No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 107: Lý thuyết vụ án



"Vị của em ngọt chứ?" Yoonshin hỏi.

Những suy nghĩ của Sehun hoàn toàn được viết hết lên khuôn mặt anh.

"Sao tôi biết được? Đưa lưỡi ra đi. Tôi sẽ cho em biết sau khi tôi nếm thử nó,"

"Chúng ta không thể làm gì hơn nữa đâu, ở đây là nơi công cộng ạ. Em thật lỗi thời phải không, em biết điều đó."

Đôi lông mày của Sehun hơi nhíu lại khi anh đẩy Yoonshin ra. "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi. Tôi còn có việc phải làm ở nhà."

"Hả? Anh không thể ở đây với em lâu hơn một chút sao? Em sẽ phải ở nhà một mình đấy."

"Hẹn hò ở nhà sẽ tốt hơn nhỉ? Đã đến lúc chúng ta viết lại lịch sử rồi."

"Chúng ta mới yêu đương được có hai ngày thôi đấy. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh giữ trí tưởng tượng của mình trong đầu như trước đây đó..."

"Thuật ngữ lỗi thời hoàn toàn phù hợp trong những lúc như thế này nhỉ."

Yoonshin xua tay với khuôn mặt đỏ bừng, cậu nói rằng Sehun đã đi quá nhanh. Cậu thậm chí còn bắt đầu lắc đầu từ chối anh một cách nhiệt tình. Sehun vừa nhìn xuống vừa đứng dậy, trông có vẻ hơi tức giận. "Tôi đã nói một lần rồi, nên đừng bắt tôi phải nói lại lần nữa nhé. Em hãy dừng lại trước khi tôi đổi ý và đè em xuống."

Sehun nhanh chóng đặt những chiếc cốc trở lại khay và kéo Yoonshin đang ngượng ngùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Bị ép phải đứng dậy, cậu mím môi bực bội vì Sehun đã đơn phương tự ý quyết định về nhà. Tuy nhiên, cậu không thể nổi loạn và chống lại cấp trên của mình nên đành ngoan ngoãn làm theo.

Không khí bên ngoài có chút se lạnh, đúng vào thời điểm tuyết đầu mùa.

Họ đi qua khu hành lang ở tầng hầm và lặng lẽ đi xuống phía hành lang giống như mê cung nối liền chung cư. Cả hai không trao đổi với nhau một lời nào cho đến tận gần khu bãi đỗ xe.

Sehun và Yoonshin bước đến một khúc quanh trong hành lang nơi đèn đã tắt. Đột nhiên, Yoonshin bị đẩy vào góc tường. Sehun nâng cằm cậu lên và nghiền nát đôi môi đó.

"A ưmm...!" Yoonshin hét lên.

Bóng tối bao trùm lấy cả hai. Sau khi ngượng ngùng va chạm, hai đôi môi tiếc nuối tách ra. Sau đó đầu lưỡi lại quấn lấy nhau. Chúng đan vào nhau như những cánh hoa đan xen không một kẽ hở.

Một sợi chất lỏng trong suốt kết nối anh và cậu xuất hiện khi đôi môi phải tách ra để níu lấy nhịp thở. Tất cả những thứ này đều quá mức nguy hiểm với Yoonshin.

Sau một hơi thở dài, Yoonshin kéo Sehun lại gần và tựa vào người anh. Toàn bộ khuôn mặt của cậu bốc cháy cả rồi. Hình như Sehun cũng có thể cảm nhận được điều đó—bàn tay to lớn của anh luồn qua tóc cậu, vuốt ve những lọn tóc mềm mượt của người trong lòng nhiều lần. Yoonshin đã từng cảm thấy như thế này, và những động chạm của anh lên người cậu lúc này còn hơn cả sự ân cần và nhẹ nhàng.

Cậu muốn dựa vào anh lâu hơn, nhưng có tiếng ai đó đang đi đến hành lang.

Cả hai phải rời đi, sau khi những cư dân khác đi qua thì cả hai mới từ từ tản bộ đến tòa nhà.

Khi đến sảnh, Yoonshin nhìn thấy cánh cửa kính nơi cậu đã gặp Sehun vài tháng trước. Cậu không muốn để Sehun đi như thế này nên đã nắm lấy tay anh.

Sehun nghiêng sang một bên, anh hỏi. "Em có muốn tôi đưa em về nhà không?"

"Không, em chỉ muốn nói với anh rằng em rất thích buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà thôi. Em thích ở bên anh, ngay cả khi chúng ta chẳng làm gì cả. Chỉ cần trò chuyện với anh là em đã thấy tuyệt vời lắm rồi. Mặc dù, bị anh mắng thì cũng hơi bị tổn thương đấy."

"Tốt đấy."

"Anh có cảm thấy hôm nay lãng phí thời gian của anh không?"

"Tôi cũng rất vui. Nhân tiện vì em đã hỏi thì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đang lãng phí thời gian của mình. Hay là tôi nên cảm thấy ngược lại nhỉ? Cảm giác này lạ thật đấy?" Sehun nheo mắt, cố giải mã lý do.

Yoonshin cười toe toét và cắt ngang dòng suy nghĩ của người kia "Vậy là đủ rồi. Em muốn anh được hạnh phúc, và em cũng muốn mình được hạnh phúc."

"..."