Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 152



Tuấn hiền từ nhìn con Quyên thật âu yếm tại một quán cà phê khá sang trọng, cậu thỏ thẻ:

– Quyên này, trước đây có lẽ anh không phải với em, đừng để bụng anh nha!

Con Quyên im lặng, mỉm cười, gật đầu lia lịa, trông nó hôm nay cũng thật hiền, thằng Tuấn tiếp tục rót những lời đường mật:

– Nể tình anh mà nói ba em giúp đỡ ba anh nha Quyên! Anh sẽ biết ơn em thật nhiều!

Quyên như bị mê hoặc bởi những lời quá mức ngọt ngào của thằng Tuấn, nó chỉ biết hạnh phúc và thầm cám ơn những lời nói của thằng Kỳ Trương đúng là không khác gì phép màu:

– Nhưng mà còn chuyện thằng Quân thì sao? Anh có thể dứt khoát với nó không?

Tuấn hơi khựng người và đắn đo một tí, nhưng chỉ trong thoáng chốc cậu nuốt nước bọt cái ực rồi gật đầu, nụ cười lại túc trực trên môi như xưa. Con Quyên vẫn vô tư:

– Em thì dễ rồi, nhưng em chỉ sợ thằng Kỳ Trương nó làm khó dễ thôi! Anh đã thương lượng được với nó chưa? Tại vì em lỡ hứa với nó một chuyện…

Tuấn nhăn mặt:

– Nó kêu anh lên giường với thằng khác, làm sao anh chịu được?

Con Quyên cũng vờ như tỏ vẻ khá bức xúc:

– Nó… bị bệnh àh?

Tuấn gật gù và khổ sở nói:

– Em nói đi, anh phải làm sao đây? Bây giờ chỉ có mình em mới có thể giúp anh thôi! Em quen thân với nó hay là em…

Quyên nghe thằng Tuấn nói bèn lắc đầu lia lịa:

– Em có thân gì với nó đâu anh! Chỉ là vì anh em buộc phải hợp tác với nó thôi, nếu như anh dễ thương như bây giờ ngay từ đầu thì em đâu có…

Tuấn hít thở một hơi:

– Vậy giờ tính sao đây em!

Quyên đắn đo và ra chiều khá đăm chiêu suy nghĩ:

– Nó muốn như vậy thì sao anh không chìu ý nó đi!

Tuấn nhảy dựng lên:

– Em nghĩ sao vậy? Bộ em nở lòng nào chứng kiến anh làm chuyện đó sao?

Bổng nhiên con Quyên reo lên:

– A…em có cách rồi anh Tuấn ơi! Anh cứ đồng ý điều kiện của nó đi, nhưng mà vầy nè….

Con Quyên chồm người tới và thằng Tuấn cũng kê sát lỗ tai lên để lắng nghe. Từ xa những hình ảnh đó thằng Quân thấy không sót một chi tiết nhỏ theo trí tưởng tượng phong phú của nó và những lời có cánh.. đại bàng của thằng Kỳ Trương vo ve bên cạnh.

Tuấn thở mạnh:

– Liệu có được và chắc ăn không đó em?

Quyên gật đầu:

– Bộ anh không tin em sao?

Thằng Tuấn thở dài gật đầu:

– Chứ biết làm sao bây giờ, coi như trăm sự anh nhờ vào em hết đó!