Như Những Giọt Nắng

Chương 6



Anh chợt khoát tay:

- Ðừng nói vê`cô ta nữa.

Nhưng Hữu Tri vẫn nói một cách thuyết phục:

- Anh đã quá thẳng tay với Thúy Văn rồi, ngừng lại đi anh Nghiêm. Chỉ cần người ta thấy anh ngược đãi với một cô tiểu thư con nhà, người ta cũng đã có thành kiến với anh. Nếu ddích thân ông Nhị đến đây mà chứng kiến cảnh như vừa rồi, ông ta sẽ nghĩ sao?

- Nếu thấy xót ruột, ông ta có thể đưa con gái về. Còn tôi thì cũng rất vui lòng khi cô ta biến khỏi đây, rất tiếc cô ta không chịu hiểu điều đó.

Anh ngừng lại, nhìn xoáy vào mặt Hữu Tri:

- Anh có vẻ quan tâm quá mức tới cô ta, không cần thiết đâu.

- Tôi quan tâm như vậy vì sợ cho anh. Dù sao công ty mình đang cần sự giúp đỡ của ông tạ Thái độ đúng nhất của anh là phải lấy lòng Thúy Văn.

Hiệu Nghiêm với tay lấy điếu thuốc trên bàn, giọng khô khan:

- Tôi không thích làm viẹc đó, và tôi muốn anh cũng vậy/

Anh im lặng nhả khói, thái độ như muốn chấm dứt câu chuyện. Hữu Tri hiểu ý đứng lên, định đi ra ngoài. Nhưng Hiệu Nghiêm đã lên tiếng:

- Chiều nay anh có rảnh không?

- Anh cần tôi làm chuyện gì?Tôi sẽ thu xếp/

- Không cần làm gì hết, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh. Hết giờ sẽ quyết định nên đi đâu. Bây giờ tôi chưa nghĩ ra được.

Hữu Tri hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi. Anh đi ra ngoài mà vẫn cứ thắc mắc về thái độ của Hiệu Nghiêm. Một thái độ trầm lặng và có chút gì đó nặng nề. Cái gì làm Hiệu Nghiêm bị chi phối đến vậy?

Anh về phòng mình tiép tục công việc bị bỏ dở. Khi anh ngước lên thì đã hơn năm giơò. Những người trong công ty đã ra về. Các phòng lặng im, anh vội thu xếp bàn giấy rồi đến gõ cửa phòng giám đốc.

Hiệu Nghiêm vẫn chưa vê` và ngôì im limm bên bàn. Ðầu hơi cúi xuống như suy nghĩ chuyện gì ghê gớm. Thấy Hữu Tri, anh vẫn ngồi yên. Hữu Tri lên tiếng:

- Lúc nãy anh bảo đi đâu?

Hiệu Nghiêm buông tay xuống, nói chậm chạp:

- Thôi, không cần ra ngoài làm gì cho ồn, ở đây nói chuyện cũng được, anh ngồi xuống đó đi.

- Chuyện gì vậy? –Hữu Tri vừa hỏi vừa ngồi xuống.

Hiệu Nghiêm không trả lời. Anh ta lại chống hay tay lên bàn, cúi đầu với vẻ suy nghĩ. Không khí căng thẳng như vậy cứ kéo dài thật lâu. Cuối cùng anh ngẩng lên:

- Anh biết là tôi không thể không cưới Thúy Văn?

Hữu Tri có vẻ bất ngờ nhưng cũng gật đầu:

- Tôi biết

- Nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc Yến Oanh, cổ đâu có lỗi gì với tôi, mà lại quá hiền lành. Ðiều đó làm tôi dằn co không ít.

Hữu Tri lại gật đầu:

- Tôi hiểu. Chị Oanh thuộc mẫu người yếu đuối, làm chị ấy khổ thì có cái gì đó tàn nhẫn. nhưng anh còn phải gánh cả một gia đình, anh phải hy sinh thôi.

- Anh có nghĩ giùm tôi cách nào để xoa dịu lương tâm tôi không?

- Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ở hoàn cảnh của nh, anh chỉ có thể giúp chị ấy về vật chất thôi, xem nhu một sự đền bù, dù là không đáng gì.

- Ðiều đó là hiển nhiên, nhưng tôi còn nghĩ xa hơn thế nữạ Tôi muốn tại cho Yến Oanh một gia đinh yên ổn, có một người đàn ônglà chỗ tựa cho cổ. Anh biết đó, cổ cũng không đủ khả năng tự bảo vệ cho mình nữa/

Hữu Tri cười thông cảm:

- Tôi biết anh có trách nhiêm. Nhưng cái đó nằm ngoài khả nang của anh rồi.

- Cho nên tôi mới nhờ đến anh.

Hữu Tri vẫn chưa hiểu, và lại cười:

- Tôi có quen biết ai đâu mà mai mốt, vả lại cái đó thuộc về tình cảm, Yến Oanh không chịu đâu.

Hiệu Nghiêm nhìn Hữu Tri chăm chăm:

- Tôi muốn nhờ anh thay tôi. Anh hãy cưới Yến Oanh, bảo bọc cho cổ. Tôi chỉ yên tâm nếu người đó là anh.

Hữu Tri nhíu mày kinh ngạc hoảng hốt. Lần đầu tiên anh bị một chấn động tâm lý như vậy. Anh nhìn Hiệu Nghiêm:

- Anh không nói đùa đó chứ?

- Anh thừa biết tính tôi không thích đùa cợt, cũng không nói năng vô trách nhiệm.

- Nhưng anh có ý nghĩ đó từ lúc nào?

Hiệu Nghiêm thở nhẹ, nét mặt đầy cứng rắn:

- Mới đây thôi, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định, tất cả là tùy vào anh.

- Anh biết không, anh vừa quyết định một chuyện vược xa cái bình thường. Ðột ngột lắm, tôi không trả lời được đâu. Dù tôi lúc nào cũng muốn giúp anh.

- Tôi biết.

Anh suy nghĩ đam chieu, rôi nói rành rọt:

- Tôi biết như vậy là áp đạt anh, nhưng nghĩ kỹ đi Hữu Tri, tôi không ích kỷ chỉ biết mình đâu. Nếu Yến Oanh là một người như Thúy Văn, tôi sẽ không bao igờ thuyết phục anh cưới.

“Anh biết gì về tình cảm của tôi, và đánh giá Thúy Văn quá thấp. Nếu anh đặt hcính cô ấy vào tay tôi, tôi sẽ trân trọng chứ không ngược đãi như anh” Hữu Tri nghĩ thầm nhưng chỉ yên lặng.

Hiệu Nghiêm không thể tưởng tượng được ý nghi trong đầu Hữu Tri, anh noí như thuyết phục:

- Yến Oanh luôn mềm mỏng dịu dàng, lại rất chu đáo, tôi tin cổ sẽ tạo cho anh một mái ấm hẳn hoi. Nếu cưới một người vợ mà lúc nào cũng có cảm giác như sống với giặc, anh sẽ hiểu nó bất hạnh ra sao/

- Anh lầm rồi, đúng hơn là anh bị lệch lạc, hôn nhân không chỉ có bao nhiêu đó thôi. Còn tình cảm nữa chứ, cái đó mới quan trọng.

- Tôi biết, nhưng có khi người ta phải lý trí một chút. Cũng như tôi đã cưới vợ vì sự tính toán.

Anh chợt ngừn glại, im lặng. Như cảm thấy mình đang độc đoán. Cuối cùng anh noi như buông xuôi:

- Tôi chỉ đề nghị, chứ không bắt buộc. Nếu anh từ chối thì tôi cũng thông cảm được. Tôi chỉ nói thế này, néu anh đồng ý bảo bọc cho Yến Oanh thì anh đã cứu vớt một con người. Ðiều đó có ý nghĩa lớn lắm.

- Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Một tháng nữa tôi sẽ quyết định dứt khoát. Và từ dây đến đó, chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, anh đồng ý không?

Hiệu Nghiêm gật đầu:

- Ðồng ý.

Hiệu Nghiêm đứng dậy:

- Anh về bây giờ chưa?

- Tôi muốn ỏ lại một chút, anh về trước đi.

Hữu Tri đi ra khỏi phòngAnh chậm chạp bước trên hành lang. Suy nghĩ quay cuồng. Anh với Hiệu Nghiêm no’i chuyện vừa rồi rất ngắn gọn, vì tính hai người không thích nói nhiều. Nhưng anh biết cả anh và Hiệu Nghiêm đều sẽ bị chi phối về chuyện này. thậm chí sẽ trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần.

Ði ngang qua phòng Thúy Văn, Hữu Tri đứng lại yênlạng nhìn xuyên qua cửa kiếng. Anh hình dung hình ảnh cô khi ngồi cắm cúi ghi chép bên bàn. Từ lúc cô vào đâ làm, tình cảm nó cứ ngày càng lớn dần mà anh không sao cữong lại được. Anh từn gmuốn tránh mặt Thúy Văn đê? đừng phải yêu cô. Nhưng cô cứ bị Hiệu Nghiêm đàn áp, cuối cùng anh phải đứng phía sau giúp đỡ cô. Mà như vậy thì tình cảm đó cứ phát triển không cách gì để kiềm chế nổi.

Bây giờ Hiệu Nghiêm lại nhờ anh bảo bọc Yến Oanh, thật chẳng khác nào tình cảm bị cưỡng chế. Nó nặng nề đến nỗi anh muốn lập tức thoát ra tất cả mọi người.

_