Những Ngày Xưa Năm Ấy

Chương 5



Năm chúng ta 18 tuổi

“Lăng Hàn chúng ta đi học thôi” ta đậu xe đạp ngoài cửa nhà hắn mà hét lên,vào cao trung sau ta và Lăng Hàn tuy vẵn học chung trường nhưng không còn chung lớp nữa.

Hắn từ trong nhà dẫn xe đạp ung dung bước ra, mà công  nhận hắn đẹp trai thiệt y như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy ở trường của ta không biết có bao nhiêu cô nàng chết mê chết mệt gì hắn, nhưng đều bị hắn dùng hàn khí lạnh thấu xương cự tuyệt ba ngàn dặm; có đôi khi ta lại mừng thầm vì tính cách này của hắn, nhờ tính cách này mà tới bây giờ hắn vẫn chưa có bạn gái a~, các ngươi có lẽ đang thắc mắc là tại sao ta đã nói là  sẽ cố gắng quên hắn mà vẫn còn quan tâm hắn có bạn bạn gái hay chưa;  đúng vậy ta  vẫn chưa quên được hắn, mà càng ngày ta lại càng yêu hắn càng sâu đậm, càng mờ mịt không lối về, ta từng nghĩ rằng chỉ cần ta cố gắng quên thì sẽ có một ngày ta sẽ quên được tình cảm dành cho hắn và chúng ta sẽ trở thành bạn thân đúng nghĩa, nhưng ta đã quá ngây thơ và tự tin khi cho rằng là như vậy;  vì khi đứng trước tình yêu thì việc ngươi nói rằng quên được thì sẽ quên thì nó đâu gọi là tình yêu, có ai khi trót rơi vào lưới tình mà có thể còn lí trí mà cho rằng mình có thể khống chế nó?.

Và rồi cuối ta vẫn không quên được hắn dù ta có làm cách nào đi nữa, có người từng nó cuộc sông này như một trận cưỡng bức,  nếu ngươi không phải khán được, thì nằm thưởng thụ đi, và ta chính là người thua trong trận cưỡng bức đó, ta phản khán không được, ta không quên được hắn a ; vậy thì hưởng thụ đi,  hưởng thụ được yêu hắn trong thầm lặng, đúng vậy ta vẫn luôn thầm yêu hắn, luôn lặng lẽ bên cạnh hắn, lặng lẽ quan tâm hắn  vì hắn làm cơm trưa, chờ hắn tan học, cùng hắn về nhà, cùng hắn đi du lịch, cung hắn đi mua sắm,cùng hắn xem phim,...chỉ những điều này cũng đủ để ta cảm thấy hạnh phúc, nó cho ta ảo tưởng rằng chúng ta là một cặp và hắn cũng yêu ta, nhưng ta biết rằng ảo tưởng này sẽ tan biến ngay tức khắc khi hắn có người yêu, người sẽ cùng hắn làm tất cả những chuyện đó.

Dẫu  biết rằng ngày đó sẽ sớm đến nhưng ta không ngờ rằng nó đén sớm như vậy.

“Hôm nay ngươi cứ đi trước đi ta còn có việc” hắn nói bằng vẻ mặt điềm tỉnh, dạo này hắn hay bảo ta đi học trước hay về nhà trước làm ta nghi hoặc.

“Umh vậy ngươi đừng đến trể đó” ta nói rồi đạp xe đi thẳng, ta không hỏi hắn tại sao vì hắn không thích có người hỏi về việc của hắn.

Khi ta đến trường gữi xe vào bãi,định đi vào lớp thì ta bắt gặp hắn đang chở một nữ sinh, nàng còn rất thân mật ôm eo hắn, đầu óc ta quay cuồng không tin vào mắt mình nữa, nhưng ta lại tự an ủi mình rằng hắn chỉ cho nàng đi nhờ xe thôi, umh chắc chắn là như vậy ha ha ta suy nghĩ quá  nhiều rồi.

Đến giờ cơm trưa như mọi ngày ta sang lớp hắn rủ hắn ăn trưa vì cơm trưa của hắn từ lúc vào cao trung đến giời  đều là ta tự tay làm cho hắn, nhưng hôm nay ta tìm mãi mà không thấy hắn, bạn cùng lớp của hắn nói hắn đi ra vườn trường trước rồi, ta cứ tưởng rằng là hắn ra trước đợi ta;  vì hai chúng ta thường ăn cơm trưa ở vườn trường, bước nhanh đến địa điểm quen thuộc đó với hộp cơm trong tay, hôm nay ta làm toàn nhừng món hắn thích nha, hắn sẽ ăn thật ngon đi ha ha.

Nhưng trước mắt ta là gì?, hắn đang ngồi ăn cơm vui vẻ với cô gái hồi sáng mà hắn chở, nhìn hộp cơm có lẽ là do nàng tự tay làm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn ta laị khiếp sợ đến nổi đánh rơi hộp cơm;  vì trên khuôn mặt ấy ta thấy nụ cười ôn nhu và ánh mắt sủng nịnh  mà chưa bao giờ cho ta, cũng chưa bao giờ cho ai khác, nhưng mà giờ đây hắn  lại dành chúng cho một cô gái, là bạn gái hắn sao, hắn yêu cô gái đó sao.

Dường như cảm thấy ánh nhìn quá mức nóng rực này của ta mà ngẩn đầu lên “Đường Hi?” chắc hắn đang nghi hoặc sau ta lại ở đây, chắc hắn đã quên đây là nơi hai chúng ta thường tới khi ăn trưa đi, ánh mắt dường như không hài lòng khi ta cắt dứt bữa cơm trưa ngọt ngào của hắn và bạn gái, umh chắc vậy.

“Đây là bạn gái của ngươi” la lơ đãng hỏi hắn.

“Umh đây là Lục Dao bạn gái của ta” hắn vừa nói vừa ôm cô gái kia vào lòng mặt đầy ý cười nhìn người đang thẹn thùng trong ngực mình, hắn sảng khoái thừa nhận không cho ta một tia hy vọng để trốn tránh sự thật này, lòng ta đau đớn cùng ghen ghét dữ dội ta muốn xông lên tách bọn họ ra, ôm chặt lấy hắn nói ta yêu hắn, nói hắn chỉ là của ta.

Nhưng ta có tư  cách gì chứ, hay với tư cách “hảo huynh đệ”sao, mỉa mai làm sao, cho tới  bây giờ ta thống hận nhất là ba chữ này,  nó cho ta biết ta không có tư cách ngăn cản hắn đến với bất cứ ai vì chúng ta chỉ là “hảo huynh đệ”,là một “hảo huynh đệ” ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh hắn nhìn hắn hạnh phúc bên bạn gái của mình,chúc bọn họ hạnh phúc, chỉ vậy không hơn không kém.

“Umh thì ra là vậy, đã quấy rầy các ngươi, xin lỗi, ta đi trước” ta đi thẳng không thèm ngoảnh mặt lại, nhìn lại làm chi cho càng thêm đau lòng.

Kể từ ngày đó, luôn luôn lúc nào ta cũng nghe đám nữ xinh líu ríu về mối tình đẹp như trong mơ của đôi kim đồng ngọc nữ Lăng Hàn-Lục Dao, ta  dường như đã quen, cứ bàng quan quan sát hai người bọn họ như thể ta là một người xa lạ chứ không phải là người luôn thầm yêu hắn;  kể từ ngày đó Lăng hàn không còn đi học chung với ta nữa, hằng ngày hăn sẽ đón nàng đi học, cùng nàng ăn cơm trưa do nàng chuẩn bị cho hắn, chờ nàng tan học, chở nàng về nhà, cùng nàng đi mua sắm, cùng nàng xem phim, à mà tuần trước họ cũng đã đi du lịch rồi.

Tất cả tất cả  những việc mà ta những tưởng chỉ có mình ta là được làm  cùng hắn thì nàng đều đã làm hết, dần dần ta nhận ra ta đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn nữa rồi, nàng đã dần thay thế vị trí của ta ở bên cạnh hắn, mà ta và hắn dường như hai người dưng xa lạ  không quen biết gì nhau, đã bao lâu rồi hắn không đến tìm ta, nói chuyện với ta, đi chơi cùng ta; có lẽ đối với hắn ta là một thứ gì đó có cũng được,  không có cũng không sao, nhưng cũng có thể là ta chưa từng chiếm một góc nào trong tim hắn nên hắn mới có thể dễ dàng bỏ qua ta như vậy.Lăng thúc thúc từng khuyên ta nên nói cho hắn biết ta yêu hắn,  đừng cứ khư khư giữ lấy trong lòng  rồi đau khổ như vậy, thúc ấy nói nếu Lăng Hàn cũng đồng ý thì thúc ấy sẽ tôn trọng quyết định của chúng ta, nhưng nếu Lăng Hàn cự tuyệt thì cũng tốt đau một lần rồi thôi, không cần day dưa để thêm đau khổ nữa, nhưng lúc ấy ta cự tuyệt vì ta tham lam ta không muốn rời bỏ hắn ta tham lam tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được ở bên cạnh hắn, không muốn rời xa hắn.

Nhưng bây giờ ta quyết định buông tay, ta quyết định sẽ tỏ tình với hắn dù biết sẽ không được đáp trả, nhưng ta vẫn muốn tỏ tình ta muốn hắn biết ta yêu hắn, ta không muốn tiếc nối, ta không muốn cho đến cuối đời hắn vẫn không biết là ta yêu hắn.

Hôm ấy ánh hoàng hôn thật đẹp,  ta hẹn hắn ra công viên chúng ta vẫn hay chơi hồi bé, hắn nghi hoặc nhìn ta không hiểu tại sao ta lại hẹn hằn ra đây. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn không kiên nể gì mà nhìn hắn bằng một đôi mắt chan chứa tình yêu thương, một tình yêu cuồng nhiệt ta dành  cho hắn mà bấy lâu nay ta luôn đè nén.

“ Lăng Hàn, em yêu anh, em đã yêu anh từ rất lâu rồi, anh có thể yêu em sao?” khi nói ra nổi niềm bị đè nén đó ta cảm thấy mình như được giải thoát, ta chăm chú nhìn hắn chờ mong câu trả lời, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta hắn từ chối.

“Ta không thích nam nhân” hắn nói,ta dường như thấy trong mát lóe lên một tia khinh ngạc cùng không thể tin, à chắc không thể tin là có một  ngày bản thân lại bị nam nhân tỏ tình mà còn lại là ta.

“ Sau này chúng ta vẫn là hảo huynh đệ” hắn thở dài nói, nhưng hắn không biết rằng chính câu trả lời ngày hôm nay chính là điều làm hắn hối hận nhất trong cuộc đời, nhưng bây giờ hắn không biết điều đó, xứng đáng ha.

Thật nực cười hắn cho rằng sao khi ta nói ra những lời đó thì giữa hai chúng ta còn có thể là hảo huynh đệ nữa sao?.

“Umh ta đã biết, Lăng Hàn ta sẽ quên ngươi, ta sẽ không yêu ngươi nữa, ngươi yên tâm, sao này chúng ta sẽ là hảo huynh đệ” ta thản nhiên nói không có một chút có dáng vẻ của người thất tình, vì, ta cảm thấy lòng mình  thanh thản.

“ Ta về trước” ta đi thẳng không ngoảnh lại bỏ lại hắn một mình vơi vẻ mặt không biểu cảm,  chính ta cũng không thể hiểu hắn đang nghĩ gì, mừng thầm  sao, chắc vậy.

Tối hôm ấy ta sang nhà họ Lăng hắn vẫn chưa về chắc đang đi chơi với bạn gái để chữa lành tâm hồn khi bị ta tỏ tình đi,umh có thể lắm.

“Lăng thúc thúc” ta chào thúc ấy.

“Tiểu Hi có chuyện gì sao?” thúc ấy hỏi ta.

“Con quyết định buông tay, con đã tỏ tình với Lăng Hàn rồi, và bị cự tuyệt rồi, nhưng con cảm thấy lòng mình lúc này rất thanh thảm, rất nhẹ nhàng, đáng ra con nên nghe lời thúc thúc sớm hơn thì đã không dây dưa với cậu ấy lâu như vậy”.

“Thúc cũng cảm thấy an tâm khi con không còn đau khổ nhau vậy, cứ làm những gì mà con cho rằng đúng, dù có ai nói gì đi nữa” thúc ấy bình thản nhìn ta.

“Cảm ơn Lăng thúc thúc, con đã quyết định đi du học, mong là thúc đừng nói cho cậu ấy”.

“Bao giờ con đi” thúc ấy gật đầu dường như đã dự liệu trước được điều này.

“ Chắc sẽ sớm thôi, con sẽ xin phép ba mẹ”.

“Umh nhớ thông báo thúc sẽ tiễn con”.

“Vậy con chào Lăng thúc thúc, con về”.

”Umh” thức ấy nhìn ta đày trìu mến “Tiểu Hi chúc con hạnh phúc”.

”Vâng”.

Về  đến nhà ta thừa nhận với cha mẹ về việc ta thích đàn ông, kiến cho lão ba thiếu chút nữa dùng bình hoa đập chết ta, may mà nhờ có lão mẹ ngăn lại.

“Con muốn  nói với ba mẹ, con thích đàn ông, con đã tỏ tình với hắn nhưng thất bại,thật ra ngay từ đầu con đã biết kết quả; nhưng bây giờ con đã quyết định buông tay nên mới tỏ tình với hắn; vì con không muốn nuối tiếc, bây giờ con đã thực sự bỏ xuống rồi, do đó con quyết đinh đi du học để điều chỉnh lại tâm tình, xin cha mẹ cho phép”.  Lão cha và lão mẹ nhìn nhau.

“Nếu con đã quyêt định như vậy thì mau mau làm thủ tục đi, ba mẹ tôn trọng quyết định của con” lão mẹ ôm ta vào lòng đau lòng nói, mẹ ta tuy hay cằn nhằm nhưng lại rất yêu thương ta.

“Dù con có đi đâu nhưng hãy nhớ đây vĩnh viễn là nhà con luôn có ba mẹ chào đón con” lần đầu tiên ta nghe cha ta nói những lời dụi dàng như vậy, ta cảm thấy mình thật hạnh phúc vì mình có một gia đình ấm âp, có cha mẹ luôn yêu thương ta.

Sau đó ta nhanh chóng làm xong thủ tục, đến ngày ta đi ta vẫn không có gặp hắn, và đương nhiên hắn cũng chẳn tiễn ta. Ta đứng ở sân bay nhìn lên bầu trời xanh biếc nói  “Tạm biệt người ta yêu"._Năm 18 tuổi ta tạm biệt người ta yêu, người đầu tiên ta yêu và sau này cũng là người cuối cùng ta yêu.