Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 277: Tương kế tựu kế (thượng)



Con đường dành cho binh mã dẫn tới vương bảo không giống với những con đường các tầng khác. Hai bên con đường có những bậc đá, có hàng rào đá, khiến con đường trông rất rộng rãi, khí thế cũng khác hẳn.

Long Ưng và những người khác trở về vương bảo sau cùng. Khi đi tới đỉnh, phạm vi tấn công bằng mũi tên lửa của kẻ địch đã mở rộng đến kho của tầng thứ tư, hơn mười nhà kho gần tầng thứ ba đã bị cháy.

Khói lửa chiến tranh ngày càng tới gần.

Long Ưng nói mà không thèm quay đầu lại:

- Có ai nghe thấy tiếng của máy bắn đá không?

Mọi người đều lắc đầu.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nhất định là chúng để dành lại để tấn công lâu đài. Mái của vương bảo làm bằng ngói sắt, tường làm bằng đất đá, mũi tên lửa không làm gì được, chỉ dùng đạn đá mới có thể uy hiếp được.

Dạ Tê Dã nói:

- Ta có thể đảm bảo rằng, không quá 10 phát, hai chiếc máy bắn đá sẽ không dùng được nữa, chỉ có những mũi tên sắt bắn ra từ máy bắn cung mới có thể phá hủy được cửa vương bảo chúng ta.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cánh cửa lớn chắc chắn làm bằng gỗ cứng, bên ngoài bọc sắt.

Cánh cửa mở ra, Long Ưng dẫn đầu bước vào quảng trường giữa cửa và vương điện. Vương điện cao ba tầng vang lên tiếng ngáy rất to, chấn động cả không gian trên quảng trường, bèn cười nói:

- Nghe thấy các huynh đệ ngủ ngon, là ta yên tâm rồi.

Tiểu Phúc Tử bước tới, vui vẻ nói:

- Đánh thắng trận rồi! Đánh thắng trận rồi!

Cánh cửa đóng lại phía đằng sau họ, rồi được cài then sắt.

Vạn Nhận Vũ bật cười:

- Đừng hớt hải như vậy, làm người khác mất giấc ngủ, còn chưa đánh, sao lại nói là đánh thắng trận được?

Tiểu Phúc Tử nói:

- Ai cũng nói rằng sẽ đánh thắng trận này mà! Các vị đại gia vất vả rồi, để Tiểu Phúc Tử dẫn các vị đại gia đi tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay sẽ miễn phí tiền thù lao cho mọi người.

Long Ưng bèn nói:

- Tiểu Phúc Tử, ngươi hãy đi thăm dò cho ta, xem người trong tộc của ngươi có ai trở về từ Điền Trì không, phải để tâm đến một cô gái xinh đẹp mang tên Kỷ Kiền, có tin gì phải báo lại ngay.

Tiểu Phúc Tử nhận lệnh, vui vẻ rời đi.

Long Ưng lẩm bẩm:

- Chúng ta có thể đánh thắng thật sao?

Phong Quá Đình nói:

- Nếu phát triển theo tình thế như bây giờ, chúng ta không thể nào thua được.

Mịch Nan Thiên thầm ngạc nhiên, nói:

- Ưng gia có dự cảm không may ư?

Mọi người đi qua quảng trường, bước sâu vào trong 
vương bảo qua con đường đá.

Long Ưng nói:

- Ta không biết, nhưng ta luôn cảm thấy khó chịu, như đã tính thiếu vài thứ gì đó.

Dạ Tê Dã nói:

- Cái này gọi là lo được lo mất. Mọi việc sẽ trở nên rõ ràng trong ngày mai, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.

Bì La Các và một vài thuộc hạ vui vẻ bước tới, Bì La Các hớn hở nói:

- Vương bảo rộng thật, có thể chứa được gấp đôi chỗ người này. Đêm nay chúng ta hãy hưởng thụ đi, ngày mai sẽ là ngày quyết định tương lai của Nhĩ Hải.

Long Ưng ngâm mình trong một bồn tắm rộng đến mấy trượng, thoải mái đến độ quên cả những kẻ địch bên ngoài vương bảo. Chiếc bồn tắm này vốn là suối nước nóng của riêng Nhĩ Hải Vương Đông Mộ Bạch. Long Ưng là chủ soái của quân thủ thành, đương nhiên sẽ được ở trong vườn ngự uyển đẹp nhất. Long Ưng không thể nào chối từ, đành phải chấp nhận điều này. 

Dù là những dân tộc bộ lạc Tái Ngoại hay Nam Thùy, cũng đều rất cởi mở. Bốn cô gái Đinh Na thuộc tộc Lõa Hình, vốn ở trong rừng núi, do những năm gần đây tránh nạn trong Phong Thành, nên đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa và phong cách của Bạch Tộc. Nhưng trong dòng máu của họ vẫn đang chảy sự cuồng dã của tộc Lõa Hình, khi gặp được chàng trai hợp ý, họ thẳng thắn và gan bạo đến độ đàn ông cũng không chịu nổi. Giờ đây sau khi đã có “quan hệ” với Long Ưng, họ càng thể hiện rõ nét tính cách của mình, khiến Long Ưng được hưởng hết diễm phúc.

Được bốn cô gái hầu hạ tận tình, Long Ưng nghĩ lại những giấc mơ cũ đã xa khi còn ở Thần Đô, nhưng sự nghi ngờ trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai.

Rốt cuộc hắn đã bỏ sót điểm nào?