Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 49: Tình nhân (10)



Edit: Linh Nguyệt

Điện thoại ở phía đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, bởi vì rõ ràng là cô ta đã nghe thấy tiếng Tô Quỳ bĩnh tĩnh mà hướng người bên kia nói: "Văn kiện đã giao, không tiện đi lên, anh phái người xuống lấy đi, vậy thôi."

Sau đó cô liền nhấn nút kết thúc cuộc hội thoại. Người phụ nữ nhìn cô một cách sững sờ, có chút bối rối, rốt cuộc là cô đang làm cái quái gì vậy?

Còn có cuộc điện thoại vừa rồi của cô..

Rốt cuộc là gọi cho ai?

Nó sẽ không như những gì mà cô ta tưởng tượng như vậy đi!

Vì ở trong đầu đang suy nghĩ, cho nên dũng khí của cô ta cũng không khỏi lộ ra rụt rè, tất cả những hành động ấy đã được Tô Quỳ thu hết vào trong tầm mắt của mình, ngón tay mảnh khảnh lần mò ngọn tóc xõa trên tai, cô âm thầm ở trong lòng tính toán thời gian.

Vẻ ngoài bất động và bình tĩnh của cô đã thật sự thu hút sự chú ý của nhiều người, thấy vậy người phụ nữ bắt đầu trở nên toát mồ hôi lạnh trên trán khi đám đông đến theo dõi sự việc ngày càng một nhiều hơn.

Hơn nữa, cũng có không ít người nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu, khiến cô ta đỏ bừng cả khuôn mặt, khó chịu, lắp bắp nói: "Cô, cô thế nhưng vẫn không chịu đi à! Cho dù có đứng ở đây một ngày, nếu như cô không có hẹn trước, tôi chắc chắn sẽ không cho cô đi.

" Ồ, "Tô Kình hơi hất cằm, nhướng mày hờ hững ném túi tài liệu vào tay người phụ nữ." Được thôi, vậy thì đồ vật này tôi cho cô cầm lên, nhưng phải cầm cho chắc đấy. Bởi cô sẽ phải chịu trách nhiệm lớn nếu dám làm mất thứ gì trong đây! "

Túi hồ sơ mà Tô Quỳ cầm theo từ đầu đã bị cô ném thật mạnh vào người phụ nữ ở quầy lễ tân, cô ta cuống quít ôm lấy tập tài liệu, bối rối không hiểu vì sao Tô Quỳ lại hành động ngoài dự đoán của cô ta như vậy.

Trước khi cô ta còn có thể kịp nói gì đó, thì Tô Quỳ đã nhanh chóng bỏ lại cô ta ở phía sau, bước trên đôi giày cao gót lạch cạch lạch cạch giống như một vị nữ vương vừa chiến thẳng, thẳng lưng mà đi mất.

" Đinh! "

Cửa thang máy từ từ mở ra, một bóng người cao lớn vội vàng bước ra khỏi thang máy, đôi mắt phượng nghiêm nghị quét qua đại sảnh, cuối cùng ánh mắt như chim ưng của anh vội vàng lướt qua và tìm thấy được một dáng người mảnh mai đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa tòa nhà.

Sau đó anh mới nhanh chóng bước tới.

Cảnh tượng kịch tính khiến tất cả nhân viên trong văn phòng đều có chút khó tin, nghe thấy tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ phía sau, họ quay đầu lại thì thấy đại boss – một con thần long ngày thường không thấy đuôi đâu, nay lại lướt qua họ như một làn gió để đi tới chỗ nữ thần vừa bị một người phụ nữ làm cho nhục nhã, cố gắng bắt kịp cô.

Trong lòng vừa cảm thấy không thể tin được, vừa không khỏi thương tiếc mười giây đồng hồ yên lặng mà nhìn người phụ nữ đáng thương đang đứng ngây ngốc ở phía bên kia.

Quanh năm hùng hổ, cậy quyền, chắc chắn cô ta không ngờ hôm nay bản thân mình lại ngu ngốc đạp vào tấm sắt đúng không?

Có một số người không ưa cô ta thì lại chế nhạo rằng," Suốt ngày trang người năm người sau, còn tưởng mình là vợ chủ tịch mỗi ngày sao? "

" Bây giờ thì tốt rồi.. Xem ra có lẽ sau chuyện này cô cũng sẽ chẳng thể nào kiêu ngạo được rồi! "

Những người có lý trí đã sớm nghĩ đến điều đó từ lâu. Cho nên không cần phải để ý hay biết thêm điều gì khác nữa, bọn họ liền quay trở lại phòng để làm công việc của mình, tất nhiên, khi người phụ nữ lễ tân này chế giễu và mỉa mai, bọn họ đúng thật là rất vui vẻ khi đứng xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy tai họa đang đến gần, họ lại bắt đầu nói những lời lạnh nhạt.

Bởi nếu họ cũng tham gia vào những sự việc phức tạp này, chắc chắn sẽ khiến cho họ phải trả cái giá đắt!

Tô Quỳ vừa bước ra khỏi tòa nhà, giơ tay ra để mở cửa xe, ngay lúc cô vừa định đi vào ngồi, thì phát hiện ra cổ tay trắng như tuyết của mình nhanh như cắt đã bị một bàn tay to nắm chặt lại.

Một giọng nói thầm thấp và lạnh lùng bỗng vang lên ở trên đầu cô," Còn dám cúp điện thoại của tôi? Ai cho phép cô đi? Hả? "

Tô Quỳ cúi đầu im lặng không nói một câu nào, mái tóc xoăn sẫm màu của cô xõa xuống che mất lòng bàn tay nhỏ bé, cho nên rất khó có thể nhìn được cảm xúc của cô lúc này.

Cô cố gắng thoát ra khỏi sự kiểm soát của anh, nhưng cô càng cố gắng thoát ra bao nhiêu thì lại càng bị nắm chặt hơn, chặt đến mức đau nhức ----

Cô lạnh lùng thốt ra một câu:" Buông ra! "

Ngay khi cô nới lỏng cổ tay, Tống Thành cũng thực sự buông ra.

Nhưng vừa tưởng đã có thể thoát ra, thì bả vai của cô lại bị hai lòng bàn tay to lớn của anh đè lên không cho cô phản kháng, vì bất lực cho nên cô đành phải xoay cả người lại, đối mặt với anh.

Hai ngón tay của anh bắt đầu nhéo cằm cô nhằm có thể bắt cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, sau khi nhìn thẳng anh mới cất lên giọng nói trầm quyến rũ của mình," Khóc?"