Nông Gia Tiểu Kiều Thê

Chương 9: Tìm Đến Tận Cửa



Một lát sau , La Thị liền xới qua loa hai bát cơm mang đến.

Lưu Cẩn cầm lấy đôi đũa, không chút khách khí mà bắt đầu ăn.

Tuy rằng miệng đang nhai chính là cơm thô, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng thơm ngon.

Đời trước, nàng đã ăn qua không ít sơn hào hải vị, nhưng nàng lại cảm thấy không bằng một bát cơm này.

Bởi vì lúc đó, cho dù đồ nàng ăn có tốt đến đâu, nhưng nương nàng lại không ở bên cạnh nàng nữa, thì có tốt đến đâu cũng không còn ý nghĩa gì nữa !

Hiện tại nàng có thể cùng nương ngồi ở đây ăn cơm, đã là một chuyện rất hạnh phúc đối với nàng rồi .

"Thực ngon." La Thị vừa ăn vừa khen, "Cẩn Nhi, nương phát hiện con trù nghệ tiến bộ không ít, lúc trước con cũng không có nấu ăn tốt như vậy ."

Lưu Cẩn mỉm cười, dùng đũa gắp lấy vài miếng măng, đặt vào trong bát của La Thị .

"Nương, người thích ăn liền ăn nhiều một chút, về sau con sẽ làm thật nhiều thức ăn ngon cho người ăn."

" Cẩn Nhi của ta hiểu chuyện rồi , thật là nhu thuận hiểu lòng người ." La Thị rất vui mừng, nội tâm thật ấm áp , nàng cũng gắp một chút măng đặt vào trong bát của Lưu Cẩn , "Cẩn Nhi, con cũng ăn nhiều một chút!"

Bữa cơm này , Lưu Cẩn cùng La Thị ăn thực vui vẻ, trên mặt các nàng đều đầy ý cười.

"Về sau nếu mỗi bữa cơm đều có thể ăn đồ ăn ngon như vậy , ta liền thỏa mãn ." La Thị nói.

Lưu Cẩn nghe thấy vậy, trong lòng rất là chua sót, nương của nàng thật dễ dàng thỏa mãn .

Nàng âm thầm thề, về sau nàng nhất định phải mang theo nương nàng sống cuộc sống cẩm y ngọc thực .

Sau khi ăn xong, Lưu Cẩn vốn có ý định đi nhìn Mộ Phong một chút, nhưng ngoài sân lại có tiếng bước chân, làm cho nàng không khỏi đưa mắt ra nhìn .

Nhưng lại thấy Miêu Thị đi cùng Dương Thị, hung thần ác sát đi đến.

Nàng hơi hơi nhíu nhíu mày, nàng không nghĩ tới Miêu Thị nhanh như vậy mà di chuyển được .

Mặt của Miêu Thị như vai mặt hoa, khí thế mãnh liệt mà đi đến trước mặt nàng.

(vai mặt hoa : khuôn mặt đc hoá trang trong tuồng hát thời xưa của Trung Quốc )

"Lưu Cẩn, ngươi cái đồ tiểu tiện nhân, lão nương tới tìm ngươi tính sổ ." Miệng của Miêu Thị bị Lưu Cẩn đánh cho sưng đỏ không chịu nổi, lúc này nói chuyện có chút không rõ .

Lưu Cẩn cười lạnh: "Thím, ngươi bây giờ thật năng động , là lại muốn ta khiến cho ngươi không thể động nữa sao ?"



"Câm miệng, tiểu tiện nhân, ngươi đừng mơ tưởng khiến cho ta sợ ngươi." Miêu Thị lớn tiếng nói, nàng ta mới không tin lời nói của nàng .

Nàng lúc trước không thể động, nhưng nửa canh giờ sau, nàng liền có thể động rồi , cho nên nàng hiện tại căn bản là không sợ Lưu Cẩn.

La Thị đang nấu cháo, nghe thấy bên ngoài có âm thanh của Miêu Thị , vội vàng đi ra.

"Cẩn Nhi, thím con. . . . . . A! Mặt của ngươi đây là bị làm sao vậy?" La Thị nhìn thấy Miêu Thị khuôn mặt như vai mặt hoa, la hoảng lên.

"Thối tao, hóa, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta, mặt của ta biến thành như vậy, còn không phải bị con tiểu tiện nhân của ngươi biến thành."

Miêu Thị đem ánh mắt oán độc chuyển qua trên người La Thị , La Thị tuy rằng ăn mặc đều không bằng nàng ta, nhưng khuôn mặt xinh đẹp bộ dạng thướt tha, thật đúng là khiến cho trong lòng nàng ta tràn đầy sự ghen tị.

La Thị kinh ngạc, nhìn thoáng qua Lưu Cẩn, là Cẩn Nhi khiến cho khuôn mặt của Miêu Thị thành như vậy ?

Nàng mới không tin!

" thím của Cẩn Nhi, ngươi đừng có ngậm máu phun người, Cẩn Nhi luôn nhu thuận từ khi còn nhỏ, tuyệt đối nàng sẽ không làm việc như khiến mặt của ngươi trở nên như vậy." La Thị không cho phép bất cứ kẻ nào vu tội Lưu Cẩn.

Miêu Thị nhổ một ngụm nước bọt: "Ta phi! Không phải nàng ta làm, chẳng lẽ là chính ta lại khiến cho mặt ta trở nên như vậy ."

Nói đến đây, Miêu Thị bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, tiếp tục nói: "Nga! Ta biết nhất định là như vậy , có phải là ngươi dạy nàng ta như vậy, La Tiểu Lan, ngươi cái đồ thối không biết xấu hổ, ngươi đừng có nghĩ đến cho con ngươi đem mặt ta cào nát, ngươi liền có thể câu dẫn chồng của ta ."

La Thị trong lòng kinh ngạc, nàng khi nào thì câu dẫn Lưu Cái Sinh ?

Nàng ủy khuất nói: "thím của Cẩn Nhi, ngươi như thế nào lại có thể nói ta như vậy , ta cho đến bây giờ đều một ý nghĩ cũng đều không có muốn đi câu dẫn ai."

"Ta mới không tin lời của ngươi nói, ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình."

Lúc này bốn phía đã vây đầy thôn dân, bọn họ nghe thấy lời của Miêu Thị , vẻ mặt đều nghi hoặc.

Bọn họ phi thường hiếu kì, không biết Miêu Thị tột cùng nhìn thấy cái gì, mà khẳng định La Thị câu dẫn Lưu Cái Sinh?

Nhưng ở đây, rất nhiều thôn dân cũng đều không tin tưởng lời nói của Miêu Thị .

Dù sao Miêu Thị là cái loại người gì , La Thị lại là người như thế nào, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.

La Thị đỏ hồng đôi mắt , nghẹn ngào nói: " thím của Cẩn Nhi , mặc kệ ngươi tin hay không tin, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một người duy nhất là cha của Cẩn Nhi ."

Nói xong, nước mắt của nàng như nước suối chảy ra.

Lưu Cẩn đau lòng, ôm La Thị, ôn nhu an ủi nói: "Nương, người đừng khóc . Người cùng nàng giải thích làm gì , người giải thích càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy người dễ khi dễ."



La Thị trong lòng hung hăng mà co rút đau đớn, cả người đều rúc vào trên người Lưu Cẩn, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới người chồng đã chết của nàng , khóc càng thêm bi thương.

Lưu Cẩn vỗ vỗ bả vai của La Thị , nhìn về phía Miêu Thị, ánh mắt càng nhiều thêm sự sắc bén.

Miêu Thị này xú nữ nhân, đây là muốn đem nương nàng bức tử sao ?

"Thím, mẹ ta nói là không có thì sẽ không có, ngươi đừng ở trong này. . . . . ."

"Câm miệng, ngươi cái con nha đầu lừa đảo chết tiệt kia , trưởng bối đang nói chuyện, làm sao ngươi có thể chen mồm vào ." Nãy giờ không nói gì Dương Thị, bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của Lưu Cẩn .

Lưu Cẩn xem thường mà liếc mắt nhìn Dương Thị một cái: "Nãi nãi , tuy nói các ngươi là trưởng bối, nhưng ta cũng không cho phép các ngươi khi dễ nương ta như vậy ."

"Xú nha đầu, ta nói chuyện, ngươi còn dám tranh luận, đây là muốn tìm đánh sao ?" Dương Thị nói xong, nâng lên tay muốn đi đánh Lưu Cẩn.

"Dừng tay!" Không biết từ khi nào, Mộ Phong đã đứng ở cửa, hắn dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Nghe thấy tiếng nói , tay của Dương Thị liền đứng ở giữa không trung, chuyển ánh mắt nhìn về phía Mộ Phong.

Nhưng lúc nàng ta thấy khuôn mặt của Mộ Phong , nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng ta sống hơn nửa đời người , còn không có thấy qua nam nhân tuấn tú như vậy.

Nhưng, chỉ là một lát , nàng liền thu hồi tầm mắt, cắn răng nhìn La Thị, mắng: "La Tiểu Lan, ngươi thật sự là không biết xấu hổ, ngoài miệng nói trong lòng chỉ có một người duy nhất là Lưu Đại Cái, xoay người liền tìm nam nhân , còn đem nam nhân đến đây mà giấu vào trong nhà ."

Nàng vừa nói xong , liền nổi giận đùng đùng mà tiến tới chỗ La Thị , bất thình lình kéo tóc La Thị .

"A!" La Thị đau đớn kêu một tiếng.

Lưu Cẩn vội vàng một phen chụp lấy tay của Dương Thị , tức giận nói: "Nãi nãi , ngươi đừng có loạn phun người , đây là người bị thương được ta cứu trở về . Ngươi cùng thím vu tội nương ta như vậy, các ngươi không sợ bị người ta nhìn thấy mà chê cười sao ? Nếu mọi người đều thật sự mà cho rằng nương ta giấu nam nhân, Lưu gia các ngươi có phải mất mặt hay không a?"

Dương Thị bị Lưu Cẩn lời nói làm cho sửng sốt, mở miệng ra , mà một câu cũng không thốt ra được.

Nàng hôm nay sở dĩ đến đây, hoàn toàn là muốn mượn cớ vết thương trên mặt Miêu Thị mà kiếm chút bạc, cũng không nghĩ muốn làm cho to chuyện .

Hiện tại nghe Lưu Cẩn nói như vậy, trong lòng lâm vào một mảnh trầm tư.

Đích thực giống như lời nói của Lưu Cẩn , La Thị mặc kệ như thế nào, bây giờ đều còn là Lưu lão nhân gia con dâu, nếu mọi người đều nghĩ đến nàng giấu nam nhân , ngày sau Lưu lão nhân gia trong thôn này không bao giờ có thể ngẳng mặt lên được.

"Nương, các nàng tao hóa, cũng không xứng là người của Lưu gia chúng ta . Ta xem, nam nhân này chính là nam nhân mà La Tiểu Lan câu dẫn được , cứu người chỉ là ngụy trang, kỳ thật là muốn đem nam nhân này dưỡng ở nhà." Miêu Thị mở to mắt mà nói dối.

Miêu Thị âm ngoan mà nhìn Lưu Cẩn liếc mắt một cái, lại không dấu vết mà nhìn Mộ Phong một chút.

Công tử này bộ dạng thật là đẹp mắt, làm cho nàng ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.