Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 5 - Chương 29: Ai đã quên ai?



Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

“Yêu… Hai người?”

“Đúng vậy…”

Cũng chỉ khi người nghe ta nói là một đứa trẻ 3 tuổi, không hiểu tình cảm, cũng không hiểu yêu là gì, càng không biết lời nói của ta rốt cuộc là nói đến ai và lúc nào, ta mới dám những điều chất chứa trong lòng lặng lẽ nói ra.

Cho dù yêu thì thế nào? Yêu cũng không phải cái cớ tùy ý sử dụng.

Tín nhiệm, trung thành, trách nhiệm.

Phản bội không được.

“Hai Bộ Phong Trần, đều yêu sao?” Thanh âm rất nhỏ, Tiêu tựa hồ là thì thào tự nói một câu, ta loáng thoáng có thể nghe được nó nói cái gì.

“Sầu Thiên Ca…” Tiêu gọi tên ta.

“Hửm?” Hai tay chống cằm, ta hơi hơi mở to mắt nhìn đứa nhỏ kia, Tiêu vẫn ngồi đưa lưng về phía ta, bộ dáng giống nhưđang chơi đùa với ngọn cỏ.

Ánh mặt trời loang lổ chiếu trên thân thể nho nhỏ của nó, mái tóc màu đen mềm mại rối tung ở trên lưng, có một chút cảm giác nó giống như người lớn, nhưng nhìn kỹ không phải chỉ là một đứa trẻ sao?

Một đứa trẻ luôn hỏi vì sao, tại vì cái gì, luôn có rất nhiều vấn đề, vấn đề của những đứa trẻ luôn nhiều như vậy.

“Ngươi là nói, kỳ thật ngươi yêu hai người?” Tiêu thấp giọng hỏi, trong thanh âm nghe như có cảm xúc gìđóđặc biệt.

“Có thể nói như thế, nhưng mà này không thể nói rõ được, ngươi còn nhỏ, chuyện của người lớn ngươi sẽ không hiểu, chờ khi người ngươi trưởng thành, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được.”

Cho dù là có yêu hai người, có năng lực thế nào đâu, con người không thể tham lam như thế, ta đồng ý với ngụy thánh sẽ không đồng ý với giả nhân giả nghĩa, cho dù thật sự có yêu giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, cũng muốn hoàn toàn quên đi đối phương, mà hiện giờ nếu giả nhân giả nghĩa đã quên ta, vậy chi bằng cùng nhau quên đi.

Nếu có kiếp sau, này tình trái, Sầu Thiên Ca ta kiếp sau vẫn còn.

Có chút buồn ngủ, ta nhẹ nhàng hít một hơi chậm rãi nhắm hai mắt lại, có lẽ làđem lời nói nghẹn ở trong lòng nói ra, hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều.

Thoải mái không ít…

“Đến, ngủ trưa, ngươi cũngkhông nên chạy loạn.” Nhắm mắt lại, ta duỗi tay ra.

“Sẽ không chạy.” Cười khẽ, Tiêu rất nhanh đến bên ta nằm xuống, bàn tay nhỏ nhắn ngắn ngủn còn khoát lên lưng ta.

“Ừm, ngoan…”Đứa nhỏ này, trên người còn hơi lạnh, ôm ngủ thật thoải mái.

Nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tiêu, bất tri bất giác hai người dựa sát vào nhau mà ngủ.

Chờ khi ta tỉnh lại đã là chạng vạng, mở mắt liền nhìn thấy Tiêu ngồi ở bên cạnh nhìn ta, nhìn đến ta tỉnh hẳn, đứa nhỏ này mỉm cười nhợt nhạt.

“Đói bụng rồi nhỉ, chúng ta về nhà.” Vươn vai, ta đứng lên ôm lấy Tiêu.

“Được, chúng ta về nhà.” Hai tay ôm lấy cổ ta, Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Bất tri bất giác ngày qua đi, rất nhanh đã đến thời gian thi ở Cửu Trọng Môn, trong bảy ngày này, ta đưa bọn Tiểu Hoa đến Cửu Trọng Môn, ta gặp được ngụy thánh, còn nhặt được một đứa nhỏ mất trí nhớ ở Cửu Trọng Môn.

“Tiêu, cùng ta đến Cửu Trọng Môn chơi một chút được không?” Nằm trên giường, ta vỗ nhè nhẹ đứa nhỏ đang nằm trên người ta ngủ.

Rõ ràng đã an bài phòng ở cho Tiêu, tiểu tử thối này còn không dám ở một mình, trong phòng của ta cũng có nhiều hơn một cái giường, tiểu tử thối này lại tìm cớ không muốn ngủ một mình, cuối cùng vẫn ngủ trên giường với ta, cũng không biết là ai ngay từ đầu không muốn ngủ cùng người khác.

Càng không xong chính là tư thế ngủ của Tiêu ngày càng kém, rõ ràng đã đem nó nhét vào chỗ trong cùng, nó lại giống như con rắn mỗi buổi tối trườn lại gần ta, cũng may đứa nhỏ này trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp, ta cũng không có cảm giác khó chịu khi nằm sát với nó, chỉ là nằm sát còn chưa tính, buổi sáng thường thấy nó nằm trên ngực ta.

Mỗi ngày đều như vậy, về sau cũng thành thói quen.

Nhưng mà nếu Tiêu nặng hơn một chút, ta có thể không khách khí với nó, cũng không phải tiểu cô nương cần che chở, tiểu nam hài nhất định phải đá xuống, bằng không tương lai sao có thể trở thành nam nhân được.

Trưa hôm nay chúng ta đi đến Cửu Trọng Môn, đại biểu Nhất Trọng Môn tham gia cuộc thi, tuy rằng là cuộc thi, nhưng ta nghĩ kết quả kỳ thật không quan trọng, tất cả mọi người chỉ muốn đi Cửu Trọng Môn, mang theo tâm tình thành kính bước lên phiến thánh địa kia của Thánh Môn.

Hít sâu, ta không nên khẩn trương như vậy, nhưng mà ta muốn biết ngụy thánh Bộ Phong Trần khi nhìn thấy ta thì hắn sẽ có biểu tình như thế nào.

Đối với ta mà nói, kết quả của cuộc thi này kỳ thật không quan trọng, quan trọng là… Lúc này đi đến Cửu Trọng Môn ta nhất định phải ở lại nơi đó, không thể trở về nữa, không thể tiếp tục mất thời gian.

Ta muốn tìm Bộ Phong Trần, mặc kệ dùng phương pháp gì, mặc kệ hắn quên hay đã nhớ lại.

“Đi Cửu Trọng Môn chơi cái gì?” Tiêu ngồi bên giường, ngữ khí có chút đạm mạc nói.

“Đi thi đấu, đi ngắm phong cảnh, nơi đó là nơi ngươi ngất xỉu, nói không chừng chính là nhà của ngươi.” Vừa chuẩn bị đi Cửu Trọng Môn, ta vừa nói.

Tiêu hừ nhẹ một tiếng: “Nơi đó không phải là nhà của ta.”

“A, thế nhà của ngươi ởđâu?” Ta khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu tò mò hỏi.

Thấy ta nhìn nó, trên mặt tiểu hài nhi lộ ra một tia mỉm cười, nói: “Nơi nào có ngươi nơi đó chính là nhà.”

Đứa nhỏ này, miệng thật là ngọt.

“Ta đây đi Cửu Trọng Môn, ngươi đi hay không?” Dọn đồ xong, ta ngồi trên ghế rót trà uống một ngụm nhuận giọng.

Buổi chiều sẽ cùng bọn Tiểu Hoa đi Cửu Trọng Môn, đến lúc đó thuận tiện cũng dắt theo đứa nhỏ này, nhìn xem có ai quen biết nó không, cũng biết được Tiêu rốt cuộc là ai.

“Các ngươi muốn đi Cửu Trọng Môn làm cái gì?”Ở trên giường đong đưa chân, Tiêu hỏi.

“Đi thi nấu ăn, còn có thể nhìn thấy mấy đại nhân vật của Thánh Môn, vạn nhất đạt giải nhất còn có thểđược phần thưởng không tồi.” Gần đây đã quen với những vấn đề không ngừng của Tiêu, nó hỏi cái gì, ta liền trả lời cái đó.

Tiêu lại hỏi: “Vậy ngươi chắc chắn sẽ đạt giải nhất?”

Ta hơi nhíu mày, cầm chén trà nhìn xuống tiểu hài tử, nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của Tiêu, ta cười cười, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, như thế nào, ngươi còn có biện pháp khác sao?”

“Ta biết Thánh môn có một loại nước hoa, dùng loại nước đó để nấu cơm hương vị rất ngon.” Vung vẫy đôi chân ngắn, Tiêu hơi híp mắt.

“Ngươi… Khôi phục trí nhớ?” Ta nhất thời liền đứng lên, bước qua búng lên đầu thằng nhóc một cái, nói “Hay lắm tiểu tử thối, thế nhưng dám gạt ta nói rằng mất trí nhớ, tuổi còn nhỏ cái gì không học lại học gạt người, ngươi quả nhiên là cùng tên kia…”

Ngừng một chút, ta hồ nghi nhìn tiểu quỷ, hỏi: “Sư phụ ngươi không phải là Thánh Môn môn chủ đi?”

Công phu gạt người này rất giống giả nhân giả nghĩa.

“Chỉ là trong hai ngày nay ta dần dần nhớ lại” ảm đạm cười, Tiêu không giống như đang nói dối “Thật sự… Thật là hai ngày nay mới đột nhiên nhớ tới.”

“Vậy ngươi nhớ tới cái gì?” Tiểu tử này, nhớ ra cũng không nói với ta một tiếng.

Tiêu ngẩng đầu nhìn ta, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào tay ta, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là cái gì cũng nhớ hết, toàn bộ, tất cả.”

Toàn bộ đều nhớ ra rồi.

………….

………….

Tuy rằng Tiêu nói nó đã nhớ ra tất cả, nhưng mặc kệ ta hỏi nó cái gì, tiểu tử này đều ngậm miệng không nói cho ta biết.

“Rất nhanh sẽ nói cho ngươi, không vội.” Tiêu thế nhưng còn khơi dậy tò mò trong lòng ta.

“Đứa nhỏ này, ta cũng vì tốt cho ngươi, rõ ràng là thằng nhóc thối mới 3 tuổi, khẩu khí lại giống như người lớn, tiểu tử, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Trước khi xuất phát đến Cửu Trọng Môn, sau khi Tiêu thừa nhận nó khôi phục trí nhớ liền dẫn ta đến suối nước.

Chúng ta rất nhanh đã đến thác nước ở Nhất Trọng Môn.

“Muốn đi Cửu Trọng Môn?” Ta tò mò hỏi.

“Ngươi không phải muốn biết ta từđâu tới đây sao? Ta đưa ngươi đi.” Vẫy vẫy tay về phía ta, Tiêu rất nhanh bò vào sơn động phía sau thác nước, ta cũng chạy theo.

“Này, ngươi —”

Một đường đi theo, Tiêu rất nhanh đã đến được Cửu Trọng Môn, cảm giác ngắn hơn rất nhiều so với con đường bình thường mà ta đi, rất nhanh đã đến, hơn nữa khi chúng ta đi ra cũng không phải ở thác nước quen thuộc của Cửu Trọng Môn mà là tới ngay biển hoa Mạn châu sa ngày đó ta đã thấy Tiêu.

Biển hoa màu đỏ tươi như máu trong phút chốc hiện ra trước mặt ta.

Ta quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau cũng một mảnh biển hoa vô tận, cũng không biết vừa mới chúng ta đến đây như thế nào.

“Tiêu?” Tiểu hài tử còn đang đi phía trước, ta đi theo.

Tiêu ngừng lại, bên cạnh một gốc hoa bỉ ngạn phá lệ diễm lệ.

“Ở trong này.”Độ cao của cây hoa vừa lúc bằng chiều cao của Tiêu, động tác của Tiêu thông thuận mà duyên dáng dùng một mảnh lá cây tiếp được giọt sương sớm trên hoa, thật cẩn thận.

“Đây là nước hoa mà ngươi nói sao?” Ta nửa quỳ xuống, trên phiến lá cây xanh hẹp dài có dính một giọt nước hoa, trong suốt trong sáng, lộ ra ánh sáng màu hồng ngọc.

Trong cổ họng tràn ngập một cỗ ngọt lanh mang theo một tia nhợt nhạt huyết vị, ta hơi hơi nhíu mày, đứng dậy lui về sau mấy bước che miệng mình.

“Tiểu tử thối, ngươi cho ta uống cái gì?”

“Bỉ ngạn hoa chi lệ, trăm năm mới có một viên, đây chính là thuốc bổ.” Mỉm cười, Tiêu chẳng hề để ý nói.

“Bổ?” Trong lòng có chút hoảng sợ, sau khi uống vào cái gọi là bỉ ngạn hoa chi lệ đó, ta cảm giác có chút kỳ quái, cũng không phải không tốt mà không rõ là cảm giác gì.

“Bổ tâm.” Tiêu đứng ở trước mặt ta, thanh âm giống như đến từ nơi xa xôi nào đó.

Nó đứng không phải rất xa chỉ là ta cảm thấy được trong chốc lát nó như ở rất xa, trong chốc lát lại gần, xa xa gần gần làm cho người ta cảm thấy có chút choáng váng đầu.

Ta hơi choáng váng còn có hoảng hốt.

“Bổ tâm?” Thất tha thất thiểu lui về sau mấy bước, đầu của ta càng lúc càng choáng, bốn phía hết thảy đột nhiên trở nên mơ hồ, biển hoa đỏ như máu mơ hồ, bóng người mơ hồ, mơ hồ… Trí nhớ mơ hồ.

Giống như dần dần quên mất cái gì, dường như quên mất một người quan trọng, chuyện quan trọng, nhưng cái đó là cái gì chứ?

“Ta đau đầu quá —- ” nhẹ nhàng đỡ trán, ta khó chịu ngã xuống trên mặt đất, trên mặt đất thực mềm, ta đại khái đã ngã lên một mảnh hoa hồng.

Không trung sao lại biến thành màu đỏ như máu?

Giống như trời đổ cơn mưa hoa đào, rơi xuống, có một bóng người thấp thoáng bên trong cơn mưa hoa, ta nhìn không rõ, mặc kệ thế nào cũng thấy không rõ…

Đó là ai?

Là ai….

“Nếu từ đầu người ngươi gặp đầu tiên không phải hắn mà là ta, kết quả có thể thay đổi không?” Mơ mơ hồ hồ, có người nói bên tai ta.

Có một chút nghe không rõ.

………..

………..

“Sầu đại ca, Sầu đại ca chúng ta cần phải đi rồi!”

Gọi hồi lâu cũng không có ai trả lời, đẩy cửa, Tiểu Hoa lại phát hiện trong phòng không một bóng người.

“Sầu đại ca?”

Tiểu Hoa đứng ở trong căn phòng trống rỗng hơi sững sờ, đột nhiên nàng có một loại cảm giác, Sầu Thiên Ca lúc này đây lại mất tích, đột nhiên lại không thấy.

Không thấy Sầu Thiên Ca, tiểu hài tử bên người hắn cũng không thấy.

Cuộc thi nấu ăn ở Thánh Môn cũng giống như các hoạt động khác ở Thánh Môn vẫn tiếp tục tiến hành, cuộc thi cũng không bởi vì sự mất tích của một người mà không tiến hành nữa, bọn Tiểu Hoa cuối cùng vẫn đi Cửu Trọng Môn, bước trên phiến đất thần thánh mà bọn họ hướng tới, lần đầu tiên, tận mắt nhìn thấy Thánh Nhân của Thánh Môn.

“Nếu không phải Sầu Thiên Ca đã nói cho chúng ta Thánh Nhân cùng Môn Chủđều ăn chay, có lẽ chúng ta sẽ không thắng được, lại càng không nhìn thấy Thánh Nhân.” Nhẹ nhàng thở dài, Tiểu Thảo đứng trên mảnh đất thần thánh nhìn lên sao trời khôn cùng, ánh trăng đã bị che giấu vào tận trời cao bên trong, chỉ có tinh quang lóng lánh.

“Nhưng mà Sầu đại ca rốt cuộc đi đâu rồi?” Gãi đầu, Tiểu Hoa khó hiểu lầm bầm “Sầu đại ca không phải có quan hệ với Thánh Nhân sao, như thế nào lại không thấy đâu nữa, quái lạ.”

“Tiêu, Tiêu bảo bối…” Tiểu quỷ tám tuổi lần đầu thất tình, lau nước mắt, nức nở nói “Sầu đại ca tự mình đi cũng được rồi, sao còn dắt theo Tiêu nữa a.”

“Nói không chừng qua nửa năm, Sầu đại ca lại trở về thì sao?” Tiểu Hoa cười hắc hắc.

Đỉnh Tuyết Phong.

Cơn gió lạnh lùng quất vào mặt từng đợt.

Là giả nhân giả nghĩa nói muốn tổ chức cuộc thi nấu ăn, tới cuối cùng tám đội thi cùng đến thi đấu ở Cửu Trọng Môn thì giả nhân giả nghĩa cũng không thấy, kết quả cũng Thánh Nhân hắn phải ra mặt.

“Qua một thời gian nữa là đến mùa đông, có lẽ hắn cũng tìm chỗ bế quan rồi.” Nhẹ nhàng thở dài, Bộ Phong Trần khoanh tay lẳng lặng đứng trên đỉnh Tuyết Phong.

Bông tuyết tung bay dừng trên mái tóc màu trắng bạc của nam nhân giống như hòa làm nhất thể, băng lãnh như nhau, cô đơn tịch mịch như nhau.

Mấy ngày nay, luôn không tự chủ được hồi tưởng đến việc đêm hôm đó nhìn thấy nam nhân tên Sầu Thiên Ca kia.

Đưa tay nhẹ nhàng chạm lên hai má ngày đó bị Sầu Thiên Ca dùng môi chạm nhẹ, khóe miệng Bộ Phong Trần không tự giác hơi giương lên, Sầu Thiên Ca không phải là sẽ cùng Nhất Trọng Môn Tam Tịch vào Cửu Trọng Môn sao?

Chỉ là vì sao đến đó lại không thấy nam nhân ấy đâu?

Sầu Thiên Ca rốt cuộc là ai?

Bộ Phong Trần cũng không nói với ai, sau khi không thấy Sầu Thiên Ca hắn từng đi đến Nhất Trọng Môn, muốn nhìn nam nhân có lẽ có quan hệ với giả nhân giả nghĩa kia nhưng cũng không nhìn thấy.

Liên tưởng đến giả nhân giả nghĩa đột nhiên rời đi, trong lòng Bộ Phong Trần có chút rầu rĩ không vui.

Cảm giác, thật quái lạ.

Nhẹ tay đặt lên ngực mình, Bộ Phong Trần nhắm mắt lại, có lẽ hắn hẳn phải bế quan tu hành một lần nữa, vốn tưởng rằng tu hành ngàn năm có thể khống chế tình cảm của mình, hiện tại, Bộ Phong Trần có hơi sợ hãi, chỉ là một nam nhân từng gặp một lần thôi cũng làm cho cảm xúc của hắn phập phồng.

“Trí Giả, ngươi đã đến rồi.” Xoay người, Bộ Phong Trần nhìn về phía nữ tử không biết khi nào đã xuất hiện ở gần hắn.

“Thánh Nhân, ngươi có tâm sự?” nữ tử thủy chung như khắc băng lộ ra hơi thở không thuộc về con người “Nếu bị ngoại vật quấy nhiễu, sao không bế quan tu hành?”

“Trí Giả, ta cũng đang có ý tưởng này.” Bộ Phong Trần than nhẹ một tiếng “Vốn tưởng rằng tu hành nhiều năm thì tâm tính đã vững như bàn thạch, nhưng hôm nay lại có một ít dị thường.”

Không nói tiếp chuyện này, Bộ Phong Trần hỏi “Đúng rồi, Trí Giả ngươi có gặp qua Môn chủ?”

“Không có, có lẽ hắn đã tìm chốn tu hành rồi.” Trí Giả nói “Thánh Nhân, ngài cùng Môn chủ đều là cột trụ không thể thiếu của Thánh Môn, chẳng lẽ không thể không đánh một trận?”

“Không thể tránh khỏi cuộc chiến định mệnh, cho dù ta không muốn động thủ, ngươi cảm thấy Môn chủ cứ như vậy buông tha cho?” Nhẹ nhàng lắc đầu, Bộ Phong Trần đi về phía trước bước vào bên trong gió tuyết.

Thanh âm trở nên xa xôi mờ ảo.

“Ta bế quan tu hành, trong khoảng thời gian này nếu không có gì quan trọng… Trí Giả không cần đánh thức ta, cũng nhờ Trí Giả thay ta quản lý chuyện của Thánh Môn.”

“Thánh Nhân xin yên tâm tu hành…” Trí Giả lẳng lặng đứng ở vách đá.

Hồi lâu sau, nữ tử xoay người rời đi, bên trong gió tuyết truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng.

“Thánh Nhân ngàn năm tu hành, không thể vì ngươi mà hủy… Thật có lỗi, Sầu Thiên Ca. Mặc dù không biết vì sao ngươi đột nhiên biến mất, chỉ là nếu Thánh Nhân xuất quan, kia cũng là chuyện nhiều năm về sau, thân là phàm nhân, ngươi cũng nên luân hồi đi.”

………..

………..

Đầu, có chút đau.

Đau, ta còn cảm giác đau đớn sao? Khó có thể nào Sầu Thiên Ca ta phúc thiên mệnh đại còn chưa chết?

“Ai…” Nhẹ nhàng hít một hơi, ta chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là một gian phòng ở nhưng lại là một gian phòng đong đưa.

Thẳng cho đến khi ta xác nhận không phải do ảo giác của ta, ta mới tin tưởng ta hẳn không phải đang ở trên mặt đất.

Có chút gió xuyên qua cửa sổ phất vào, ta hơi nhíu mày, nơi này là chỗ nào? Ta nhớ rõ ta từ vách núi nhảy xuống, sau đó mất đi ý thức.

Nơi này là địa ngục sao? Nếu là địa ngục sao lại có ánh sáng, còn có thể có cơn gió mát mẻ sảng khoái thế này?

Thân thể, cũng không giống như có cảm giác đau đớn gì.

Ta khởi động thân thể từ trên giường ngồi dậy, trong phòng không một bóng người, trên người ta cũng không có vết thương nào do việc nhảy xuống núi để lại.

Xuống giường, ta lấy một chiếc áo phủ thêm, quần áo này cũng không phải là của ta, mặt trên còn có hương vị của một người nam nhân, chỉ là không làm người ta cảm thấy chán ghét.

Phòng có chút đong đưa, ta đẩy cửa đi ra bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào ta, một mảnh màu lam vô biên vô hạn tràn ngập, đẹp đến bao la bát ngát, hay đây là biển rộng?

“Tỉnh? Ngươi đã ngủ thật lâu…” Thanh âm của một người đột nhiên vang lên bên cạnh.

Ta tỉnh táo xoay người nhìn qua, dưới ánh sáng phản chiếu có chút không rõ bộ dáng nam nhân, tóc hắn màu đen trong gió biển hơi phất phơ.

“Ngươi là ai?” Ta cũng không quen biết người nam nhân xuất hiện trước mắt này.

Nam nhân này từng bước đi tới, ta dần dần thấy rõ bộ dáng của hắn, chậc chậc, thật sự là một mỹ nhân…

“Bộ Phong Trần.” Nam nhân mỉm cười nhợt nhạt.