Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 76: Ngoại truyện Mộ Du Vãn X Giản Quý Bạch (1): "Mộ Du Vãn..."



Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn xuống sông Thiên Hà, nhuộm những đám mây xung quanh thành một màn đỏ mỏng.

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tràn vào phòng yoga dọc theo cửa sổ kính sát đất, phản chiếu những khuôn mặt chuyên chú bên trong.

Mộ Du Vãn mặc một bộ đồ yoga màu đen, trên đầu búi tóc đơn giản, dáng người yêu kiều, đường cong đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm nhưng lại xinh đẹp lạ thường.

Động tác cuối cùng kết thúc, âm nhạc êm dịu dừng lại.

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, vỗ tay một cái, nói với những học viên trước mặt: "Được rồi, tiết học hôm nay kết thúc tại đây trước, mọi người quay về nhớ củng cố luyện tập nhé. "

Giọng nói của cô trời sinh mềm mại, nhẹ nhàng dễ nghe.

Mọi người vào phòng thay đồ, Mộ Du Vãn dựa vào lan can, cầm một cốc nước uống để nhuận họng, đoán rằng lúc này chắc hẳn bảo mẫu đã đưa Điềm Điềm từ nhà trẻ về nhà.

Cầm điện thoại lên, quả nhiên cô nhận được một tin nhắn WeChat từ bảo mẫu, là một tin nhắn thoại.

Khẽ gõ đầu ngón tay nhấp vào, giọng trẻ con non nớt của con gái vang lên từ điện thoại: "Mẹ ơi, con về rồi".

Khóe miệng Mộ Du Vãn cong lên, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp.

"Cô Mộ chưa về nhà sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Du Vãn xoay người lại, liền thấy Thời Tuyết Di đi tới.

Mộ Du Vãn chỉ dạy các lớp yoga vào buổi chiều của các ngày trong tuần, hầu hết các học viên đều là thiên kim hoặc phu nhân giàu có trong giới thượng lưu của Lan Thành, Thời Tuyết Di cũng là một trong số đó.

Chồng của Thời Tuyết Di và Giản Quý Bạch thường hợp tác làm ăn trên thương trường, ngoài đời cũng rất thân thiết, ngay cả Thời Tuyết Di và Mộ Du Vãn cũng có chút giao tình.

"Chuẩn bị về đây." Mộ Du Vãn cất điện thoại, cười với cô ấy.

Thời Tuyết Di dựa vào trước lan can hỏi cô: "Ngày mai là tết Trung Thu, vợ chồng cậu có kế hoạch gì không? Nếu không thì hai nhà chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?"

Mộ Du Vãn hơi giật mình, sau đó cười nói: "Anh ấy đi công tác nên không có ở nhà."

Thời Tuyết Di nói: "Chẳng phải là hôm nay sẽ về sao."

Mộ Du Vãn giương mắt: "Sao cậu biết?"

"Chồng tớ nói." Cô ấy nghi ngờ nhìn Mộ Du Vãn, "Cậu không biết sao?"

Mộ Du Vãn uống một ngụm nước, vặn nắp ly nước, bình tĩnh nói: "Tớ không hỏi."

Thời Tuyết Di không nói nên lời: "Hai vợ chồng các cậu thật sự rất đỉnh đấy. Một người không hỏi, một người không nói, sống cuộc sống của riêng mình, cũng không nói chuyện với nhau. Về nhà vẫn có thể ngủ cùng nhau, thật là thần kỳ."

Mộ Du Vãn lơ đễnh: "Bọn tớ trải qua rất vui vẻ."

Thời Tuyết Di cũng nghĩ đến, gật đầu phụ hoạ: "Giản Quý Bạch gia thế, nhan sắc đều không phải bàn, còn biết tự hạn chế, không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngoại trừ không báo cáo công việc bên ngoài ra, thật đúng là không có lựa chọn nào tuyệt vời hơn. Kỳ thật hai người như vậy cũng không tệ, dù sao cậu cũng chưa từng báo cáo lịch trình cho anh ấy, rất công bằng."

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Thời Tuyết Di trong túi vang lên, cô ấy nhìn rồi vẫy tay với Mộ Du Vãn: "Ông xã tới đón tớ rồi, bọn tớ đi trước đây, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Chờ tất cả học viên rời đi, Mộ Du Vãn mới thay quần áo tập nhảy, đi vào phòng tắm để rửa sạch mồ hôi.

Cô cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng tập nhảy, bên ngoài đã tối dần, bầu trời chuyển sang màu tím đậm.

Lan Thành nằm ở phía tây thành phố An Cầm, đứng bên bờ sông Trường Giang mờ sương mưa bụi, dịu dàng lay động lòng người.

Mộ Du Vãn khi còn đại học học ở Lan Thành, sau này gả cho Giản Quý Bạch, thường xuyên sống ở đây, có vẻ rất có duyên với thành phố này.

Mỗi con đường ở đây đều rất quen thuộc với cô.

Trước đây Mộ Du Trầm nói nếu cô và Giản Quý Bạch không thể hòa hợp, rồi sẽ ly hôn, hai người họ sẽ không thể sống với nhau cả đời mà không có tình cảm.

Tuy nhiên, sau khi kết hôn với Giản Quý Bạch ngần ấy năm, Mộ Du Vãn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Cô cảm thấy cuộc sống như vậy bây giờ cũng khá tốt, tình cảm vợ chồng tuy có nhạt nhưng chưa bao giờ quá đỏ mặt, huống chi có một cô con gái đáng yêu như vậy, cô rất mãn nguyện.

Mộ Du Vãn chưa từng nghĩ tới việc ly hôn rồi mang theo con gái rời khỏi Lan Thành.

Nếu có một ngày như thế thật, cô hẳn là sẽ rất không nỡ chia tay thành phố này.

Phòng tập yoga cách khu biệt thự chỉ mười phút lái xe.

Mộ Du Vãn lái xe vào trong sân, đậu ở trong ga ra, vừa tắt máy đã thấy cô con gái tóc thắt bím chân ngắn lũn chũn chạy ra khỏi nhà, vui vẻ nhảy nhót: "Mẹ ơi!"

Mộ Du Vãn xuống xe, cười bế con gái lên, hôn lên má cô bé: "Con đi học có ngoan không?"

Điềm Điềm ôm Mộ Du Vãn, hôn lại: "Có ạ."

Hai mẹ con vào nhà, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, hỏi Mộ Du Vãn có muốn ăn cơm bây giờ không.

Mộ Du Vãn nhớ đến chuyện Thời Tuyết Di nói Giản Quý Bạch hôm nay đi công tác trở về, tự hỏi liệu có nên đợi anh không.

Có điều, mỗi lần anh trở về đều không có thời gian cố định, cho dù anh có trở về Lan Thành, có về nhà hay không lại là chuyện khác, cô không thể cứ thế mà chờ đợi.

Mộ Du Vãn nói: "Bây giờ ăn cơm đi, Điềm Điềm chắc cũng đói rồi."

Người giúp việc bưng thức ăn lên bàn, Mộ Du Vãn vừa ăn vừa đút cho con gái.

Bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm cầm chiếc thìa, phải rất cố gắng mới đút được một thìa cơm chiên vàng óng vào miệng, trên khuôn mặt ửng hồng còn dính hạt cơm, cô bé không rõ kêu lên: "Mẹ ơi."

Mộ Du Vãn vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé: "Khi ăn cơm không được nói chuyện, nuốt xuống lại nói."

Điềm Điềm ngoan ngoãn nuốt cơm: "Khi nào ba về ạ?"

Mộ Du Vãn đút cho cô nhóc một ít canh: "Nhớ ba rồi à?"

"Vâng, đã lâu lắm rồi con không gặp ba, ba cũng không nhớ con gì cả."

"Đương nhiên là ba rất nhớ con. Ba đang bận rộn công việc, phải cố gắng kiếm thật nhiều để tiền nuôi Điềm Điềm."

Điềm Điềm nhăn mặt không vui: "Nuôi con không tốn nhiều tiền đâu, con dễ nuôi lắm."

Mộ Du Vãn bị con gái chọc đến dở khóc dở cười, còn chưa tiếp lời đã nghe thấy bảo mẫu hô: "Ông chủ về rồi."

Mộ Du Vãn và Điềm Điềm cùng quay đầu lại, thấy Giản Quý Bạch đã bước vào, anh cởi áo khoác âu phục đặt lên tay vịn của ghế, nhướng mày với con gái: "Nuôi con không tốn tiền sao?"

Khóe miệng Điềm Điềm còn dính mấy hạt cơm, ngơ ngác gật đầu.

Giản Quý Bạch nhéo mặt cô bé: "Được, thế thì ba không đi làm nữa, mỗi ngày đều ở nhà với con."

Điềm Điềm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Ngày nào ba cũng ở với con thì không được."

Khóe miệng Giản Quý Bạch mang ý cười: "Tại sao?"

Điềm Điềm ngây thơ nói: "Con phải đi học, không có thời gian ở bên ba mỗi ngày."

"Còn nữa, " Cô bé dùng nĩa chọc chọc rau trước mặt, chậm rãi nói tiếp: "Ba phải ra ngoài kiếm tiền nuôi mẹ, mẹ là người lớn, nuôi mẹ cần rất nhiều tiền."

Biểu cảm trên mặt Mộ Du Vãn đông cứng lại, cô vô thức nhìn Giản Quý Bạch, anh cũng vừa lúc nhìn sang, trong ánh mắt không rõ cảm xúc.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, giả vờ bình tĩnh đút rau vào miệng con gái: "Mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất."

Người giúp việc lấy thêm một bộ bát đũa, Giản Quý Bạch kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy khăn ướt người giúp việc đưa cho lau tay, sau đó nhàn nhạt trêu chọc con gái: "Con nói như vậy thì sau này ba nên làm việc chăm chỉ hơn rồi."

Biết rằng Giản Quý Bạch đang nói đùa với con gái, Mộ Du Vãn vẫn cảm thấy xấu hổ, chỉ im lặng cúi đầu ăn thức ăn.

Trên bàn ăn tối, hai cha con đã lâu không gặp, giao lưu không dứt.

Mộ Du Vãn nghe tai trái bỏ qua tai phải, toàn bộ quá trình điều không tham gia.

Sau bữa tối, Điềm Điềm quấn lấy Giản Quý Bạch đòi anh chơi với con bé, hai cha con cùng nhau chơi xếp gỗ.

Mộ Du Vãn nhìn thấy một bó hoa dâm bụt tươi trên bàn trà, biết Giản Quý Bạch lại mang về.

Cô tìm một chiếc bình cắm vào, sau đó tùy ý dựa vào sô pha đọc sách.

Hơn chín giờ, bóng đêm bên ngoài dày đặc, Điềm Điềm buồn ngủ ngáp liên tục, dần dần ỉu xìu bơ phờ.

Ngay cả Giản Quý Bạch trông cũng rất mệt mỏi, có lẽ anh đã không được nghỉ ngơi tốt trong chuyến công tác gần đây, chỉ là anh cố gắng chống đỡ để ở bên con gái tối nay.

Mộ Du Vãn đóng cuốn sách trong tay lại, tiến đến ôm Điềm Điềm: "Chúng ta đi tắm rửa rồi đi ngủ có được không nào, ngày mai lại chơi với ba."

Điềm Điềm nắm lấy tay Giản Quý Bạch không chịu buông ra: "Con không muốn, ngày mai sẽ lại không thấy ba đâu."

Giản Quý Bạch gần đây bận rộn với một dự án M&A* xuyên quốc gia, anh hiếm khi ở nhà, quả thực không có nhiều thời gian dành cho con gái.

*M&A là tên viết tắt của cụm từ Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại), là hoạt động giành quyền kiểm soát doanh nghiệp thông qua hình thức sáp nhập hoặc mua lại giữa hai hay nhiều doanh nghiệp để sở hữu 1 phần hoặc toàn bộ doanh nghiệp đó.

Anh âu yếm xoa đầu con gái: "Điềm Điềm ngoan, đi ngủ, ngày mai ba ở nhà, sẽ không đi đâu cả."

"Thật ạ?" Điềm Điềm bán tín bán nghi.

"Đương nhiên là thật, ngày mai là tết Trung Thu, gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau."

Điềm Điềm lúc này mới hài lòng, ngoan ngoãn được Mộ Du Vãn bế lên lầu.

Sau khi tắm xong, Mộ Du Vãn bế cô bé đến giường trẻ em, dùng chăn bọc cô nhóc lại, cô ngồi bên mép giường dỗ con ngủ.

Điềm Điềm vốn buồn ngủ, chưa nghe xong câu chuyện hô hấp đã đều đều.

Nhẹ nhàng giúp con gái kéo chăn, tắt đèn, Mộ Du Vãn rón rén đóng cửa đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ chính, Giản Quý Bạch đang mặc bộ quần áo mặc nhà màu xám chì, ngồi ở mép giường mở máy tính xách tay, có vẻ anh đang bận công việc.

Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng làm nổi bật đường nét rắn rỏi trên góc nghiêng của anh, đường quai hàm nhẵn nhụi, đường cong đẹp đẽ.

Chắc là vừa mới tắm xong, đầu tóc còn hơi ẩm, nghe thấy động tĩnh, anh nhướng mi nhìn qua, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ nhé?"

Mộ Du Vãn khẽ gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc cô quay lại, chiếc laptop trước mặt anh đã tắt, anh đang tùy tiện lật một tạp chí tài chính.

Mộ Du Vãn vén một góc chăn chui vào, nằm xuống nhắm mắt lại.

Trong tiếng sột soạt, cô nghe thấy Giản Quý Bạch đóng cuốn tạp chí trong tay, đặt sang một bên.

Ngay sau đó, cô cảm thấy mí mắt mình tối sầm lại, đèn đã tắt.

Mộ Du Vãn mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Vừa rồi khi nằm xuống, cô cố ý dịch sang một bên, khoảng cách giữa cô và Giản Quý Bạch rất lớn, nhưng cảm giác tồn tại của anh vẫn rất mạnh mẽ.

Trên người người đàn ông có mùi trầm hương nhẹ và dễ chịu, hơi thở rất nhẹ, nhưng không thể bỏ qua, tim của Mộ Du Vãn bất giác đập nhanh hơn.

"Điềm Điềm ở nhà có quấy em không?" Anh đột nhiên hỏi.

Trước đó chưa có con, hai người hầu như không nói chuyện thân thiết.

Về sau có Điềm Điềm, có nhiều chủ đề chung hơn, có thể trò chuyện thêm vài câu.

Mộ Du Vãn nói: "Con bé luôn rất ngoan, chỉ là hai ngày trước ở nhà trẻ đã cãi nhau với Tiểu Vũ Điểm nhà Thời Tuyết Di, lúc trở về thì không vui lắm."

Giản Quý Bạch nghiêng đầu nhìn sang: "Chuyện gì vậy?"

Mộ Du Vãn cười cười, nhẹ giọng nói: "Em làm bánh quế hoa* cho con bé, nó mang hai cái đến trường, để cho Tiểu Vũ Điểm ăn hết, khi về lại nói không chơi với Tiểu Vũ Điểm nữa. Nửa đêm hôm đó gọi điện cãi nhau với Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm mách chuyện lần trước con bé cũng ăn chocolate của người ta, con bé kìm nén một lúc lâu không nói gì, sau đó cúp điện thoại."

*Bánh quế hoa:

Khóe miệng Giản Quý Bạch hơi cong lên: "Cũng chỉ có chút tiền đồ vậy thôi

Khóe miệng Giản Quý Bạch hơi cong lên: "Cũng chỉ có chút tiền đồ vậy thôi."

Anh dừng một chút, còn nói, "Yến Tụng nói ngày mai sẽ mang Tiểu Vũ Điểm tới nhà chúng ta chơi, đến lúc đó Điềm Điềm nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, liệu có lại đánh nhau không?"

"Sao có thể? Chỉ là hai cái bánh mà thôi. Trẻ con hay quên lắm, chắc cũng không nhớ nữa rồi."

"Ừm."

Sau khi chủ đề này kết thúc, nhất thời lời nói giống như chuỗi châu đứt đoạn, bầu không khí giữa hai người nhất thời đình trệ, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Mộ Du Vãn do dự có nên trò chuyện với anh về con gái nữa không hay đi ngủ sớm.

Nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của anh khi trở về, cô cuối cùng lựa chọn không nói gì, thật ra cũng không có gì để nói, vắt óc suy nghĩ chủ đề cũng mệt.

Ngay khi cô đang suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Mộ Du Vãn."

Giọng anh rất nhỏ, giống như thì thầm, mang theo chút trầm thấp.

Bình thường anh gọi cô như vậy, nghĩa là ám chỉ gì đó.

Mộ Du Vãn sững người, còn chưa kịp động đậy, cổ tay đã bị anh nắm lấy, dễ dàng bị kéo vào giữa giường.

Anh rướn người, chống hai tay hai bên người cô, xuyên qua làn sương xanh trong màn đêm hôn lên môi cô một cách chính xác.

Đằng sau không có gì để nói, dường như cũng không cần phải nói.