Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 274: Trong nhà có người



Gia đình kế tiếp là một hộ điều kiện cũng không tệ lắm, còn có mấy hạ nhân.

Thời điểm trong thành đại loạn lúc ấy, nhà bọn họ có một nha hoàn cư nhiên cuỗm không ít đồ trang sức chạy mất. tuy rằng đã báo quan, nhưng hiển nhiên chuyện như vậy quá nhiều, căn bản là bắt không được người.

Cố Vân Đông cũng là hỏi nhân gia có phải hay không muốn tìm được nha hoàn kia, làm cho bọn họ cho rằng nàng biết nơi ở của nhà hoàn kia nên mời nàng đi vào, kết quả là ngồi mô tả bộ dáng của nha hoàn kia, thuận tiện còn đem toàn bộ trang sức mà nàng lấy đi cũng mơ hồ vẽ một lần.

Nhà thứ ba, nhà thứ tư, chờ đến khi từ hộ nhân gia thứ năm đi ra, đã sắp đến canh giờ cấm đi lại ban đêm.

Nàng vội tẩy trang khuôn mặt, mang mũ lên che đi cái đầu bạc, đi Huệ Dân y quán mang Dương thị trở về tiểu viện.
Cũng may sắc trời tối, lại đi vội vã, thê tử Tào chưởng quầy cũng chưa chú ý đến chút bộ dạng cổ quái của nàng.

Sau khi trở về chờ Dương thị ngủ, Cố Vân Đông liền đem đầu tóc nhuộm lại thành màu đen, sau đó bắt đầu nhớ lại bộ dáng của Cố Đại Giang, xuống tay họa lại một bản lên giấy.

Sau khi họa xong, nàng mới vừa tính toán viết tin tức của Cố Đại Giang, đầu óc lại đột nhiên hiện lên tình huống của hộ gia đình thứ hai kia.

Nghĩ nghĩ, nàng lại viết dưới bức hình của Cố Đại Giang, “Người này thiếu nợ ta rất nhiều, nếu có người có được tin tức của người này, bất luận ít hay nhiều manh mối, sẽ thưởng mười lượng nếu tin tức hữu ích.”

Mặt sau viết địa chỉ của tiểu viện, sau đó thổi thổi cho khô mực, thu lại rồi lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày kế, Cố Vân Đông bị một trận tiếng kêu sợ hãi cấp đánh thức.

Nàng vội đứng dậy xem, liền thấy Dương thị đang cầm trương bản vẽ nàng họa tối qua, vừa kêu vừa nhảy nhót, “Đông Đông, là cha, cha.”

“Đúng vậy, là cha ta, là trượng phu của người.” Cố Vân Đông bất đắc dĩ cười cười.

Dương thị trên mặt thực vui mừng cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tống Đức Giang trên bản vẽ, trong mắt mang theo lưu luyến, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Cố Vân Đông ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại đây. Nàng hẳn là nên sớm vẽ mấy tấm hình của Cố Đại Giang đặt ở trong nhà, để nương cùng đệ đệ muội muội có thể nhìn mỗi ngày.

Nàng đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Dương thị, “Nương, chúng ta thực mau liền sẽ tìm được cha.”

“Ân.”

Cố Vân Đông thực mau thu thập tốt cho mình, thay nữ trang, mang theo Dương thị đi cửa thành bên kia.
Vừa đến, liền nghe được thanh âm cãi cọ ầm ĩ, đặc biệt là những tiếng cảm thán kinh ngạc, quả thực hết đợt này đến đợt khác.

“Này cũng quá giống, ngươi nhìn xem, ngay cả tóc cũng họa được từng sợi như thế.”

“Ai họa a, ta cũng muốn nhờ người này giúp ta họa một bức.”

“Đừng nghĩ nữa, không nghe cái người vừa dán bức họa này nói sao? Đối phương một văn tiền cũng không thu, chỉ là vì muốn hành việc thiện trợ giúp người mà thôi.”

Cố Vân Đông nhấp môi cười cười, nhìn đến trên tường đã dán ba bức họa, liền cũng cầm bản vẽ của mình lên dán.

Mọi người vừa thấy, hắc, cũng là xuất phát từ cùng một tay a.

Liền có người nhanh chóng vây lấy Cố Vân Đông, “Cô nương, ngươi đây cũng là một vị cụ ông giúp ngươi họa sao?”

“Đúng vậy, vị đại gia đó là người rất tốt.”
“Vậy thời điểm giúp ngươi họa là khi nào? Ngươi thấy rõ ràng hắn như thế nào họa sao?”

“Cô nương, ngươi có học được chút nào hay không a?”

Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy một chút, nhìn về phía nam tử có bộ dáng thư sinh vừa mới hỏi câu đó xong, trong mắt nam tử này tràn đầy khát vọng, phảng phất chỉ cần nàng nói là có học được một chút, là có thể lập tức xin nàng chỉ giáo vậy.

Cố Vân Đông quyết đoán lắc đầu, “Ta sao lại học được thứ này chứ?”

Mắt thấy lại có một người lại đây dán bức họa tìm người, Cố Vân Đông vội thừa dịp mọi người lơi lỏng, mang theo Dương thị đi ra khỏi đám người.

Dương thị đều thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn nhìn bức họa dán ở trên tường, bộ dáng thực hưng phấn.

Nhưng mà, chờ đến khi hai người về đến nhà, Cố Vân Đông mới vừa mở ra cửa chính, thân mình đột nhiên cứng đờ.
Trong nhà có người.