Nông Gia Tiểu Kiều Thê

Chương 10: Đánh Chết Hai Ngươi



" Thật lố bịch !" Mộ Phong hừ lạnh một tiếng, cực kỳ chán ghét mà nhìn Miêu Thị cùng Dương Thị, hắn nhìn giống loại người bị nữ nhân giấu dưỡng ở trong nhà ăn cơm mềm sao ?

Miêu Thị thấy ánh mắt lạnh như băng của Mộ Phong phóng đến, trong lòng có chút run sợ.

Nàng ta vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, cố nén nội tâm đang khủng hoảng lại, tiếp tục nói: "Nương, ngươi xem, nha đầu chết tiệt này đem mặt cua ta làm thành như vậy, về sau ta còn như thế nào gặp người nữa? Nha đầu chết tiệt này lại không đem trưởng bối để vào mắt, không chừng ngày nào đó ngay cả ngài nha đầu đó cũng dám đánh."

Dương Thị bị lời nói của Miêu Thị động tâm , nhìn về phía Lưu Cẩn , thần sắc càng thêm không tốt , nhất định là sẽ như vậy, chẳng phải mới vừa rồi nha đầu chết tiệt kia đã đối với nàng động thủ đấy thôi!

Tay nàng đến bây giờ còn rất đau đây!

"Thím, ta không nghĩ những lời không biết xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra được, nương ta là tẩu tửcủa ngươi, ngươi cũng không phải không coi nàng là trưởng bối hay sao ?"

Lưu Cẩn vừa nói xong, khiến cho Miêu Thị bị sặc không nhẹ , mặt nàng ta giống y hệt như nhuộm vải, đầy đủ màu sắc thay đổi thất thường.

"Được rồi , các ngươi đều câm miệng cho ta." Dương Thị nghĩ không muốn nghe Lưu Cẩn cùng Miêu Thị cãi nhau nữa , nàng liền nói sang chuyện khác, "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đem mặt thím ngươi trở nên như vậy, ngươi mau bồi thường bạc."

Miêu Thị vừa nghe thấy thế , liền phụ họa theo nói: "Đúng, mau bồi thường bạc."

"Nãi nãi , ngươi có phải hay không bị hồ đồ rồi , ngươi buổi sáng mới đến đây, ta đều đã nói là không có bạc, bây giờ hiện tại ngươi lại hỏi ta tiếp ?" Lưu Cẩn thản nhiên mà đầy châm biếm nói.

Dương Thị mặt đen lại , lửa giận công tâm, tiện tay cầm lấy cái chổi bên cạnh muốn hướng Lưu Cẩn đánh tới.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại dám bảo ta hồ đồ, xem lão nương có đánh chết ngươi hay không."

Nhìn thấy cái chổi sắp đánh đến trên người mình, Lưu Cẩn vốn muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại bị La Thị gắt gao ôm vào trong lòng.

Cái chổi đánh ở trên người La Thị , làm cho nàng đau đến phát ra âm thanh.

"Nương, ngươi không sao chứ!" Lưu Cẩn rất đau lòng, quan tâm nói.

La Thị sắc mặt tái nhợt, thống khổ lắc lắc đầu.

Đứng ở một bên Miêu Thị nhìn thấy La Thị bị đánh, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ .

Đánh thật đúng, La Tiểu Lan cái loại tao hóa này, nên bị đánh đến chết.

"Nương, hung hăng đánh, nếu không La Tiểu Lan tao hóa này không biết dạy con , Cẩn nha đầu như thế nào lại dám mắng ngươi là lão hồ đồ." Miêu Thị ngại Dương Thị còn đánh không đủ ác , liền thêm mắm thêm muối nói.



Lời của nàng quả nhiên làm cho Dương Thị trong lòng phẫn nộ càng tăng lên vài phần, Dương Thị lại giơ tiếp cái chổi lên mà dùng sức đánh lên người La Thị .

Mộ Phong thấy như vậy , muốn ra tay ngăn cản, nhưng hắn đi không được vài bước, trước mắt tối sầm, hai chân như nhũn ra, té trên mặt đất ngất đi.

Lưu Cẩn nhìn thấy Mộ Phong té trên mặt đất, muốn đi dìu hắn, nhưng nàng hiện tại lại không thể phân thân ra được, nếu nàng lúc này mà rời khỏi nương nàng , chỉ sợ lúc đó nương nàng sẽ bị Dương Thị lão bà tử này đánh đến chết .

Lưu Cẩn cắn chặt răng, oán hận trừng mắt liếc mắt nhìn Dương Thị một cái , ngay lập tức, nàng giãy ra khỏi lòng của La Thị , chạy nhanh đến phòng bếp, cầm lấy con dao bếp , vọt ra, hướng tới Dương Thị nổi giận mà gầm lên một tiếng: "Nãi nãi, ngươi nếu còn dám đánh nương ta thêm nữa, ta liền chém chết ngươi."

Âm thanh của nàng hữu lực, nháy mắt liền xuyên thấu tận trời.

Mọi người xung quanh nghe nghe vậy, liền hít một ngụm khí lạnh.

"Nương ta (đây là một câu chửi tục )! Cẩn nha đầu này thế mà muốn chém chết nãi nãi nàng , thế này cũng quá. . . . . . Đại nghịch bất đạo ."

Thôn dân nhìn thấy một màn như vậy , nhất thời đều sôi nổi nghị luận .

Lưu Cẩn mới mặc kệ thôn dân nói nàng như thế nào , nàng hiện tại chỉ muốn nghĩ tới phải bảo vệ người thân của nàng như thế nào.

Nếu nương nàng mà xảy ra chuyện gì, nàng sống còn ý nghĩa gì nữa.

Dương Thị hiển nhiên bị Lưu Cẩn làm kinh sợ không nhẹ, nàng sửng sờ đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn Lưu Cẩn, mà trên tay nàng động tác liền dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

"Ai nha! Cẩn nha đầu, ngươi mau buông dao xuống, ngươi không nên làm chuyện gì điên rồ !" Vương thị từ trong đám người cố gắng đi ra , thật tâm khuyên nhủ nàng.

Lưu Cẩn nhìn thoáng qua Vương thị, cười khổ mà nói: "Vương thím, không phải ta muốn làm việc ngu ngốc này. Lúc trước đó, thím ta khi dễ ta như thế nào, ngươi cũng đã thấy , hiện tại nàng thế nhưng lại mang nãi nãi ta đến cùng nhau khi dễ ta cùng nương, ta nếu không làm như vậy, chẳng lẽ mặc kệ các nàng đem nương ta đánh đến chết sao ?"

"Cẩn nha đầu. . . . . ." Vương thị nghe xong lời nói của Lưu Cẩn , không biết như thế nào mà khuyên bảo nàng , thấy mắt nàng ta hơi đỏ lên, nước mắt hơi chảy ra một ít.

Nàng cảm thấy được Lưu Cẩn rất nhu thuận hiểu lòng người, nhưng lại có một người bà nội cùng với thím đều là họ hàng cực phẩm - có ý châm biếm- .

Mặt khác, thôn dân cũng bị lời nói của Lưu Cẩn làm cho cảm động , bọn họ trong lòng đều đồng tình nữa Lưu Cẩn đến, không hề chỉ trích nàng đại nghịch bất đạo, mà cùng nhau trách mắng Dương Thị cùng Miêu Thị không còn tình người nữa .

Nếu không phải các nàng đem Lưu Cẩn nha đầu này bức đến nóng nảy, nàng sao phải làm đến như vậy !

"Nãi nãi, ta lặp lại một lần nữa, ngươi nếu còn đánh nương ta , ta liền thật sự chém chết ngươi." Lưu Cẩn thấy Dương Thị còn không có đem chổi trong tay ném xuống, liền hơi hơi nhíu nhíu mày.

Dương Thị hoàn hồn, sắc mặt biến đổi lớn, kinh ngạc mà đem chổi trong tay ném xuống .



Đừng nhìn thấy nàng ta đã sống hơn nửa đời người , nhưng nàng ta so với bất kì ai càng thêm tham sống sợ chết.

Nàng chính là muốn bạc, nhưng nếu dùng tánh mạng để đổi lấy bạc , thì thật là không có lời.

"Tiểu tiện nhân, ngươi thật sự có bản lĩnh , ta xem ngươi cũng không dám làm như vậy." Miêu Thị căn bản không tin Lưu Cẩn thật sự sẽ chém chết Dương Thị, cho dù có là thật như vậy , thì nàng ta càng ước nó xảy ra hơn ai hết.

Chỉ cần Lưu Cẩn chém chết Dương Thị, nàng liền có thể ở Lưu gia xoay người , về sau không bao giờ ... bị Dương Thị cưỡi ở trên đầu ức hiếp quở trách .

"Nãi nãi , ngươi nghe một chút, đây chính là con dâu ngoan hiền của ngươi, nàng đây là muốn ta chém chết ngươi, sau đó ở Lưu gia xoay người mà làm nữ chủ nhân a!" Lưu Cẩn ngay lập tức liền biết ý tưởng trong lòng của Miêu Thị , cố ý châm ngòi ly gián nói.

Dương Thị sắc mặt âm trầm, một đôi mắt tam giác lạnh đanh trừng mắt nhìn Miêu Thị.

Miêu Thị chột dạ, không dám nhìn Dương Thị, thấp giọng giải thích nói: "Nương, ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, ta mới không có ý muốn ở Lưu gia làm nữ chủ nhân, ta chỉ muốn . . . . ."

Câu nói kế tiếp, nàng ta không biết nói như thế nào nữa, suy nghĩ cả nửa ngày đều nói ra được một chữ .

Một lúc lâu sau, nàng ta mới nói tiếp: "Đúng rồi, ta chỉ là muốn, muốn đòi các nàng nhiều bạc một chút, mang đến hiếu kính ngươi."

"Không cần ngươi hiếu kính, bạc này tới, cũng sẽ do ta bảo quản ." Dương Thị ánh mắt có một tia âm ngoan, Miêu Tiểu Phương ngươi, thế mà muốn người khác chém chết nàng, xem nàng trở về như thế nào thu thập nàng ta.

La Thị chạy đến bên người Lưu Cẩn , khẩn trương nói: "Cẩn Nhi, ngươi mau đem dao trong tay buông."

Nhìn thấy con dao kia phát ra ánh sáng quang lạnh, La Thị sợ Lưu Cẩn bất cẩn , liền đem chính mình làm bị thương .

"Nương, ngươi đừng quản, chỉ cần các nàng hôm nay còn muốn lừa bịp muốn chúng ta đưa tiền, ta liền chém chết các nàng, sau đó tự sát, mọi người cùng chết , sẽ không còn nhiều chuyện như vậy nữa ."

Lưu Cẩn ngữ khí vô cùng kiên định nói , nhưng trong lòng cũng không muốn thật sự cùng các nàng liều mạng, dù sao nàng thật vất vả mới sống lại được , há có thể vì mấy nàng ta mà đánh mất tính mạng.

Nhưng mà , nàng biết Dương Thị kia ngoài mạnh trong yếu, Miêu Thị thì cùng là loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nàng chỉ có làm như vậy mới có thể đe dọa mấy nàng ta, bọn họ mới biết sợ hãi.

"Cẩn Nhi. . . . . ." La Thị bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai chân gào khóc .

Nàng biết Cẩn Nhi của nàng làm như vậy, đều là vì muốn bảo vệ cho nàng, đều là do nàng người mẹ này vô dụng.

Nếu tướng công của nàng còn sống thì thật tốt , Dương Thị các nàng ta cũng không dám khi dễ mẹ con nàng như vậy.

"Nãi nãi , thím, các ngươi là muốn chết hay là muốn bạc?" Lưu Cẩn hung hăng hỏi .