Những Ngày Xưa Năm Ấy

Chương 6: Ngoại truyện: Nỗi lòng tiểu Hàn Hàn



Lần đầu tiên ta gặp hắn là năm ta 5 tuổi nha, ta cảm thấy rất thú vị khi nhìn thấy một cậu nhóc siêu cấp dễ thương mặt mũi tèm lem  nhìn (chiếc máy cho game của) ta chảy nước miếng, sau đó cậu lại chuyển sang hận thù đầy căm tức nhìn ta,chưa đến  ba giây đã nhào vô đánh nhau tới tấp với ta làm hại ta không biết làm sao nha!.

Nhưng mà tiểu quỷ này hảo nhuyễn nha sờ thật thích a~,  ta kìm lòng không đặng mà đánh thêm vài cái nên mới có vụ hai đứa đánh nhau túi bụi đó. Nha tiểu quỷ này cũng anh hùng lắm nha dám làm dám chịu, còn xin lỗi ta nha, umh nể tình ngươi dễ thương ta sẽ chịu làm bạn thân với ngươi he he.

Từ ngày có tiểu quỷ này hằng ngày ta đều thật vui vẻ nha, có một hôm vào năm ta 8 tuổi ta tình cờ đọc một cuốn sách nói hai người không chung huyết thống có thể kết hôn với nhau, umh không chung huyết thống= khác họ vậy có thể kết hôn với nhau, chắc là vậy ha ha ta thật thông minh, chợt ta nãy ra một ý tưởng muốn đậu đậu tiểu quỷ kia, ta hỏi hắn họ gì, hắn bảo hắn họ Đường ta lại bảo rằng: ta và ngươi khác họ nên chúng ta có thể kết hôn nha, hắn đồng ý, ta còn lừa hắn chụi làm vợ của ta, ha ha hắn thích ăn như vậy sau này ta phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi hắn mập mạp trắng trẻo mềm mềm nha ngĩ như vậy ta  nhịn không được mà hôn hắn một cái,ơ kìa tiểu lão bà của ta đỏ mặt kìa hảo đáng yêu~

Ta bảo hắn không cho ai biết chúng ta là vợ chồng là vì tiểu lão bà của ta đáng yêu vậy lỡ ai bắt cóc thì sau, phải đề phòng! Từ đó cuộc sống phu phu của ta hạnh phúc mĩ mãn....cho đến năm 13 tuổi.

Dạo này tiểu lão bà của ta không còn quấn quýt ta như trước nữa, còn cười cười nói nói với người khác, lão bà dạo này có bạn mới, hắn tự xưng là hảo huynh đệ của lão bà, suốt ngày dành lão bà với ta, lão bà cũng rất thích chơi cùng hắn nha, lão bà nói bởi vì hắn là hảo huynh đệ của lão bà nên tất nhiên lão bà phải thích chơi với hắn.

Sau đó ta nói với lão bà từ nay về sau đừng gọi ta là lão công nữa hai chúng ta sẽ trở thành hảo huynh đệ, vì ta cảm thấy làm hảo huynh đệ thân hơn vợ chồng nha, làm hảo huynh đệ được lão bà quấn quýt nha, lão bà cũng đồng ý, sau đó đi tiếp tục đi trên con đường cùng lão bà...a không được gọi lão bà nữa do đã là hảo huynh đệ nên phải gọi là tiểu Hi a, cùng tiểu Hi phát triển thành “siêu cấp hảo huynh đệ” nha.

Cho đến năm 16 tuổi dạo này ta phát hiện tiểu Hi rất kì lạ nha, hắn suốt ngày trốn tránh ta ta càng muốn tới gần hắn hắn càng tránh mặt ta nha, nhưng chỉ cần ta không cố tiếp cận hắn hắn lại cư xử bình thường với ta. Rồi từ đó quan hệ giữa hai chúng ta như gần lại như xa.

Đến nắm ta 18 tuổi thì càng nghiêm trọng hơn, ta cư nhiên mộng xuân nhưng đối tượng lại là tiểu Hi nha, thật kì lạ!, sau đó ta bắt đầu trốn tránh tiểu Hi, ta suy nghĩ chắc là do ta không có bạn gái nên mới có thể mơ như vậy với tiểu Hi nha, nhất định là như vậy, do đó ta đi tìm bạn gái-Lục Dao là một cô gái rất dễ thương  nha giống như tiểu Hi vậy,aaaaa ta đang suy nghĩ đi đâu vậy, ta quen bạn gái là để quên những suy nghĩ kì quái với tiểu Hi,  sao bây giờ lại nghĩ về tiểu Hi nữa rồi.

Sao đó ta bắt đầu cố ý không đi học cùng tiểu Hi nữa mà chở Lục Dao đi học, ta thấy tiểu Hi rất buồn nha, hảo muốn an ủi tiểu Hi,aaaaa lại suy nghĩ tiểu Hi nữa rồi!không được không được như vậy là không được,sau đó ta không ăn cơm do tiểu Hi nấu nữa mà ăn cơm hộp của Lục Dao,  không đợi tiểu Hi ăn trưa mà kéo Lục Dao lại chỗ mà ta cùng tiểu Hi hay ăn trưa, lại đúng lúc gặp tiểu Hi cũng đến, ta mừng thầm nha được gặp tiểu Hi đó, nữa rồi nữa rồi bệnh lại tái phát nữa rồi, để bình ổn lại những cảm xúc này ta ôm Lục Dao vào lòng và giới thiệu cho tiểu Hi nàng là bạn gái của ta,lúc đó mặt của tiểu Hi tái nhợt trong đôi mắt luôn vui tươi ấy như đang cố nén bi thương,ta thật muốn an ủi tiểu Hi, ôm tiểu Hi vào lòng nói cho hắn biết nàng không phải là bạn gái ta,aaaaaaaaaaaa ta lại làm sao nữa rồi bệnh lại càng nặng rồi sao ta có thể suy nghĩ vậy chứ, Lục Dao là bạn gái ta đâu có sai, sao ta lại muốn giải thích với tiểu Hi là không phải, haii~ bệnh nặng thiệt rồi.

Sau đó ta lại càng quyết tâm xóa bỏ những ý nghĩ kì quái với tiểu Hi ra khỏi đầu mình;  ta bắt đầu cùng Lục Dao làm mọi thứ mà ta cùng tiểu Hi từng làm, nhưng ta lại càng nhớ tiểu Hi hơn, nhiều khi ta lại gọi nhầm nàng thành tiểu Hi, ta cứ như muốn thông qua nàng để nhìn thấy hình bóng tiểu Hi vậy, càng ngày ta càng rối rắm.

Hôm nay  bổng dưng tiểu Hi hẹn ta ra công viên nói chuyện, ta rất hồi hộp nha ~, đã lâu rồi ta không cùng tiểu Hi nói chuyện nha. Cái gì tiểu Hi nói hắn thích ta, còn thích lâu lắm rồi, ta đứng hình nha, miệng không tự chủ được thốt ra “Ta không thích nam nhân” umh cũng đúng nha ta đâu có thích nam nhân (T/g: vậy tiểu Hi là cái gì ngươi bỏ thằng bé cho chó ăn hả????, đáng đời ta ngược chết ngươi hứ!), e hèm ta còn nói cái gì nữa nha, a đúng rồi ta còn nói chúng ta sau này là hảo huynh đệ nha, umh cũng đúng ta và tiểu Hi luôn là hảo huynh đệ mà.

Nhưng rồi tiểu hi hắn nói cái gì hắn sẽ không thích ta nữa, lúc này đầu óc ta chính thức tuyên bố ngừng hoạt động, ta không còn nghe tiểu Hi nói gì nữa, cuối cùng không phản ứng gì nhìn tiểu Hi rời đi nhưng trong lòng ta luôn có một dự cảm bất lành rằng ta đã bỏ qua một thứ rất rất  quan trọng nào đó mà ta không nghĩ ra.

Ta cứ ngồi đo thẩn thờ đến tận trời tối rồi mới về nhà. Sau hôm đó ta không có gặp được tiểu Hi, hắn cũng không đi học cũng không ở nhà chắc là đang trốn ta, umh ta nghĩ chúng ta cần phải cho nhau một khoãng thời gian để suy nghĩ và ổn định cảm xúc.

Trong khoãng thời gian này ta luôn  suy nghĩ về cảm xúc mình dành cho tiểu Hi là gì, càng suy nghĩ ta càng  cảm thấy được tiểu Hi ảnh hưởng đến cảm xúc của ta nhiều như vậy, vậy rốt cuộc cảm giác của ta dành cho tiểu Hi là gì, tiểu Hi nói em ấy yêu ta vậy ta có yêu em ấy không, ta có yêu tiểu Hi không, có yêu Tiểu Hi, yêu tiểu Hi.....Có, ta có yêu tiểu Hi, ta thích nhìn em ấy cười, thích ở chung với em ấy, thích chạm vào em ấy, em ấy vui ta vui êm ấy buồn ta buồn, ta không thích êm ấy thân thiết với ai ngoài ta. Umh đúng vậy ta yêu tiểu Hi, ta phải đi nói với tiểu Hi.

Ta chạy nhanh xuống nhà với ý định đi tìm tiểu Hi, nhưng bị cha ta cảng lại hỏi ta đi đâu, ta hói ta tìm tiểu Hi, hắn nói tiểu Hi đi rồi, ta hỏi hắn tiểu Hi đi đâu, hắn nói tiểu Hi đi du học rồi không biết bao giờ  mới về,tiểu Hi dặn  không cho hắn nói với ta,ta lại hỏi hắn hăn có biết địa chỉ của tiểu Hi không ta muốn tìm em ấy, hắn nói tiểu Hi không cho ai biết địa chỉ của em ấy cả.

Ta bừng tỉnh nhận ra rằng tiểu Hi đi thật rồi, em ấy không cần ta, yêu ta nữa  rồi, em ấy nói em ấy sẽ quên ta, ta phải làm sao đây, ta đã làm tổn thương trái tim em ấy rồi, ta thật hận ngày có mình thật nhanh mồm lẹ miệng đầu óc không biết suy nghĩ  mà đã tổn thương em ấy rồi, hèn gì lúc ấy ta cứ có dự cảm bất hảo thì ra là chuyện này, bây giờ ta sửa chửa còn kịp không? Không kịp nữa rồi, tiểu Hi đi rồi, tiểu Hi nói em ấy sẽ quên ta....ta phải làm sao a tiểu Hi?.... Sau đó ta  chia tay với Lục Dao vì giờ ta đã biết người ta yêu thật sự chính là tiểu Hi, để quên đi nổi nhớ tiểu Hi ta lao đâu vào học tập;  từ lúc còn học đại học ta đã bắt đầu đi làm cho một công ty lớn, sau khi ra trường ta vào làm cho công ty đó và hiện nay ta làm chức vụ phó tổng của công ty. Hằng năm vào dịp lễ tết ta  lại ngống trông nó mau đến vì hằng năm vào dịp này thì tiểu Hi điều gữi quà và  viết thư cho mọi người, cả ta cũng có quà a thật vui là tiểu Hi còn nhớ đến ta, nhưng mà em ấy không có viết thư cho ta, ta chỉ đành nhìn mọi người ngồi đọc thư của tiểu Hi mà thèm nhỏ giải.

Hôm nay ta cảm thấy trời thật đẹp, cũng là ngày ta vui nhât trong suốt mấy năm qua, vì ta biết tiểu Hi sắp về nước rồi, tiểu Hi của ta sắp về nước rồi ha ha, tiểu Hi hãy đợi anh, lần này anh sẽ không buông tay em nữa đâu, em cứ chờ đó tiểu lão bà của anh~._Kết thúc ngoại truyện