Làm sao cô có thể chắc chắn rằng với dáng vẻ hiện tại này, cô có thể bắt được trái tim tôi?"

Và-

Làm sao để tôi biết bộ dáng hiện tại của cô, không phải là giả vờ? Không phải là một lớp mặt nạ giả dối?