Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 48: Tình nhân (9)



Edit: Linh Nguyệt

Quay người đi vào phòng chứa quần áo, cô đã chọn cho mình một bộ đầm chiffon phối hợp đi kèm với một chiếc áo khoác dệt kim màu hồng, trong khi mái tóc xoăn mềm mại và bồng bềnh của cô thì lại được xõa ra một cách rất ngẫu nhiên ra phía đằng sau.

Nhìn bộ dạng của bản thân trước gương đẹp như vậy, khiến cho Tô Quỳ không nhịn đươc khẽ vỗ tay một cái để thể hiện sự vui vẻ của mình.

Không tệ chút nào! Mặc dù bộ đồ mà cô đang mặc này tuy không phải là quá xuất sắc nhưng ít ra, khi mặc lên người lại càng có thể tôn lên được đường cong nữ tính của cô, đồng thời, nó cũng làm trung hòa đi được vẻ đẹp quá mức của chủ nhân thân thể này.

Khi bước vào phòng khách, cô nhìn thấy một chiếc túi giấy được làm bằng da đang để ở trên mặt bàn uống trà làm bằng kính sạch không tì vết, có lẽ đây chính là cái túi đựng tài liệu mà anh đã nói tới.

Cầm tập tài liệu lên và ôm nó vào lòng, có lẽ là do cô đã thầm nghĩ là rất nhanh thôi bản thân sẽ được gặp người đàn ông mà cô yêu, cho nên bước chân đang đi của cô cũng trở nên nhẹ nhàng và thong thả hẳn đi.

* * *

Chiếc xe Maserati đỏ rực lửa cứ như thế chạy với tốc độ có thể nói là bốc lên từng đợt khói bụi, đã vừa dừng lại trước tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Tống, chính vì vậy mà nó đã thu hút được rất nhiều nhân viên thuộc hàng thượng lưu ăn mặc chỉnh tề, đang cầm cặp trên tay cũng phải ngoái đầu nhìn lại.

Khi cửa xe mở ra cũng là lúc, một đôi chân mảnh mai trắng như tuyết bước ra, khiến cho ánh mắt của mọi người đang đứng xung quanh đó càng trở nên thêm sáng ngời.

Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương* ----

*Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương: Nhìn thấy mỹ nhân, ta nghiêng người về một phương trời (có nghĩa là vẻ đẹp của Tô Quỳ quá mức xinh đẹp, chiếm trọn được tâm trí của những người ở đây, nhìn thấy cô bọn họ như thấy được một góc trời, hay một góc trời cũng chính là cô)

Có lẽ bây giờ cũng chỉ có duy nhất câu nói này là thích hợp để miêu tả người phụ nữ đang từ từ đi về phía họ vào lúc này, tuy rằng biết là nếu miêu tả bằng cụm từ cổ hủ này đối với phụ nữ thì quả thật là có hơi chua xót một chút, nhưng nếu dùng nó trên người cô thì xác thật cũng chỉ có hơn chứ không bao giờ có kém.

"Xin chào, cho tôi hỏi, văn phòng chủ tịch ở tầng nào?"

Một giọng nữ nhẹ nhàng và mềm mại bỗng cắt ngang sự trầm ngâm của bọn họ, người đàn ông đối diện Tô Quỳ gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "A? Ồ.. văn phòng của chủ thích ở tầng thứ ba mươi sáu, cô từ nơi này đi vào là có thể nhìn thấy thang máy.."

Với hàng lông mày nhếch lên, Tô Quỳ cười hiền hậu, chân thành nói: "Cảm ơn."

"Này, không, không cần cảm ơn.."

Làn gió thơm khẽ thổi qua, Tô Quỳ cũng đã đi mất trong khi người đàn ông vừa nãy trả lời cô bây giờ vẫn còn đang đứng ngẩn người gãi đầu ngây ngô cười.

Khiến cho một đồng nghiệp phải tiến về chỗ của anh ta để vỗ vào đầu của đàn ông này một cái, có chút ghen tị, "Tỉnh lại đi! Người ta đi rồi, ngươi còn không biết xấu hổ đứng nhìn à!"

"Nữ thần muốn đi tìm chủ tịch cho nên, huynh đệ à, chúng ta vẫn nên tắm rửa rồi ngủ đi thôi!"

* * *

Tất nhiên, do đã đi từ sớm cho nên Tô Quỳ chắc chắn sẽ không thể nghe thấy được mấy lời nói sau của đám người vừa nãy, cô uyển chuyển bước vào tòa nhà, nhưng không may cho cô khi vừa bước vào cửa đã bị một cô lễ tân có một thân hình ưa nhìn, mặt trang phục chuyên nghiệp chặn đường lại.

Nhìn lướt qua thấy bộ quần áo mà cô ta đang mặc đã gần như là lộ hết hoàn toàn bộ ngực của mình ra, Tô Quỳ nhướn mày, xem ra cô gái đến nói chuyện với cô cũng không phải tốt rồi?

"Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?" Tuy người phụ nữ đang nói này vẫn nở một nụ cười thân thiện, tư thế khó có thể bị người khác phát hiện ra một chút sai sót nhỏ nhất, nhưng sự khinh thường và thù địch trong mắt cô thì chẳng thể nào thoát khỏi được ánh mắt của Tô Quỳ.

Cô rũ nhẹ hàng mi của mình xuống, che giấu tia châm chọc ở trong mắt lại, rồi cong môi hỏi lại: "Tôi tìm Tống Thành, cô có ý kiến gì không?"

"Cô!" Người phụ nữ tức giận đến đỏ cả mặt, đôi mắt hạnh mở to ra, không giận mà cười nói với cô: "Xin hỏi tiểu thư đây có hẹn trước không? Chủ tịch của chúng tôi trăm công ngàn việc, cho nên không phải cứ một người phụ nữ ngẫu nhiên nào đến là cũng có thể gặp!"

Trên thế giới này luôn là có rất nhiều người phụ nữ ngu ngốc, không biết sợ chết, hay ôm mộng tưởng hão huyền rằng bản thân mình có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, vì thế cho nên khi nhìn thấy cô gái này như thế, Tô Quỳ dường như lại có thể thấy được sự quen thuộc giống hệt thế giới trước.

Đương nhiên, thế giới trước mà cô ở cũng có những thể loại phụ nữ như này.

Nhưng nếu có, thì cũng sẽ không bao gồm cả Tô Quỳ cô.

Cô cười một cách chế nhạo, rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu nói: "Ồ? Thật sao?"

Việc Tô Quỳ từ chối trả lời hay phản đòn đã khiến cho người phụ nữ mặc lên mình bộ váy lễ tân cảm thấy như bản thân đã bị đấm vào bông, khiến cho cô ta không thể nào tập trung được.

Trước đây cô cũng đã từng đối phó với những loại phụ nữ không biết từ đâu đến quấy rối chủ tịch này, cho nên trước giờ hành động này sẽ luôn thành công, thế nhưng sao hôm nay lại khác đến như vậy -----

Sau đó cô ta trơ mắt nhìn Tô Quỳ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ngón tay cô lướt nhẹ trên màn hình, rồi bấm để gọi một cuộc điện thoại.