Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 151



Kỳ Trương gặp thằng Quân với bộ mặt khá khổ sở:

– Cô đã tỉnh chưa Quân?

Quân buồn rầu lắc đầu, thằng Kỳ Trương kéo tay nó ra một góc nói:

– Để ở đó cho mợ Tám mày trông chừng đi, mày đi đây với tao một tí!

Quân gằng tay lại:

Có gì chuyện mày nói đi! Mày không thấy tao đang ở đây với mẹ tao àh?- Chuyện thằng Tuấn! Mày cho rằng nó là Gay àh?

Tự nhiên bị thằng Kỳ Trương kêu ra rồi hỏi một câu đâm hông khiến Quân im re chả biết chống đở thế nào, Kỳ Trương thừa thắng xông lên nghiêng đầu liếc nhìn Quân:

– Mày có đồng ý là thằng Tuấn rất hiếu thắng và trẻ con không?

Quân nhìn nó dò xét:

– Ý mày là sao?- Đôi lúc mày mù quáng mà mày chả hay đó, tao đồng ý là thằng Tuấn nó thích mày…

Quân im lặng một lát rồi gật gù vì nó vẫn chưa hiểu rõ ý thằng Kỳ Trương nói ở đây là gì:

– Uhm… rồi sao nữa?- Nhưng mà chỉ là thích thôi!- … mày muốn gì thì nói ra đại đi!

Quân bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Thằng Kỳ Trương bắt đầu mỉm cười:

– Mày chắc cũng biết con Quyên mà, mày không nghĩ là qua đó thằng Tuấn của mày sẽ bị gài sao? Chứ làm gì có chuyện khơi khơi qua Sing chữa bệnh. Chỉ cần bị nói khích một tí thế nào nó cũng dính bẫy cho mà coi!

Quân bất giác cảm thấy hơi lung lay, nó tự an ủi mình:

– Tao không tin!

Kỳ Trường cười khà khà:

– Hai gia đình người ta đã tính toán hết rồi, chỉ nó bản mặt mày là thơ ngây thôi. Mày nghĩ coi một nam, một nữ ở nơi đất khách xa xôi lại đang ở bên nhau thì có dễ phát sinh tình cảm không? Chưa kể tới chuyện trước đây họ từng yêu nhau, mày không nghe cái câu “Tình cũ không rủ cũng tới” hả? Họ sẽ làm mọi cách để vực dậy cái bản chất đàn ông của thằng Tuấn. Mày quen nó được mấy tháng trong khi nó và con Quyên đã yêu nhau biết bao nhiêu năm trời? Tụi nó đã có với nhau những gì liệu mày có biết hết không?

Quân thấy nóng ran khắp mặt, thằng Kỳ Trương đã nắm được yếu điểm dễ bị xao động và ghen tức của nó nên đã đánh trực diện không thương tiếc. Quân đang rất cố gắng giữ bình tĩnh và không suy nghĩ lung tung, nó lắc đầu:

– Mày im đi! Làm gì có chuyện đó!

Thấy đối thủ bắt đầu yếu thế thằng Kỳ Trương bắt đầu dứt điểm:

– Thế thằng Tuấn nó tới với mày vì cái gì mày quên rồi sao? Chẳng qua chỉ bằng một cuộc cá độ mua vui mà thôi! Mày nghĩ tình yêu mà lấy nền tảng từ cái đó thì liệu có bền chặt không Quân? Mày đã quá dễ dãi mà thiếu sáng suốt trong chuyện chấp nhận nó!

Quân thật sự không còn lời nào để nói. Tự nhiên lại thấy đau! Rõ ràng thằng bạn của nó đã lựa ngay phòng tuyến yếu nhất mà tung gần như hầu hết hỏa lực vào. Có thể ở những phương diện khác Quân là một đối thủ khá cừ khôi, nhưng đụng tới chuyện gì để phải suy nghĩ, để nghi ngờ chất vấn thì Quân sẽ trở nên yếu đuối đến không ngờ. Đó cũng là một mặt nguy hiểm của những kẻ thích suy nghĩ nhiều. Trong khi đó thì thằng Kỳ Trương tỏ vẻ nhất định không buông tha, buông tha sao được mà buông tha:

– Mà cứ cho là trong chuyện đó nó chút tình cảm gì đó với mày đi nhưng mà sau đó thì sao? Sau khi đi Mũi Né về trong lúc nhậu xỉn nó và con Quyên đã đi khách sạn với nhau! Chứng cứ vẫn còn rành rành nhưng sao mà mày mau quên quá vậy Quân?

Quân đứng dậy, khoát tay, mặt nó đỏ au, cái gì chứ chuyện “ghen tuông” thì: dù cho là mình không có ghen nhưng sao mà nó thấy mình xấu xa trong khi suy nghĩ về mấy chuyện này ghê, lí trí luôn bị lu mờ:

– Xin lỗi, tao mệt rồi, mày về đi! Và đừng có hòng tao tin những lời mày nói! Mà chuyện của người ta sao mày rành quá dzạ?- Tùy mày thôi! Sự thật luôn mất lòng mà! Tao chỉ khuyên mày nên giữ nó cho thật kỹ lưỡng, thật xiết vào thôi, chứ với tính cách của nó thì trước sau gì cũng… ha ha ha… thôi tao về àh.- Mày về đi!

Thật ra nói cho cứng chứ trong bụng thằng Quân cũng có chút đỉnh chột dạ. Dù biết rằng những điều thằng Kỳ Trương nói chắc chắn là vô căn cứ nhưng nó vẫn buồn buồn và thiếu hẳn tự tin. Tức nhất là thằng kia cứ nhè cái quá khứ của nhóc Tuấn mà chà xát vô tim nó, dù biết rằng chỉ có những thằng ích kỷ mới đi ghen tức với quá khứ đã qua của người yêu nhưng chả hiểu sao nó vẫn cảm thấy nó chịu làm sao khi đối diện và tưởng tượng những điều ấy! Quân tự hỏi là do nó yêu nhóc nhóc Tuấn quá nhiều và sợ mất nhóc hay niềm tin của nó dành cho nhóc không đủ lớn để vượt qua?

Không thể nào, thằng Kỳ Trương đang cố ý gạt mình. Nhất định nó đang cố ý chia rẽ mình và nhóc, không được tin nó. Nhóc ơi! Tại sao có chuyện giữ kỹ và xiết thật chặt vào chứ. Cái gì là của mình thì là sẽ của mình thôi! Tại sao anh lại cố níu lấy nhóc nếu như nhóc là như vậy? Không đời nào! Nhóc muốn đi thì không bao giờ anh thèm níu kéo đâu! Mà… hai gia đình đó đang âm mưu điều gì chứ? Nếu hiếu thắng thì nhóc sẽ làm gì? Bị con Quyên chuốc rượu chăng? Ôi giữa cái thành phố xa lạ kia mà chỉ có hai đứa thì đúng là nguy hiểm thật! Lửa gần rơm có khi nào! Ôi chúa ơi, mình lại nghi ngờ nhóc nữa rồi! Quân ơi! Mày chó má thật! Nhất định không được dao động. Mày phải tin nhóc chứ! … Mà dù sao đi nữa không được ỷ y, cẩn thận vẫn hơn chứ. Biết đâu nhóc bị gài bẫy thì sao? Đời thật lắm mưu nhiều kế….

Thấy thằng Quân đăm chiêu suy nghĩ khá lâu Kỳ Trương bèn dứt điểm:

– Mày vẫn chưa tin thằng Tuấn không phải là GAY chứ gì? Ok đi theo tao, tao sẽ cho mày thấy?

Trong lúc bấn loạn vì chuyện mẹ của mình thằng Quân như trên trời rớt xuống:

– Đi đâu chứ?- Đi coi thằng Tuấn với con Quyên tình tứ hẹn hò với nhau, mà cái này là thằng Tuấn chủ động rũ chứ không phải là con Quyên gài đâu nha, tao có giữ đoạn ghi âm cuộc gọi điện thoại đó nữa nè!

Quân bán tín bán nghi:

– Nếu không phải gài thì làm sao mà mày có được đoạn ghi âm đó?- Thì con Quyên nó quả quyết với tao là thằng Tuấn đang yêu nó nên tao mới cãi lại, tao nói thằng Tuấn chỉ yêu mày nó bèn lấy bằng chứng này ra cho tao nghe chứ mày nghĩ coi bây giờ con Quyên nó gài thế nào mà thằng Tuấn tự động rũ nó đi chơi được chứ? Cho tiền nó chắc?

Quân im lặng được một lát thì thằng Kỳ Trương cho thêm một tí xăng thơm vô… đám cháy nghi ngờ trong lòng thằng Quân:

– Chứ mày nghĩ coi tại sao mấy ngày nay nó không thèm liên lạc hỏi thăm mẹ con mày trong khi ba nó và con Quyên là người gây ra tai nạn…

Tự nhiên nổi tức giận của Quân lại dâng lên, lời thằng Kỳ Trương nói không phải là không có lý, Quân liếm môi:

– Giờ sao?- Trăng sao gì nữa, tao biết mày không tin những gì tao nói đâu, đi theo tao rồi tận mắt nhìn, lúc ấy hãy tin vẫn còn chưa muộn.