Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 6 - Chương 1: Bắt đầu lại từ đầu



“Hoàng thượng, nghe nói gần đây Phong Nguyệt quốc xảy ra một chuyện, việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của các hoàng tử rất kịch liệt thế nhưng cuối cùng, ngược lại vị Cửu hoàng tử vốn không được sủng lại giành được ngôi vị hoàng đế.”

Hoàng cung Thần quốc.

“Việc của hoàng gia vốn là như thế.” Nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, Bạch Hà nhéo mi tâm đau nhức, cười khổ mà nói “Phong Nguyệt quốc cách chúng ta quá xa, thực lực hùng hậu cho dù là thay đổi người cầm quyền đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu thay đổi chủ nhân của một quốc gia, chúng ta cũng phải phái người tặng lễ vật để tỏ vẻ chúc mừng.”

“Đúng rồi, Cửu hoàng tử của Phong Nguyệt quốc gọi là gì?” Bạch Hà hỏi.

Thanh Thư suy nghĩ rồi nói “Phong Vô Cấu, là một nhân vật vẫn bị bài xích trong quốc nội Phong Nguyệt quốc, cho tới nay cũng không có thực lực ở sau lưng duy trì, tính cách cũng rất quái lạ, nghe nói từ trước đến nay đều không hề tiếp xúc với người của hoàng cung, chính vì thế nên mới vô quyền vô thế sống cho đến hiện tại, không ngờ chỉ trong một đêm phát động chính biến cướp lấy ngôi vị hoàng đế”.

Nhíu mày, Thanh Thư lo lắng nói: “Hoàng thượng, Thanh Thư cảm thấy Cửu hoàng tử Phong Vô Cấu này thật sự là một nhân vật đáng sợ đến cực điểm, tuy nói Phong Nguyệt quốc cách Thần quốc rất xa, có thể lên cầm quyền Phong Nguyệt quốc đều là người cao quý trong cao quý, mà vị Cửu hoàng tử này, thần thủy chung cảm thấy hắn không phải là một người thích an vui bình thản.”

“Hiện giờ thiên hạ thái bình, cho dù hắn muốn phát động chiến tranh cũng khó, huống chi, Thần quốc chúng ta không yếu, Thanh Thư, lo lắng của ngươi là đúng, thế nhưng chúng ta cũng không cần phải quá mức lo lắng, chuyện tình cụ thể còn phải chờ đám người ta cử tới Phong Nguyệt quốc tìm hiểu mới có thể biết được.” Bạch Hà nói.

“Nếu hoàng thượng còn chưa chọn được người đi Phong Nguyệt quốc, thần nguyện ý tự mình tiến cử.” Thủy chung là lo lắng, Thanh Thư tự xin đi giết giặc.

“Ừm, vậy làm phiền Thanh Thư.” Gật gật đầu, Bạch Hà nói, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Thấy Bạch Hà như vậy, Thanh Thư chỉ có thể âm thầm than nhẹ một tiếng lui ra, sao hắn lại không biết, từ lúc từ miền Nam trở về, Bạch Hà vẫn một bộ dáng đầy tâm sự, tuy rằng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Thanh Thư hiểu được, chuyện này nhất định có quan hệ với Sầu Thiên Ca.

Hiện giờ Sầu Thiên Ca kia đã rời khỏi, có lẽ thời gian có thể làm cho nỗi đau của bệ hạ nguôi ngoai dần dần.

………

………

“Cái gì, tân hoàng đế của Phong Nguyệt quốc là Cửu hoàng tử Phong Vô Cấu?” Nghe xong tin tức này, cằm của Triệu Thiệu suýt chút nữa rơi trên mặt đất, trừng đôi mắt nhìn hoàng đế miền Nam Triệu Thành “Hoàng… Hoàng thượng, ngài không nói nhầm chứ, tân hoàng đế của Phong Nguyệt quốc sao lại là Phong Vô Cấu chứ?”

“Đích thật là Phong Vô Cấu, chỉ trong một đem phát động chính biến cướp lấy ngôi hoàng đế.” Ngồi trên hoàng y, Triệu Thành cũng có chút nghi hoặc.

“Tiểu Thiệu, trước ngươi không phải từng đến Phong Nguyệt quốc gặp Cửu hoàng tử Phong Vô Cấu rồi sao? Ngươi thấy hắn thế nào?” Làm một người trong hoàng tộc nhiều năm tranh đấu vì vương vị, bản năng Triệu Thành cảm thấy vị tân hoàng đế Phong Nguyệt quốc so với hoàng đế cũ của Phong Nguyệt quốc kém quá xa.

Bản năng cho thấy được nguy hiểm.

“Từng gặp, vẫn luôn đeo mặt nạ, trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc rất khiêm nhường, cực ít xuất hiện, nhưng mà trong lần đó ta chính mắt thấy vị Cửu hoàng tử kia, cảm thấy Phong Vô Cấu không hề bình thản giống như lời đồn, khi đó hoàng đế Phong Nguyệt quốc cử hành một trận đấu săn bắn, biểu hiện của Cửu hoàng tử dọa tới không ít người.” Có một vài việc Triệu Thiệu không nói cho Triệu Thành, tỷ như hắn nhìn thấy Sầu Thiên Ca cùng Cửu hoàng tử ở cùng một chỗ.

Loáng thoáng bên trong, Triệu Thiệu có một loại cảm giác Cửu hoàng tử là người hắn đã từng quen biết.

Cũng là đeo mặt nạ, nếu đem nửa khuôn mặt phía trên che lại… Trời ạ! Người kia không phải là Bộ Phong Trần sao? Không đúng a, Bộ Phong Trần không phải là Thánh Môn môn chủ sao? Tóc lại bạc, làm sao có thể là Cửu hoàng tử tóc đen kia? A, thật rối rắm. Hoàn toàn rối rắm.

“Giấu tài, Cửu hoàng tử này thật sự là trầm đắc trụ khí (là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi), mặc kệ thế nào, Tiểu Thiệu, đến lúc đó vị Cửu hoàng tử kia khẳng định sẽ cử hành đại điển đăng cơ, đến lúc đó miền Nam chúng ta cũng sẽ phái sứ giả đến tặng lễ chúc mừng, Tiểu Thiệu, đành nhờ ngươi đại biểu miền Nam đi sứ Phong Nguyệt quốc.” Triệu Thành nói.

“Tuân lệnh, thưa hoàng thượng.” Không cần Triệu Thành thuyết giảng giải, Triệu Thiệu cũng hiểu được.

Hắn thật sự bị nghi hoặc trong lòng làm cho rối loạn muốn chết.

………….

………….

Phong Nguyệt quốc, hoàng cung Nguyệt Thành.

“Bộ Phong Trần? Phong Vô Cấu? Ngươi rốt cuộc là Bộ Phong Trần, hay Phong Vô Cấu?” Ngồi trên lan can bằng gỗ, tựa vào cột, ta hơi híp mắt nhìn xa xa về phía nam nhân đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế trên đại điện Phong Nguyệt quốc.

Đại điện hoàng cung Phong Nguyệt quốc rộng rãi, cao lớn mà trống trải.

Không khí ẩn ẩn lộ ra một mùi máu tươi thản nhiên, đã qua mấy ngày, trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc vẫn lưu lại mùi máu tanh của vài ngày trước.

Ta vẫn tưởng rằng bản thân đã xem như một nam nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng trước mặt nam nhân thân phận thần bí này, chậc chậc, phần tàn nhẫn quyết đoán đó ngay cả Sầu Thiên Ca ta cũng cảm thấy không bằng…a.

“Là Bộ Phong Trần của ngươi, Phong Vô Cấu trong mắt người phàm.” Thanh âm của Bộ Phong Trần vang vọng trong đại điện trống rỗng, lời này, có ý gì?

Bộ Phong Trần của ta?

Bộ Phong Trần đã cứu ta, tuy rằng không biết hắn làm sao cứu, nhưng mà dù ta ngã xuống vách núi vẫn còn sống. Ngày đó sau khi tỉnh lại, nam nhân này liền đưa ta đến Phong Nguyệt quốc, Bộ Phong Trần thay trang phục, đeo mặt nạ, lấy thân phận của Cửu hoàng tử phát động chính biến ngay đêm đó.

Tốc độ cực nhanh, thật sự làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mấy ngày hôm trước vẫn là một hoàng tử, hôm nay đã thành tân chủ nhân của Phong Nguyệt quốc.

Bộ Phong Trần là người? Là yêu? Là ma? Hay là tiên? Ta nghĩ hẳn sẽ không phải là cái đầu tiên, hắn cũng không phải là một hoàng tử bình thường.

Ngày đó ở trong hoang cung Phong Nguyệt quốc, ta tận mắt thấy được trên người nam nhân có sức mạnh không thuộc về con người.

“Của ta?” Ta cười to một tiếng.

“Sầu Thiên Ca, lại đây.” Ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Bộ Phong Trần vẫy vẫy tay với ta.

Nhảy từ trên lan can gỗ xuống, ta đi về phía Bộ Phong Trần, giầy nện lên mặt đất phát ra thanh âm nhẹ nhàng, trong đại điện trống rỗng có vẻ phá lệ chói tai.

Bước lên bậc thang, ta từng bước tiêu sái đi, đi tới trước mặt Bộ Phong Trần.

Gió đêm có chút lạnh, trong đại điện hơi tối, trên người nam nhân này lộ ra uy nghiêm cùng khí thế hẳn là của một quân vương, một mỹ nhân, một mỹ nhân làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Ta cũng không cảm thấy bản thân mình có thể có sức mạnh nuốt Bộ Phong Trần vào bụng.

“Ngươi vì cái gì phải cứu ta?” Đứng trước mặt Bộ Phong Trần, ta nghi hoặc hỏi han.

“Không vì cái gì hết.” Từ ngai vàng đứng lên, Bộ Phong Trần đi tới hoàng y bên cạnh, đưa tay kéo tay của ta, nam nhân mỉm cười kéo ta đến ngai vàng ngồi xuống.

Chiếc ghế này chính là của hoàng đế Phong Nguyệt quốc mới có thể ngồi.

Bộ Phong Trần này có ý tứ gì? Hắn tựa hồ không phải để ý ngôi vị hoàng đế này.

“Ngươi không phải vẫn thường nói ngươi không cam lòng sao? Không cam lòng thất bại, không cam lòng nhấm nháp tư vị bị người phản bội phải nhảy xuống vách núi, Sầu Thiên Ca, ta có thể cho ngươi hết thảy những gì ngươi muốn.” Bàn tay Bộ Phong Trần đặt trên vai ta, thản nhiên nói.

Ta cười cười, nói: “Ta muốn cái gì, ta tự mình có thể giành lấy, không cần bất kỳ ai phải đưa tới cho ta.”

“Thật đúng là quá sức bướng bỉnh.” Nở nụ cười, Bộ Phong Trần từ từ ngồi chồm hổm xuống, nửa quỳ ở bên cạnh ta, một đôi mắt phượng hẹp dài thâm trầm nhìn ta, nói “Không muốn có cái gì sao?”

Lời này, lúc nói sao dụ người như vậy?

“Ta không rõ, ngươi vì cái gì phải như vậy… Đối với ta?” Bất quá chỉ là người xa lạ vừa mới quen thôi, Bộ Phong Trần lại giống như có thể đem cả thiên hạ đều tặng cho ta.

Càng kỳ quái chính là, đối mặt nam nhân này ta có một loại cảm giác quen thuộc, một loại giống như từng gặp qua, làm cho người ta thoải mái.

“Đối với ta mà nói, ngươi là đặc biệt.” Ảm đạm cười, nam nhân tàn khốc mà lãnh khốc này lại toát ra vẻ ôn nhu mà mê người như vậy.

“Ta không hiểu lời ngươi nói, cũng không biết ngươi đối với một người xa lạ lại tốt như vậy, Bộ Phong Trần, ngươi thật đúng là một người đặc biệt, ngươi rốt cuộc…”

Bộ Phong Trần ngắt lời ta, nói: “Không cần hiểu được ngay, cứ từ từ ngươi sẽ hiểu được.”

“Về phần ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi.” Đứng lên, Bộ Phong Trần vươn tay về phía ta “Đi ra ngoài dạo, những gì thuộc về ta, ta sẽ nói cho ngươi.”

“Ta là Bộ Phong Trần, không phải Phong Vô Cấu… Không phải Cửu hoàng tử của Phong Nguyệt quốc, mà là môn chủ của Thánh Môn…”

“Ồ… Từ từ, ta nghe nói Thánh Môn môn chủ đã sống rất lâu, nếu ngươi là Thánh Môn môn chủ, vậy ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

“… Sầu Thiên Ca, ngươi không thể hỏi cái gì khác sao?”