Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 42: Yêu và yêu ...



Pj ko biết mình đã ngủ quên bao lâu... chỉ là khi tỉnh dậy kim ngắn chỉ đến con số 4 rồi... chưa tắm... tay thì bắt đầu sưng tấy lên hết... trông “ bụ bẫm” vô cùng...

Aiz, hôm nay nhỏ đi sớm... chẳng muốn nhìn thấy Ken chút nào, tên đó có coi nhỏ là gì đâu:), tay đau như thế cũng ko cầm lái vững nữa... vậy thôi thì hôm nay đi bộ đến trường 1 bữa.

- Chào buổi sáng, cậu chủ!- người quản gia cung kính cuối chào.

- Gì thế? – Ken nhướng một bên mày.

- Cô Khánh Du đã đi từ sớm rồi ạ! – thực ra thì điều này Ken cũng đoán được, mỗi lần có chuyện xảy ra, nhỏ lúc nào chẳng thế- A, còn chuyện này nữa... tôi ko biết có nên nói hay ko... –người quản gia cất lời khi thấy Ken quay đi.

- Hm?- Ken có vẻ khó chịu.

- Cô Khánh Du ban sáng làm rơi ly sữa, vỡ rồi thưa cậu!

- Ly sữa? Thì sao? Ly vỡ thì nói với tôi làm gì chứ, kêu người mà đi dọn dẹp!- thái độ tên đó có vẽ hằn học.

- Cô Pj uống chưa tới nửa ly thì cô làm rơi ly sữa!- ông quản gia nhìn biểu cảm trên mặt Ken.

- Sao lại rơi?- lúc này Ken mới quay người hẳn về hướng đối diện người quản gia.

- Tôi ko biết, nhưng bàn tay cô ấy sưng húp, móng tay ko còn dài nữa, nó sát vào tay! Dường như cô ấy lái xe ko được, vì vừa khởi động máy, xe vừa di chuyển chút xíu là cô tắt máy xe và đi bộ đến trường!

Nghe đến đó, Ken ko nói gì nữa mà quay người đi, chỉ là trong đầu Ken bây giờ có quá nhiều suy nghĩ, nhiều đến mức nó lấn át hết mọi hoạt động khác khiến Ken chẳng biết mình phải nói gì vào thời điểm này! Pj như thế có thật là tại Ken ko? Nếu như hôm qua tên đó tin nhỏ là đâu có gì xảy ra... Đã vậy còn nói chuyện như thế... nhưng sao nhỏ ko giải thích gì hết chứ? Những tiếng nấc của Pj hôm qua ko phải là Ken ko nghe, mà còn nghe rất rõ khi Ken áp tai vào cửa... nó có vẻ ấm ức... oan uổng... khi bị dồn hết mọi thứ lên người... 

Thực chất Ken hôm qua cũng ko ngủ được... ngủ làm sao được khi mà mọi chuyện đã chuyển biến như vậy! Ken là 1 kẻ tội đồ, có thể nói vậy ko? Khi mà tỏ thái độ ko đúng đối với người đã bỏ hết công sức ra giúp đỡ mình? Chỉ cần nhìn vết máu mờ nhạt còn đọng trên đó cũng đủ khiến Ken thấy mủi lòng... một cảm giác tội lỗi cứ chen lên mãi... Pj quý bàn tay của mình, vì Ken thấy nhỏ thường bỏ thời gian ra chăm sóc cho bộ móng, nhỏ cũng ko sơn móng tay màu mè hay đen thui, trắng toác như những “ playgirl” kia, nhỏ chỉ phủ lên đó một lớp sơn dưỡng... Ken có thể tưởng tượng ra... giờ thì tay nhỏ... chắc chẳng còn có thể làm gì quá mức...

“ Từ bao giờ... Ken thấy tội lỗi trước con búp bê của mình? “

- Jun, thằng Ken đâu?- 1 người con trai hỏi.

- Ko biết! – hắn nhún vai.

- Thấy nó thì mày kêu nó tới nhà kho dãy B đi, tao thấy có chuyện gì đó ko ổn!

- Ko ổn?- hắn hỏi ngược.

- Ukm, sáng tao thấy vợ nó bị đám “ gấu chị” lôi ra dãy nhà kho sau dãy B! Tao thì ko gọi nó được, giờ tao cũng bận rồi, chỉ sợ lát ko gặp được nó!- người đó dõng dạc nói.

- Thế sao lúc đó ko cứu?- hắn đưa mắt nhìn.

- Chịu thôi!- nhún vai- Tao nghĩ mày biết rõ tính thằng Ken mà! Chuyện của nó nó ko muốn ai động vào hay giúp đỡ hết... ngoại trừ mày ~ - nói rồi tên con trai đó rời đi.

Hắn bất chợt nhíu mày rồi đứng dậy, kéo trễ cà vạt xuống dưới, tay áo cũng xoăn lên, biết ngay là 2 đứa có chuyện mà! OK, trước khi bắt đầu hắn phải gọi cho người yêu khó chìu của mình nữa chứ! Thế mới vui!!! 

Vậy là những ngón tay của ai đó vút nhẹ qua màn hình điện thoại!

Có những người dường như ko thích 1 cuộc sống êm đềm, cứ thích làm nên chuyện để mình “ nổi tiếng”, bọn đó là fan cuồng của Ken, công nhận “đánh hơi” cũng nhanh, chuyện xảy ra từ mịt mờ tối hôm qua mà bây giờ bọn đó đã biết cả 2 gặp trục trặc! Chơi ngông kiểu nào thì chơi, nhưng động đến Mẫu Đơn là sai lầm rồi ~ ;) Họ nghĩ Ken và Pj có trục trặc thì Ken sẽ bỏ mặt Pj sao? Đầu to mà óc như trái nho~ Ghen đến thế là cùng 

- Tụi bây muốn nói gì? Nói đi rồi biến! – Pj nghiêng đầu nhìn 1 lượt bọn đó.

- Xin lỗi- nghe có vẻ mỉa mai- nhưng thường ngày bọn này còn sợ mày, bây giờ nhìn lại bàn tay mày đi, đánh lại ai mà lên mặt hả con khốn?

- Ờ hở! – Pj gật gù – Tùy thôi, sao cũng được! Mà hình như... tụi bây ko sợ nhỉ?

- Sợ cái đếch gì? Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Bọn tao nghĩ rồi, kì này dù tụi tao có bị cái “ đại gia đình” tụi bây phản đòn lại, dù tụi tao có te tua như thế nào, thì trước tiên, mày phải nhận hết điều đó trước tụi tao đã! Trước khi tụi tao “chết” mà thấy mày quằn quại tụi tao mãn nguyện rồi! Đi sớm sao? Chẳng có ai cứu mày đâu! Mày nghĩ giờ này mà “ gia đình” mày vào rồi hả? Mà có vào nó cũng chẳng biết mày ở đây!

Khi mà bọn nó chấm dứt lời đó là lúc Pj nhận ra mình đang thực sự... thực sự... gặp nguy hiểm. Mấy đứa đó đã đến nước này rồi thì nó liều lắm, nó sẽ chẳng sợ gì đâu! Thế nên việc Pj bị hành hạ rồi làm trò cho tụi nó cũng ko thể nằm ngoài suy nghĩ... tay nhỏ như thế thì làm lại ai chứ!:) H.a.h.a.h.a

- Đánh sao? Nhào tới hết đi! Nếu tụi bây nói vậy thì tao chẳng còn gì để sợ! – Pj nhếch môi, nhỏ tháo bung cái nơ trên cổ áo ra, tay áo cũng xoăn lên vài nếp.

- Là mày muốn thế đó! – cười gian- Ra đi!

Sau cái búng tay là 2 thằng con trai cao to bước ra, Pj chợt nghĩ gì đó rồi mặt tối sầm lại, lẽ nào...

- Ở lại vui nhé, bọn tao đi! Dẫu sao mày cũng nói là chẳng còn gì để sợ mà!- nói rồi cả bọn rời đi, trước khi rời đi hẳn, họ còn để lại cho Pj ánh nhìn châm biếm và hả dạ.

- K.hốn n.ạn!- Pj cắn chặt môi. 

- Nhìn "ngon hàng" nhỉ?- 1 thằng nhếch môi cười.

- Tránh xa tao ra! Cả 2 đứa tụi bây!- Pj gằn giọng ngày càng lùi lại, nhỏ đang kiếm đường thoát, chỉ cần nhỏ thoát khỏi chỗ này thì mọi thứ ổn ngay thôi... nhưng khó...

- Chạy đi đâu hả em?

Nói rồi 1 tên chạy lại túm lấy cổ tay Pj giật ngược khi thấy nhỏ có ý định thoát thân.

- Buông! Tao nói buông ra!- Pj hét lên, nhỏ cảm thấy rõ sự bất lực khi bàn tay mình chẳng thể làm gì được, nếu thực sự có gì xảy ra sau lần này nhỏ thề sẽ chặt đứt 2 bàn tay vô dụng này.

“ CHÁT”

- Con khốn này! Đã bảo là đừng cử động mà, ko nghe lời sao? Mày đứng đây đi, tao với nó zô nhà kho, tao xong tao hú mày!- nói với tên còn lại.

- Ko, tao nghĩ là... mày làm trực tiếp ở đây đi, dẫu sao chỗ này cũng ko có người qua lại giờ này đâu, nhà kho này bỏ mấy năm rồi! Tao sẽ quay phim lại!- tên đó đưa ra ý định điên rồ khiến tên kia cười khoái chí.

- Được nhỉ? Lấy điện thoại của tao mà quay này cho rõ nét!- thảy điện thoại cho tên còn lại- Ráng đi, lát tao cũng sẽ quay lại cho mày!- cười man dại.

Lúc này đây, Pj chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, còn hơn là để bọn đó giở mấy trò ti tiện đó... mà lỡ nó có xảy ra... thì Pj ko chắc là qua ngày mai... mọi người có thể nhìn thấy nhỏ lần nào nữa...:)

Hình như biết được ý định của Pj, tên con trai đó liền áp ngay môi mình lên môi nhỏ mà ngấu nghiến, chỉ 1 từ để diễn tả... “ TỞM”!!! Nhỏ cắn vào lưỡi tên đó khi tên đó có những hành động đi xa hơn! Cảm nhận được cơn đau bất chợt đó, tên đó buông môi nhỏ ra nhưng rồi mạnh bạo túm lấy tóc nhỏ giật ngượt ra sau, khiến mặt nhỏ ngẩng lên nhìn tên đó.

- Con khốn!!! Nếu mày vẫn đang mơ đến cái viễn tưởng có người tới cứu mày thì lầm rồi, khu nhà kho này bị bỏ đến hoang tàn! Đến mức những thằng cha bảo vệ còn ko đặt chân đến mà! Giờ thì ngoan ngoãn, ko thì đứa chịu thiệt là mày thôi!

- Ư... – Pj khẽ rên lên vì tóc mình bị người khác túm quá chặt.

Tên đó giữ chặt tay Pj phía trên đầu, 1 tay thì cởi chiếc cúc áo đầu tiên của nhỏ ra... cái này làm nhỏ nhớ tới Ken... nhưng lúc đó nhỏ ko cảm thấy muốn chết như lần này... 

Ken à... cứu tôi...! – nhỏ thầm gào thét trong lòng.

Cũng may là tên đó chỉ dừng lại ở cái cúc thứ nhất rồi lại vùi đầu vào hõm cổ của Pj... tên đó cắn mạnh lên cái cổ đó... điều đó khiến Pj đau... 

1 giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt... nhục nhã... nhỏ chẳng còn muốn sống nữa... nhỏ cắn lấy môi mình... nó lại bật máu...

- Thằng khốn!!! Mày dám đánh............ JUN???Sao mày lại... – tiếng la của tên cầm điện thoại vang lên khiến tên kia phải dừng lại.

Mình được cứu rồi... Đúng ko? – Pj lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để nhìn nhận sự việc nữa!

Jun nhào đến, đạp thẳng vào bụng tên đồi bại đó, khiến tên đó lăn quay ra đất... Tên đang giở trò với Pj thấy bạn mình bị như thế cũng nhào ra, Pj đang tựa người vào gốc cây cũng mất sức mà tuột người xuống, thấy thế nó chạy vội lại đỡ Pj, giúp nhỏ lấy lại bình tĩnh và chỉnh trang lại y phục cho nhỏ.

Chỉ trong tích tắc cả 2 tên đều nhanh chóng bị Jun cho nằm đo đất hết, hắn dùng chân của mình đay nghiến lên 2 bàn tay của 2 kẻ nằm dưới, sức của Jun ko nói cũng biết, hắn cũng là “ con nhà nghề” mà, đay nghiến kiểu như hắn, bàn tay chắc chắn phải đi bó bột! Hắn còn “ bonus” thêm mấy cái, bây giờ thì 2 tên đó đi còn ko muốn nổi...

- Cút!

Dù là ko đi nổi nhưng 2 tên cũng ráng gượng lết đi cho bằng được, ở đây nữa, ko khéo cái mạng cũng chẳng giữ được!

- Sao lại để đi dễ dàng?- Zu nhíu mày.

- Để Ken lo!- hắn kéo dãn khóe môi khi mường tượng ra viễn cảnh trước mắt- Ổn?

Hắn liếc sang Pj rồi nhìn nó khi thấy Pj cứ nức nở trong tay nó, có lẽ nhỏ sợ thật, kinh tởm, thật là kinh tởm, ai cho chúng chạm vào người nhỏ chứ.

- Zu à... – Pj ngập ngừng – Pj trở nên dơ bẩn rồi đúng ko?

Nói xong câu đó, Pj lại vùi đầu vào vai nó mà khóc nức nở, thân thể này... Pj ko cần nữa...

Ken chạy ngay đến chỗ đó khi Jun thông báo cho tên đó biết, Ken thấy Pj như thế chỉ nhíu mày rồi nhìn Jun, bằng cách điềm tĩnh vốn có của mình, Jun từ tốn nói lại diễn biến ban nãy nhưng với volumn vừa đủ nghe, hắn biết ý,nên ko muốn Pj phải nghe những điều đó, Ken nhíu mày liên tục sau từng câu nói của Jun, mặt Ken biến sắc trầm trọng khi Jun đưa cho tên đó chiếc điện thoại ghi lại đoạn phim ban nãy, Ken ko xem hết, chỉ xem được mấy giây đầu, tên đó đã tức giận quăng mạnh điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

- K.hốn nạn!- Ken bặm môi.

- Tao chỉ giúp mày 1 phần thôi, phần còn lại mày tự lo!- hắn.

- Trong trường này, 2 thằng đó?- Ken nhướng 1 bên mày.

- Ko, 2 thằng đó ở khu ngay cầu, tao với mày đụng 1 lần rồi!

Ken nghĩ ngợi gì đó rồi khóe môi nhếch lên tạo nên nửa vòng cung hoàn hảo.

- Là 2 thằng chó đó sao?

- Mà trước tiên, tao nghĩ mày cũng nên hỏi thăm bọn fanclub của mày 1 tiếng!- giọng nói hắn có chút châm chọc.

Hiếm khi nào Ken phớt lờ đi những câu trêu đùa của hắn, vậy mà giờ đây, Ken ko nói gì cả, tên đó lơ đi Jun và tiến thẳng về phía Zu- nơi có Pj. 

Khi Ken tiến lại gần, Zu cũng hiểu chuyện mà tách Pj ra khỏi người mình, Pj nhìn Ken... thẫn thờ..., mắt nhỏ là 1 tia vô hồn... tay nhỏ đã tệ... nay lại còn thảm hơn khi trên bàn tay sưng đỏ đó đã ứa máu và dính đầy vỏ từ thân cây, chắc là ban nãy nhỏ đã bấu vào thân cây đó...

- Buông ra!- nhỏ chợt thét lên khi thấy Ken có ý định chạm vào người mình, nhỏ nép mình vào sát Zu, bàn tay Ken cũng lơ lững giữa ko trung...

- Đừng... đừng chạm vào... – Pj chợt dùng 2 tay ôm lấy đầu – Tôi... tôi bẩn lắm... Tôi phải đi tắm!- chợt nhỏ bất ngờ đứng dậy toan chạy đi, nhỏ quá hoảng loạn rồi.

Ken đứng dậy vớ theo, chặn nhỏ lại, 2 tay đặt lên vai nhỏ... Ken cảm nhận được nhỏ đang run lên từng hồi...

- Được... Chồng đưa vợ về tắm... – tên đó nhẹ giọng – Vợ ko bẩn? Vợ vẫn ổn! Hiểu chưa?

Ken hỏi xong rồi đợi chừng 5s sau nhỏ vẫn cứ đứng im đó mà thở dốc mà ko trả lời... tên đó chợt thở dài rồi bế nhỏ lên tay, dần dần rời khỏi... Pj dường như ko còn run sợ nữa, nhỏ nhắm mắt, nép người vào lồng ngực của Ken mong sẽ giảm đi được 1 phần nỗi sợ hãi... Lúc đó, Pj ko trông thấy được nét mặt Ken đáng sợ ra sao...

“ Đụng vào đồ của tôi? Nghĩ mình là ai thế? “

Vậy là Ken chở Pj về nhà, bữa học đó cả 2 đều vắng mặt. Pj cứ như người mất hồn.

Sau khi về đến nhà, Ken cẩn trọng chăm lo cho Pj từng chút. Tên đó để nhỏ ngồi yên trên ghế sô pha, tự thân đứng dậy đi lấy hộp sơ cứu và hứng 1 thau nước ấm. Đầu tiên, Ken nhẹ nhàng lau bàn tay nhỏ, vừa lau vừa quan sát sắc mặt của Pj, nhìn bàn tay của nhỏ mà lòng Ken dâng lên một cảm xúc gì đó... là xót xa hay đơn thuần chỉ là hối hận? Lau xong, sát trùng xong, Ken dùng băng gạt cẩn trọng băng bó lấy từng đầu ngón tay của nhỏ... Nhỏ nãy giờ cứ ngồi im trơ ra một chỗ, nhìn vào khoảng không phía trước, từ khi từ trường trở về là nhỏ cứ thất thần như thế... vào nhà cũng là do Ken bế vào... sự im lặng và bất ổn của nhỏ chợt làm Ken thấy sợ... Do nhỏ vén tóc qua một bên phía bên kia nên ở phần cổ bên đây, Ken thấy được những vết đỏ, Ken đanh mặt nhìn trân trân vào những vết đó mà ko để ý rằng cổ họng mình vừa phát ra tiếng gầm nhẹ, cả dãy băng gạc còn dư trên tay cũng trở nên nhàu nát và nhăn nhúm...