Những Ngày Xưa Năm Ấy

Chương 7



5 năm sau, chúng ta 23 tuổi

Sân bay XX, 5 năm rồi rốt cuộc ta đã trở lại đất nước này.

“Tiểu Hi!” à thì ra là mẹ ta nha, hảo nhớ nàng nga.

“Mẹ ôm một cái ~” ta làm nũng, trong đầu âm thầm đếm 1,2......3....

“Con thỏ nhỏ thằng nhãi con ngay cả vợ của lão tử ngươi cũng dám ôm, xê ra” đó, thấy  chưa, ta đoán đâu có sai nga, ta chưa kịp đụng vào lão bà yêu dấu của hắn đã bị hắn phũ phàn đẩy sang một bên, hứ cái đồ có vợ quên con.

“A di~ cục cưng của dì về rồi nè, ôm một cái ~” mắt ta sáng rực nhìn Lăng a di.

“Bảo bối, đến, a di ôm một cái nha~” vẫn là a di tốt nhất nha.

“Tiểu Hi càng ngày càng đẹp trai nha” Lăng thúc thúc nói.

“ Umh tất nhiên rồi cũng phải coi ta lớn lên giống ai rồi, tất nhiên là giống Lăng thúc thúc anh tuấn tiêu sái uy phong thần võ rồi ~”.

“ Haii~ cái đứa nhỏ này vẫn dẻo miệng như vậy nha, nhưng mà nói cũng đúng thiệt~” thúc ấy cười ha ha xoa đầu ta, còn hiếm khi nói giỡn nha.

“Đường Hi  hoan nghênh ngươi trở về’’Lăng Hàn cười nói còn nhiệt tình ôm ta, ta ngơ ngác nha Lăng Hàn từ khi nào  mà nhiệt tình như vậy còn ôm ta, rối loạn nha....(Lăng Hàn: ta đứng chờ ngươi lâu như vậy ngươi cũng không nhìn ta một cái,hanh, ôm cho ngươi chết luôn, nhưng thiệt vui tiểu Hi về rồi ~(^o^)~/).

“Umh ta đã về rồi” ta không được tự nhiên rời khỏi người hắn.

“ Nào chúng ta về nhà thôi, mẹ có nấu rất nhiều món cho con đó tiểu Hi” mẹ ta lên tiếng phá vở bầu không khí ngượng ngùng, ta thở phào nhẹ nhõm, thiệt không thích ứng nha.

“Umh chúng ta về nhà thôi, thiệt đói bụng nha” ta nói.

Đúng là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa mà, chỉ có hai chiếc xe mà bốn vị phụ huynh lại ngồi cùng một chiếc, bỏ lại ta một mình đi chung với Lăng Hàn.

“Ngươi dạo này khỏe chứ” hắn hỏi ta.

“ Umh khỏe, ăn được ngủ được,ngươi không thấy ta ngày càng đẹp trai sao” ta tự kỉ nói (Lăng Hàn: hanh! Ngươi càng đẹp trai ta càng lo!).

“Còn ngươi thì sao, umh, cũng đẹp trai nhưng thua ta a” ta lại tiếp tục tự kỉ (Lăng Hàn: không đúng!  lão bà dễ thương lão công soái mới đúng, nhưng ta không dám nói nha!).

“Dạo này ta rất khỏe, lần này về ngươi có định đi nữa không?” ta hồi hộp hỏi tiểu Hi.

“Umh làn này về chắc không đi nữa, có một công ty mời ta về làm việc ở đây, chắc ta sẽ ổn định ở đây,  dù gì ba mẹ ta cũng lớn tuổi rồi” ta trầm ngâm đáp (Lăng Hàn: oh yeh! Tiểu Hi sẽ ở lại tiểu Hi sẽ không đi nữa ~ dù thật vui nhưng ta không dám biểu hiện quá mức;  vì ta không chắc rằng tiểu Hi có còn tình cảm với ta không, thôi để từ từ quan sát vậy!, hi vọng là em ấy vẫn chưa quên ta...).

“ Umh ngươi mới về nước nên có việc gì cần thì nói với ta, đừng ngại” hắn nói.

“Umh ta sẽ không khách sáo đâu” ta cười cười nói với hắn, nhưng ta có thể vẫn tự nhiên với hắn như trước sao; điều nên biết hắn cũng đã biết, lời không nên nói hắn cũng đã nghe, cho dù đã cố gắng dặn lòng cố quên đi nhưng ta lại thất bại  rồi, ta phát hiện rằng dù có qua bao nhiêu năm đi nữa ta vẫn không thể quên được hắn  dù năm năm,  mười năm hay hai mươi  năm đi nữa hình ảnh của hắn vẫn luôn động  lại ở nơi sâu nhất trái tim ta,không bao giờ phai nhạt, nếu đã trốn tránh không được thì dũng cảm đối mặt đi, trở lại gặp hắn là cho hắn một cơ hội cũng chính là cho ta một cơ hội, nếu vẫn chỉ là vô vọng thì ta sẽ nguyện ý rút lui lặng yên chúc phúc cho hắn, đóng vai trò hảo huynh đệ của hắn cùng hắn vượt qua cuộc đời này.

Ta sẽ không trốn tránh hắn nữa vì trong năm năm qua ta hiểu ra được rằng trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có đối mặt cấp cho chính mình một đáp án chính xác thì lúc đó tâm bệnh trong lòng ta mới giải quyết được.

Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của ta ở công ty mới nha, hảo hồi hộp, bây giờ giám đốc đang dẫn ta đi giới thiêu cho mọi người nha, các đồng nghiệp rất nhiệt tình, có a di còn đòi giới thiệu con gái cho ta nữa~, may mà giám đốc ngăn cảng kịp nha phù... à quên nói ta được tuyển dụng làm trưởng phòng kế hoạch nha.

“ Tiểu Hi đây là phó tổng của chúng ta nha, Lăng tiên sinh, ngươi tới chào hỏi đi” giám đốc Ngô gọi ta, khi ta tò mò ngẩn đầu lên để nhìn vị phó giám đốc trẻ tuổi mà các cô nàng đồng nghiệp đang nói nãy giờ, nhưng thật bất ngờ là...

“Lăng Hàn sao ngươi lại ở đây???” không lẽ Lăng phó tổng là hắn.

Lăng Hàn cũng ngạc nhiên không kém đáp lại “Đường Hi ngươi chính là trưởng phòng kế hoạch mới sao, không ngờ thật có duyên ta cũng làm việc ở đây, vậy sao này chúng ta có thể làm việc cùng nhau rồi” Lăng Hàn kinh hỉ nói (Lăng Hàn: thật không ngờ em ấy lại là trưởng phòng mới, vậy sao này hai chúng ta càng có thời gian gần gũi nhiều hơn rồi, thật hạnh phúc mà, ngay cả ông trời cũng giúp ta~).

“ Phó tổng giám đốc,Đường Hi các ngươi quen nhau sao” giám đốc Ngô kinh ngạc nói, bình thường phó tổng lúc nào mặt cũng lãnh băng băng nghiêm túc tích tự như  vàng sao hôm nay lại có thể cười nói như vậy với một nhân viên mới.

“ Ta và hắn là bạn từ thuở nhỏ” ta trả lời.

“À thì ra là thế” chẳng trách lại thân thiết như vậy thì ra là bạn nối khố từ nhỏ nha (T/g: lão bà của người ta đó cha nội, không thân mới là lạ (= o =)|||).

“Thật không ngờ ngươi cũng làm việc ở đây a” ta nói với hắn, là ý trời sau, là muốn ta cố gắng một lần nữa sao,vậy thử xem.

“Umh ta cũng ta thật bất ngờ” hắn nói.

Sau đó mỗi ngày ta cùng hắn sẽ cùng đi làm cùng về nhà, vì khi ta nói muốn thuê nhà ở gần công ty một chút để ở thì mẹ ta và Lăng a di lập tức đóng gói quăn ta tới nhà Lăng Hàn, với lí do hai chúng ta làm cùng một công ty, nhà lại còn nhiều phòng, có nhiều người ở tiện chăm sóc nhau hơn. Thế nên ta đành cuốn gói dọn đến nhà Lăng Hàn ở nên mới có cảnh hằng ngày hai chúng ta cùng đi làm cùng về nhà nha.

“Đường Hi đừng làm nữa, nghĩ ngơi một chút đi” hắn đưa cho ta một cốc cà phê, umh ta loại mà ta thích, nhưng ta nhớ ở công ty đâu có bán loại này nha???.

“Cám ơn” ta cảm tạ  nói (Lăng Hàn: tiểu Hi thật vất vả hảo đau lòng nha! Umh phải chú ý bồi bổ cho em ấy mới được).

“ À mà tối nay ngươi không cần đợi ta về cứ về trước đi, tối nay ta phải tăng ca để hoàn thành dự án”.

“Umh vậy ngươi đừng làm qua khuay nha, nhớ ăn tối đó”.

“ Ta biết rồi”.

Haii.... tăng ca thật mệt mỏi nha, đói bụng quá đi, ráng làm cho xong giờ đói sắp xỉu rồi, ta chán nản nằm dài trên bàn, chợt có người gọi ta.

“Tiểu Hi” ta thật bất ngờ nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ khuay rồi sao Lăng Hàn còn ở đây.  

“Ngươi ăn tối chưa?” hắn hỏi.

“Umh....Chưa” ta ấp úp.

“Ta biết ngay mà ta có mua bữa tối cho ngươi đây, mau ăn đi kẻo nguội” (Lăng Hàn: nhìn em ấy phờ phạt như vậy thật không đành lòng nha, ai bất lương như vậy bắt em ấy phải tăng ca!).

Nhìn chiếc túi trong tay Lăng Hàn, làm tâm ta không khỏi như có dòng nước ấm chảy qua, tối như vậy hắn còn mang đồ ăn cho ta, ta thấy thật ấm áp, ờ giờ nghĩ lại thì trong khoãng thời gian này thì Lăng Hàn đối với ta rất là lạ, rất tốt với ta, rất quan tâm đến ta, hắn thường thức đậy sớm làm bữa sáng(tình yêu) cho ta ăn, chở ta đi làm, cùng ta đi ăn cơm trưa, đợi ta tan việc, mua cà phê cho ta, chở ta về nhà.

Hắn quan tâm ta  như vậy,vậy có phải hay không hắn cũng có chút thích ta nha, nghĩ như vậy ta cảm thấy tiểu tiểu kích động nha.

Ta cười nhận lấy bát cháo hắn mua, ăn một muỗng “Thật ngon”.

“ Ngươi cũng ăn một miếng đi” ta múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng hắn nhìn hắn ăn hết.

“Umh thật ngon” (Lăng Hàn: ngọt như đường vậy, thật không ngờ tiểu Hi lại cười với ta đến đáng yêu như vậy, nhưng hai chúng ta ăn cùng một chiếc muỗng n ha, như vậy có xem là hôn gián tiếp không nha~, umh nguời ta nói thật đúng muốn chinh phục một người đàn ông trước tiên phải chinh phục dạ dày của hắn trước, cách này thật hữu hiệu nha, sau này  phải thường xuyên mua thức ăn ngon cho em ấy mới được!).

“Ta cũng xong việc rồi chúng ta về nhà thôi” ăn xong muỗng cháo cuối cùng, ta vừa sắp xếp lại tài liệu vừa nói với hắn.

“ Umh chúng ta về thôi” thật giống lão công đến rước laoc bà tăng ca về khuya nha~.

“Tiểu Hi về đến nhà rồi” ta quay sang nhìn em ấy, thì ra em ấy mệt mỏi quá đã ngủ rồi.

Nhìn khuôn mặt như trẻ con khi ngủ vô cùng dễ thương ấy, ta không kìm chế được đưa môi mình lại gần nhẹ nhàng dán lên đôi môi mềm mại mê người của em ấy, ôn nhu mà triền miên mút lấy hai cánh môi mềm mại, lưỡi lại nhịn không được nhẹ nhàng tách hai hàm răng đang khép chặt chủa em ấy,  tìm  đến chiếc lưỡi thơm tho mạnh mẽ hút lấy, triền miên dao triền, ra sức để hút  được càng nhiều mật ngọt hơn từ đôi môi em ấy, đến khi cảm thấy em ấy dường như hết dưỡng khí mới luyến tiết rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy, ta nhẹ nhàng hôn lên má em ấy, sau đó mở cửa xe ôm em ấy vào nhà, đắp chăn cho em ấy lại hôn nhẹ lên trán em ấy “Tiểu Hi chúc ngủ ngon” rồi rời khỏi phòng, mà không biết rằng từ lúc hắn ôm Đường Hi vào nhà thì cậu đã tỉnh, nên khi được hắn hôn cậu nhịn không được đỏ mặt nghĩ thầm “ Chẳng lẽ Lăng Hàn thực sự thích ta sao?” sau đó nở nụ cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

Sáng nay Lăng Hàn tâm trạng thật tốt vừa làm bữa sáng vừa huýt sao nữa (T/g: tối hôm qua ăn được một đống đậu hủ  mà sao không vui vẻ được!), ta nhìn thấy hắn như vậy nhịn không được đỏ mặt nhớ đến chuyện tối qua, mà câu được câu mất trò chuyện với hắn cho đến công ty, ta nhịn không được chạy thật nhanh xuống xe, tim đập hảo nhanh nha thình thịch...thình thịch....Đến giờ ăn trưa ta mới bình ổn cảm xúc của mình.

“Tiểu Hi ngày mai chúng ta đến S thị gặp công ty XX để bàn bạc và kí hợp đồng nha” đang ăn cơm thì Lăng Hàn nói.

“Umh đi mấy ngày để ta chuẩn bị” ta cũng có nghe giám đốc Ngô nhắc đến chuyện này.

“Ba ngày, ở S thị nghe nói cảnh rất đẹp sau khi bàn xong hợp đồng chúng ta cũng thử đi dạo xem”.

“Umh” ta gật gù.

Aiii.....Thời tiết tại S thị thật thỏa mái nha, hai chúng ta đã bàn xong công việc trong hai ngày nên ngayg hôm nay là ngày chúng ta nghỉ ngơi đi dạo quanh, hiếm có dịp nha. Nhưng mà cái tên Lăng Hàn đáng ghét này đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt hết, nãy giờ không biết có bao nhiêu cô gái ven đường muốn đến làm quen hắn rồi, hừ cho ngươi ở đây tình chàng ý thiếp với người đẹp của ngươi đi hừ hừ.

“Ta đi trước đây” nói xong không thèm để ý tới hắn mà đi nhanh về phía trước.

“Tiểu Hi tiểu Hi ngươi sao vậy?” hắn mờ mịt hỏi ta.

“Hừ sao không ở đó thân thân thiết thiết với các cô gái đó đi đuổi theo ta làm gì!” ta tức giận nói.( Lăng Hàn: tiểu Hi em ấy đây là đang ghen sao, vậy là em ấy vẫn còn thích mình sao?, hảo hạnh phúc nha).

“Tiểu Hi ngươi là đang ghen sao?” hắn tiếu tựa phi tiếu nhìn ta cười.

“Nằm mơ,ai....ai ghen chứ....hừ” mặt ta nhịn không được nóng lên tức giận trả lời hắn.

“Umh ngươi không có ghen, là ta nhìn lầm a ~” Lăng Hàn cười sủng nịnh nhìn Đường Hi làm cho Đường Hi mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Không kịp đợi Đường Hi phản ứng Lăng Hàn thật tự nhiên nắm tay Đường Hi dắt đi, hai người đi chơi khắp nơi, ăn đủ thứ, mà Đường Hi thù vẫn đứng hình ngoan ngoãn để cho Lăng Hàn nắm tay dắt đi.