Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 275: Coi như trong nhà không có người tới



Cố Vân Đông bước chân dừng một chút, cau mày lôi kéo Dương thị hướng bên cạnh đi.

Như thế nào sẽ đến nhanh như vậy??

Vừa mới nghĩ, trong phòng liền có người bước ra, là một nam tử mặc trang phục sai nha.

Vẫn là người Cố Vân Đông nhận thức, chính là cái vị đại ca dẫn đầu quan sai đến lúc nàng ở khách điếm cứu được Bạch Dương.

Vị quan sai kia đứng ở cửa nhà chính, đối với nàng đưa mắt ra hiệu, để nàng trước tiên đem viện môn đóng lại.

Cố Vân Đông đối với hắn ấn tượng cũng không tệ lắm, ngày đó mấy kẻ buôn người kia bị bắt đi không bao lâu sau, nghe nói đã bức cung tra ra được chỗ ở của mấy hài tử bị bắt cóc trong đêm Tết Nguyên Tiêu.

Cũng là vận khí tốt, bọn họ vốn dĩ tính toán bắt cóc Bạch Dương liền đi rồi, không nghĩ tới sẽ bị Cố Vân Đông chạm vào vừa vặn, liền thật bị bắt.
Sau đó quan phủ bên kia còn cấp Cố Vân Đông bạc, nói là người nhà của mấy hài tử đưa tới.

Bởi vậy lúc này khi bắt gặp bộ dáng thần thần bí bí của vị quan sai này, nàng tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn đem viện môn đóng lại.

Ngay sau đó mang theo Dương thị đi vào nhà chính.

Quan sai này họ Lý, khi các nàng tiến vào mới nói, “Xin lỗi, không xin phép đã tự vào dọa đến các ngươi, chỉ là sợ rút dây động rừng, không thể không làm như vậy.”

Cố Vân Đông khó hiểu, “Cái gì rút dây động rừng?”

Lý quan sai liền giải thích nói, “Cô nương sợ là không biết, năm trước Khánh An phủ gặp đại loạn, lúc ấy có một tên đầu lĩnh đạo phỉ nhân cơ hội lẻn vào thành gϊếŧ không ít người, Tuyên Hòa phủ bên kia phái binh trấn áp, kết quả tên đầu lĩnh đạo phỉ kia vẫn chạy thoát. Sau lại là bên Tuyên Hòa phủ có một bị họa sư thần kì, họa ra được bộ dáng của đạo phỉ đó, lúc này mới trong vòng ba ngày đem tên đạo phỉ kia trừng trị theo pháp luật.”
Họa sư… thần kỳ??

“Đáng tiếc rằng đạo phỉ kia tuy rằng đã bị chém đầu, nhưng thuộc hạ của hắn chúng ta không thể bắt tất cả được. Hôm nay cô nương lấy ra bức họa kia, hẳn là cùng với bức họa tên đầu lĩnh là từ một người, đều là vị họa sư thần kỳ kia họa. Tri phủ đại nhân sau khi biết được chuyện này, suy đoán rằng có khả năng sẽ có tiểu đạo tặc tìm tới cửa hỏi thăm tin tức của vị họa sư kia, liền lập tức triệu bộ khoái vệ binh, tìm nhà của mấy vị đã dán bức họa hôm nay, ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong rọ.”

Cố Vân Đông nhịn không được hơi hơi trừng lớn mắt, “…” Tân hoàng rốt cuộc từ nơi nào mà tìm được vị tri phủ tân nhiệm thông minh như thế này vậy, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.

Kỳ thật Cố Vân Đông cũng suy đoán tiểu đạo tặc sẽ tới cửa hỏi thăm họa sư, cho nên nàng còn viết thư nặc danh phân tích tình huống, tính toán một lát liền đưa đi nha môn, hơn nữa liền đưa đến tay vị quan sai họ Lý trước mắt này.
Nàng thậm chí nghĩ tới nếu là nha môn không bỏ chuyện này trong lòng thì làm sao bây giờ? Bởi vậy buổi tối hôm qua đi mấy nhà đều là đã chọn lựa kỹ càng rồi, tỷ như hai huynh đệ thợ rèn thân hình cao lớn không dễ chọc, tỷ như hộ gia đình giàu có trong nhà có nhiều gia nhân, tỷ như gia đình ở tại phụ cận nha môn trong nhà có nhiều nam nhân…

Tiểu đạo tặc giống nhau đều sẽ không vui lòng mà tìm tới mấy gia đình mình không nắm chắc còn có khả năng sẽ bại lộ, như vậy cuối cùng chỉ có thể từ giữa đó chọn lựa chỗ yếu nhất lại không có căn cơ gì, chính là hai mẹ con nhà nàng.

Nàng là tính toán đêm nay đưa Dương thị đến Tào gia ở một đêm, sau đó từ từ xem có hay không tiểu đạo tặc sẽ tới cửa.

Không nghĩ tới, nàng cái gì đều còn chưa có kịp làm, thì vị tri phủ kia đã nghĩ tới.
Cố Vân Đông tuy rằng chưa thấy qua đương kim hoàng đế, nhưng từ những sự tình hắn làm sau khi đăng cơ, từ cái cách hắn đưa các quan viên đầy hứa hẹn đến các nơi thống trị mà nói, Đại Tấn quốc ở dưới sự thống trị của hắn, khẳng định sẽ phát triển không ngừng.

Lý quan sai thấy nàng không nói lời nào, tưởng nàng bị dọa, “Ngươi cũng không cần sợ, nơi này không chỉ có mình ta, quanh đây đều có mai phục, tất sẽ không làm ngươi cùng nương ngươi xảy ra chuyện.”

Cố Vân Đông lúc này mới ngẩng đầu, “Ta đương nhiên không sợ, ta sẽ coi như nhà ta không có những người khác, tự làm chuyện của mình.”