Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 75: Phiên ngoại 9: Vĩnh viễn không phụ em



Vài ngày trước ngày cưới, Mộ Dữu xin nghỉ làm, một lòng ở nhà chờ đợi hôn lễ.

Một ngày trước đám cưới, Mộ Du Vãn và Giản Quý Bạch đưa con gái từ Lan thành trở về, nhà cũ Mộ gia hiếm khi náo nhiệt.

Trong phòng khách sau bữa cơm tối, ông cụ hết lần này đến lần khác yêu cầu mọi người làm thủ tục quy trình cưới hỏi ngày mai, sợ đến lúc đó có chuyện không hay xảy ra.

Ba cô, Mộ Bách Liêm ngồi bên cạnh Mộ Dữu, đưa cho cô một bản hợp đồng.

Mộ Dữu nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nhận lấy: "Gì vậy?"

Mộ Bách Liêm nói: "Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, một nửa số cổ phần tập đoàn Mộ thị trong tay ba, nó là của hồi môn cho con."

Mẹ kế Lư Phân nhìn sang với vẻ không thể tin được, trừng mắt nhìn Mộ Bách Liêm.

Chuyện lớn như vậy, thế mà ông chồng cư nhiên không cho bà ta biết trước một chút nào.

Mộ Du Trầm là người cầm quyền tập đoàn Mộ thị, Mộ Bách Liêm có một chức vị nhàn tản ở công ty, trong tay có một lượng cổ phần nhỏ đến đáng thương, vậy mà bây giờ ông ta lại đột ngột chia một nửa cho Mộ Dữu!

Bất chấp sự hiện diện của nhiều người như vậy, Lư Phân ngay lập tức bùng nổ tại chỗ, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha: "Ông cho con bé một nửa?"

Mộ Dữu ngẩng đầu nhìn Lư Phân.

Cô và người mẹ kế này trong nhiều năm nay chẳng có chút liên lạc nào. Thỉnh thoảng, gia đình Mộ Bách Liêm và Lư Phân trở về thăm ông cụ, Mộ Dữu đều có thể tránh thì tránh, trốn không thoát thì giả vờ như họ không tồn tại, không nói chuyện với bọn họ.

Về phần Lư Phân, mỗi khi nhìn thấy Mộ Dữu luôn gắng sức để duy trì vẻ khách sáo ngoài mặt, hành động như một người mẹ kế đức hạnh và rộng lượng.

Mộ Dữu không ngờ rằng, tối nay nghe được ba cô chia một nửa số cổ phần cho cô thì lại có phản ứng lớn như thế, thậm chí không quan tâm đến sự có mặt của ông nội và chú nhỏ ở đây.

Khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lư Phân, bà ta muộn màng mỉm cười nói với Mộ Bách Liêm: "Chồng à, ý em không phải là không muốn thêm của hồi môn cho Tiểu Dữu Tử, chỉ là cổ phần trong tay anh vốn không có nhiều, bây giờ trực tiếp cho Tiểu Dữu Tử một nửa, còn gia đình chúng ta thì sao? Dưới Tiểu Dữu Tử có em trai em gái, bọn nó còn chưa kết hôn, cũng đều là con ruột của anh mà. Anh làm việc thì phải công bằng chứ."

Trên ghế chính, ông cụ chống gậy gõ xuống đất, khịt mũi hừ một tiếng: "Bây giờ mới biết làm việc công bằng à. Từ năm Tiểu Dữu Tử hai tuổi đến bây giờ, anh chị có nuôi nó được ngày nào không? Hàng năm tổ chức sinh nhật linh đình cho con trai con gái, lúc mua cái này mua cái kia, tại sao chị không khuyên Mộ Bách Liêm một câu, bảo nó đối xử công bằng, cũng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật tốt cho Tiểu Dữu Tử hả?"

"Nói thật với chị, chuyện yêu cầu Mộ Bách Liêm chia cho Dữu Tử một nửa cổ phần là ý của tôi! Làm cha ruột, hai mươi năm chưa từng nuôi nấng hay chăm sóc con bé ngày nào, bây giờ kết hôn là chuyện trọng đại cả đời của Tiểu Dữu Tử, sao hả, cho ít tiền đó mà nhà anh chị còn ủy khuất sao?"

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm kết hôn, Lư Phân bị ông cụ mắng mỏ trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Nhưng nghĩ đến việc cho đi một nửa số cổ phần, trong lòng Lư Phân cảm thấy như cắt da cắt thịt.

Bà ta vốn định sau này sẽ chia một nửa số cổ phần này cho con trai, một nửa cho con gái, bây giờ Mộ Dữu được một nửa, các con của bà ta sau này mỗi đứa chỉ được một phần tư, làm sao bà ta có thể cam tâm đây?

Lư Phân đột nhiên òa khóc: "Ba, ba cũng ức hiếp người ta quá đáng rồi, nói bọn con đối xử không công bằng với Tiểu Dữu Tử, ba đối xử với mấy đứa cháu cũng không công bằng mà, ai mà không biết trong lòng ba thương Tiểu Dữu Tử nhất? Con của con không có ông nội thương liền không thể tủi thân sao? Huống chi Mộ Dữu gả tới Doãn gia, trong tay Doãn Mặc nắm giữ toàn bộ tập đoàn Quân Hoa, muốn bao nhiêu tiền mà không có, cũng chẳng thiếu một ít cổ phần đó nhà chúng ta, ba không chừa chút đường sống cho mấy đứa cháu khác sao?"

Lư Phân khóc không ngừng trong phòng khách, liều mạng nháy mắt với Mộ Bách Liêm.

Mộ Bách Liêm hơi lung lay, nói với ông cụ: "Ba, Lư Phân nói cũng có lý. Con còn có hai đứa con chưa lập gia đình. Ba thấy cho Tiểu Dữu Tử một phần ba thì thế nào ạ? Như vậy mấy anh chị em đều cùng một lượng như nhau, cũng rất công bằng."

Ông cụ hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: "Lúc này dám kêu tôi phải công bằng. Hai mươi năm qua, anh ôm con bé được bao nhiêu lần, cho con bé tiêu bao nhiêu tiền hả? Anh đối với hai đứa nhỏ kia tuyệt đối cưng chiều, anh đồng ý mọi yêu cầu của chúng nó! Trước kia tôi giả câm vờ điếc không nói lời nào, đừng nghĩ rằng tôi cho phép anh không cần bù đắp. Sinh mà không nuôi, còn không bằng cầm thú. Bây giờ yêu cầu anh chia một nửa số tiền đó, chính là để trả món nợ mà anh đã nợ con gái mình nhiều năm!"

Mộ Bách Liêm bị mắng thì xấu hổ vô cùng, lúc này ông ta cúi đầu không nói nữa.

Lư Phân còn muốn nói thêm điều gì, nhưng ông cụ đã cầm gậy gõ lên mặt bàn trà hai cái: "Ngày đại hỉ, ai ở chỗ này khóc tang thì lấy gậy ra đánh, sau này đừng có bước vào cánh cửa này của Mộ gia tôi một bước nữa! Ông già này còn chưa có chết đâu, đừng nghĩ là muốn bắt nạt Tiểu Dữu Tử thế nào cũng được!"

Tất cả những lời của Lư Phân đều bị nghẹn trong cổ họng, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Ông cụ nhìn Mộ Dữu, ánh mắt trở nên trìu mến hơn: "Tiểu Dữu Tử, ký tên đi."

Mộ Dữu cầm cây bút ký trong tay, móng tay bị cấu đến trắng bệch.

Cô khẽ cúi đầu, không nói lời nào ký tên vào đó, lúc đặt bút xuống, nước mắt pha lê từ khóe mắt rơi xuống, bản hợp đồng trên tay nhòe nhoè ướt đẫm.

—————

Thời tiết vào ngày cưới đặc biệt tốt, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Mối liên hôn quyền lực giữa Doãn thị và Mộ thị đã thu hút nhiều sự chú ý trong giới, những chiếc xe sang tụ tập trên Đảo Lan Viêm, những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu cùng nhau tề tựu tham dự hôn lễ.

Giờ lành đã điểm, Mộ Dữu mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, khoác cánh tay chú nhỏ đi về phía thảm đỏ.

Như vô số cô gái bình thường trên đời này, cô bước về phía người đàn ông sắp cùng cô nắm tay đi hết quãng đời còn lại.

Trước sự chứng kiến ​​của người thân và bạn bè, họ trao nhẫn, đọc lời thề tình yêu, cuối cùng hoàn thành hôn lễ thành công viên mãn.

Sau bữa trưa sẽ là tiệc trà, sau đó sẽ lên đèn mở màn cho bữa dạ tiệc hoành tráng thu hút nhiều sự chú ý.

Dạ tiệc được tổ chức trên bãi cát bên bờ biển, Mộ Dữu mặc một bộ Tú Hoà Phục* thêu hoa văn phượng hoàng, cùng Doãn Mặc tới chúc rượu người thân bạn bè.

*Tú Hoà Phục: Là trang phục cưới may hai mảnh được thiết kế giống kiểu váy cưới truyền thống của Trung Quốc, bắt nguồn từ bộ váy cưới của nhân vật Tú Hoà trong bộ phim "Mùa quýt chín" do Châu Tấn thủ vai. Chiếc váy cưới này dần trở thành danh mục đại diện của váy cưới Trung Quốc, được đặt tên là "Tú Hoà Phục" theo tên nữ chính.

Doãn Mặc bị một đám người vây quanh rót rượu, không chối được, Lục Kỳ Chu đã đứng chắn trước mặt anh: "Anh rể uống nhiều rồi, hôm nay em uống thay anh rể

Doãn Mặc bị một đám người vây quanh rót rượu, không chối được, Lục Kỳ Chu đã đứng chắn trước mặt anh: "Anh rể uống nhiều rồi, hôm nay em uống thay anh rể. Mọi người có thể đến chỗ em, bao nhiêu chén cũng chơi!"

Nghe nói là em vợ Doãn Mặc, lại ăn nói hùng hồn như vậy, không ít người vây quanh cậu ta, muốn nhìn xem tên nhóc này có bao nhiêu phân lượng.

Mộ Dữu có chút lo lắng, kéo cậu: "Ti toe cái gì đấy, em đừng để sau đó lại tự mình uống say."

Lục Kỳ Chu hờ hững xua tay: "Tửu lượng em tốt lắm, những người này chúc rượu không ngừng, chị với anh rể làm sao có thể nghỉ ngơi?"

Mộ Dữu còn sợ cậu say, vừa định ngăn lại, Doãn Mặc liền nắm lấy cổ tay cô, an ủi: "Mấy người này biết là em trai của em, sẽ có chừng mực, yên tâm đi."

Nhìn hốc mắt của Mộ Dữu phủ tơ đỏ, giống như không được nghỉ ngơi tốt, Doãn Mặc hỏi, "Tối qua em ngủ không ngon à?"

Mộ Dữu nghe anh hỏi, buồn ngủ ngáp một cái.

Cả đêm cô hầu như không chợp mắt, thứ nhất là vì nghĩ đến hôn lễ hôm nay có chút khẩn trương, thứ hai là vì tối hôm qua ông nội đã vì cô mà ra mặt che chở, cô rất cảm động.

Doãn Mặc đưa cô trở lại khách sạn trên đảo nghỉ ngơi, phòng tân hôn được trang hoàng rất lộng lẫy, khắp nơi đều dán giấy song hỷ màu đỏ.

Cách xa huyên náo nhộn nhịp bên ngoài, sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Doãn Mặc trực tiếp bế cô lên giường, áp sát đè lên cô: "Bà xã."

Nhìn người con gái trang điểm tinh xảo xinh đẹp dưới thân, ánh mắt anh tối sầm lại, "Hôm nay em rất xinh đẹp."

Khóe miệng Mộ Dữu cong lên, trong lòng cảm thấy rát vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại kiêu kỳ nói: "Em mỗi ngày đều rất đẹp nha."

"Đúng vậy, vẫn luôn rất đẹp." Doãn Mặc cười hôn lên môi cô, mang theo sự nhớ nhung mong mỏi mấy hôm nay, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Nếu không chúng ta động phòng hoa chúc trước nhé?"

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả ra, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Mộ Dữu buồn cười, lại thẹn thùng: "Có phải anh quá gấp gáp rồi không?"

"Đây là chính sự mà." Anh hôn lên trán Mộ Dữu, "Mộ Du Trầm sắp có con rồi, chúng ta không thể thua kém được, em có nghĩ vậy không?"

"Đúng là có thể, nhưng mà trước khi động phòng..." Mộ Dữu ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, "Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ cho em kinh hỷ sao?"

Thấy cô còn đang suy nghĩ băn khoăn, Doãn Mặc dở khóc dở cười: "Bây giờ em muốn luôn sao?"

"Vâng, chúng ta cho nhau xem kinh hỉ, so xem ai chuẩn bị dụng tâm hơn, sau đó mới có thể động phòng hoa chúc. Cái này gọi là nghi thức cảm giác nha." Mộ Dữu đẩy anh, "Anh nói của anh trước đi."

Doãn Mặc bất đắc dĩ từ trên giường ngồi dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp có mật mã, đặt ở trên giường: "Mật khẩu là sinh nhật của em, tự mình mở ra đi."

Hai ngày trước Mộ Dữu mới nói chuẩn bị quà cho anh, đối Doãn Mặc thì thời gian rất vội vàng.

Trong lúc nhất thời, cô rất hiếu kì Doãn Mặc chuẩn bị gì.

Cô ngồi xuống mép giường, đặt chiếc hộp lên đùi rồi nhập mật mã để mở.

Bên trong có rất nhiều thẻ ngân hàng và tài liệu, thậm chí có cả báo cáo thu nhập.

Vốn tưởng rằng sẽ là thứ gì đó lãng mạn, chẳng hạn như đồ trang sức hay hoa tươi, nhưng không ngờ lại là những thứ này, Mộ Dữu hơi sửng sốt, có chút không hài lòng: "Là cái này sao?"

"Em vẫn không thích sao?" Doãn Mặc ngồi xổm bên cạnh cô, giới thiệu nội dung bên trong cho cô, "Đây là tất cả tài sản giá trị của anh, bao gồm——"

Anh dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn cô: "Toàn bộ cổ phần của tập đoàn Quân Hoa anh sở hữu."

Đồng tử Mộ Dữu co rút hai lần, có chút khó tin:  "Anh lặp lại lần nữa?"

Doãn Mặc nắm lấy tay cô: "Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, trong hôn lễ nên tặng em món quà gì là tốt nhất. Sau đó anh nghĩ ra cái này, anh muốn cho em đủ cảm giác an toàn. Anh nhờ luật sư tư vấn làm bản tuyên bố, nếu một ngày nào đó chúng ta ly hôn, tất cả mọi thứ đứng dưới tên anh, bao gồm cả tập đoàn Quân Hoa, đều là của em."

Anh hôn lên đầu ngón tay cô, vẻ mặt nghiêm túc kiên định, "Anh lấy hết tài sản của mình thề với em, Doãn Mặc cả đời này chỉ yêu Mộ Dữu, vĩnh viễn không phụ em."

Mộ Dữu ngây dại ra, nhìn đồ vật trong hộp: "Anh phá của như vậy, ba mẹ anh có biết không?"

Doãn Mặc nhíu mày: "Anh cưng chiều vợ anh, bọn họ quản không được."

Hốc mắt Mộ Dữu đỏ hoe, dần dần chứa đầy nước mắt.

Doãn Mặc sửng sốt một lát, có chút không hiểu: "Sao em lại khóc, không thích kinh ngạc này sao?"

Mộ Dữu cố gắng kìm nước mắt, lắc đầu:  "Không phải, em chỉ đột nhiên nghĩ đến, tối qua ông nội đã yêu cầu ba em đưa cho em một nửa cổ phần của ông ấy làm của hồi môn. Ông ấy và mẹ kế chỉ nghĩ cho con cái của họ, không tình nguyện, đã cãi nhau với ông rất lâu. Vậy mà anh lại bằng lòng đưa hết tất cả những thứ này cho em không chớp mắt."

Cô ngước mắt cười với Doãn Mặc, "Anh và ông nội đều che chở em, trên đời này vẫn có người thương yêu em, đến thế giới này cũng không vô ích, có đúng không?"

Doãn Mặc đứng dậy ôm lấy cô, hôn nhẹ lên khóe mắt ướt át của cô: "Ngốc quá."

Mộ Dữu vùi mặt vào ngực anh: "Nếu biết quà của anh lớn như vậy, em đã tặng trước rồi. Quà của em nhỏ lắm, anh làm như vậy em rất xấu hổ."

Cô sụt sịt, duỗi chân trái ra và kéo gấu váy cưới lên.

Trên cổ chân trắng nõn mảnh khảnh có xăm một chú chó nhỏ màu đen.

Hình xăm đã tiêu sưng, hiển nhiên là đã ở đó nhiều ngày, sống động như thật, rất linh động đáng yêu.

Mộ Dữu nói: "Gần đây em vẫn luôn ở nhà của ông nội, đã bí mật xăm hình này nửa tháng trước. Em muốn cho anh xem nó vào ngày cưới."

Doãn Mặc bình tĩnh nhìn hình xăm trên mắt cá chân của cô, nhớ tới hình xăm bên tai cô lúc trước đã bị tẩy sạch, thanh âm trở nên khàn khàn: "Sao lại đổi vị trí?"

Lông mi Mộ Dữu run lên: "Anh hại em phải xăm lại lần thứ hai, em muốn xăm anh thấp hơn, lần này em liền đem anh giẫm ở dưới chân."

Cô ngượng ngùng nhìn Doãn Mặc, "Đây là lời thoại em đã chuẩn bị từ trước, nhưng anh vừa nói nhiều như vậy, lại lấy hết tài sản ra thề với em, nếu em lại nói những lời như vậy, chẳng phải có chút vong ân phụ nghĩa sao?"

Doãn Mặc nắm lấy bàn chân ngọc trắng nõn thon dài của cô, ánh mắt rơi vào mắt cá chân của cô, đuôi mắt nhuốm chút đỏ: "Đau không em?"

Mộ Dữu thành thật gật đầu: "Thuốc tê hết tác dụng thì hơi đau, nhưng bây giờ đã hết rồi ạ."

Lời vừa dứt, cô cảm giác một sự mềm mại rơi xuống mắt cá chân mình.

Đôi môi của Doãn Mặc bao phủ lấy nó, hôn lên làn da đó một cách rất dịu dàng.

Mộ Dữu co rúm người tránh đi, vành tai càng thêm ửng hồng kiều diễm.

Doãn Mặc ôm lấy cô: "Được, từ nay về sau anh đều sẽ bị em giẫm dưới chân, làm hạ thần dưới váy em."

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Dữu Dữu, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh." Mộ Dữu ngọt ngào đáp lại, trái tim cô như được bọc trong mật ong.

Tựa vào vòng tay anh một lúc, cô thì thầm: "Kinh hỉ đã trao, bây giờ có thể động phòng hoa chúc rồi."

+

Mộ Dữu đột nhiên nghiêng đầu hôn lên má anh, "Ông Doãn, tân hôn vui vẻ!"

Doãn Mặc hơi nhướng mày, ôm cô té nhào lên giường, "Tân hôn vui vẻ, bà Doãn!"

*

Truyện về đôi chính đã hoàn thành, tiếp theo đây là ngoại truyện của cô nhỏ Mộ Du Vãn. o(^▽^)o