Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 287: Đồng phục gia đình!



Thẩm Tư Viện nhìn về phía Chiến Cẩm Quốc và nói: “Ừm, tôi đã mua nó, thật tình cờ là người đó cũng tên Chiến Vân Khai, là Chiến Vân Khai của thủ đô, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là bố ruột của Chiến Vân Khai đúng không?”

Chiến Vân Quốc lắc đầu với vẻ mặt bình tĩnh.

Ông ta không ngờ rằng Chiến Vân Khai vẫn để lại giống trên thế này!

Nói như vậy, nhà họ Chiến bọn họ vẫn chưa mất hương hỏa?

Chiến Dương Úy bị phế, khi trở về thủ đô chắc chắn sẽ rối tinh rối mù, trước hết mẹ của Chiến Dương Úy và gia đình của cô ta sẽ không buông xuôi như vậy.

Nếu như để con trai của Chiến Vân Khai trở về nhà họ Chiến, kế thừa tất cả mọi thứ sau này của nhà họ Chiến, họ nhất định sẽ phản đối kịch liệt!

Thế nhưng, gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Chiến, không thể nào không có người thừa kế!

“Nếu như ông Chiến không tin tưởng, ông có thể đi đến lớp một của trường Tiểu học Quốc tế Vân Thành tìm một đứa trẻ tên Chiến Cảnh Hi, lấy tóc của nó làm xét nghiệm DNA, đến lúc đó sẽ biết đó có phải là cháu trai của ông không.”

Thẩm Tư Viện tiếp tục nói: “Tuy nhiên, chuyện này ông phải làm sau lưng Chiến Vân Khai, nếu như để anh ấy biết ông đang điều tra con trai của anh ấy, anh ấy sẽ không buông tha cho ông đâu.”

“Vậy làm sao biết được nó là con trai của Chiến Vân Khai?” Chiến Cẩm Quốc có chút mơ hồ, Chiến Vân Khai ở Vân Thành này rốt cuộc là ai?

Đương nhiên Thẩm Tư Viện sẽ không nói với Chiến Cẩm Quốc rằng đứa trẻ đó chính là đứa con do Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt sinh ra.

Cô ta không có ngốc đến mức lật ra hết tất cả các át chủ bài của mình.

Cô ta phải bày mưu lập kế, nắm trong tay hết tất cả những điều này, sau đó xoay chuyển tình thế và thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình một lần nữa.

“Chiến Vân Khai anh ấy yêu tôi, không thể chịu được cảnh một mình làm mẹ đơn thân, vì vậy anh ta đã giúp tôi nuôi dạy đứa nhỏ.” Thẩm Tư Viện tiếp tục bịa chuyện.

“Ồ, là vậy sao? Nhưng theo những gì tôi biết, Chiến Vân Khai yêu một người khác rất sâu đậm!” Chiến Cẩm Quốc nhìn cô gái trẻ tuổi ở trước mặt, làm sao cô ta có thể thoát được ánh mắt của ông ta?

Vừa nhìn đã thấy cô ta là một người phụ nữ có thủ đoạn.

Hơn nữa, Chiến Vân Khai chính vì người phụ nữ tên Mộ Minh Nguyệt mà đã phế đứa con trai của anh!

Không phải là một người phụ nữ sao?

Bị trêu chọc một chút sẽ mất đi một miếng thịt hay sao?

Con trai của ông chỉ nghĩ đến Mộ Minh Nguyệt, nhưng đã bị phế rồi, cả đời này vĩnh viễn không thể làm chồng!

Đáng ghét!



Mùi hôi thối này, mặc dù như thế nào, cô ta cũng phải ra ngoài!

Cho dù cô ta dùng phương pháp gì!

“Cô Thẩm, cô làm như vậy là vì để tôi có thể gia đình ba người của cô ra ngoài, đúng không? Nhưng tại sao tôi phải đối chọi đấu lại với Chiến Vân Khai? Để cho cậu ta biết là tôi đưa các người ra ngoài và nhà họ Chiến của chúng tôi sẽ bị xóa sổ!”Chiến Cẩm Quốc không muốn làm chuyện làm ăn thua lỗ này.

“Chiến Cảnh Hi có thể không phải là con trai ruột của Chiến Vân Khai, mà là cháu trai ruột của ông, tôi cũng nghe nói cậu Lệnh đã là một tên phế vật rồi, ông cũng không muốn nhà họ Chiến vì cậu ta mà mất đi hương hỏa đúng không?”

Thẩm Tư Viện không hổ danh được ngâm trong giới giải trí, khi diễn những cảnh cẩu huyết này, đối với cô ta không thành vấn đề, cô ta tiếp tục nói: “Còn tôi vì nhà họ Chiến các ông đã sinh một đứa cháu trai, ông không phải nên dẫn nó quay về nhà họ Chiến, nuôi dưỡng nó thật tốt sao? Hơn nữa, với bộ dạng bây giờ của cậu Lệnh, sợ rằng sau này không có cách nào sinh con đấy, đừng nói đến chuyện sinh con, tôi nghĩ cũng không có người phụ nữ nào bằng lòng gả cho cậu ta và làm góa phụ đấy?”

Chiến Cẩm Quốc nghe thấy những lời đó thì sắc mặt của ông ta đủ biến sắc.

Đúng, Chiến Dương Úy đã phế rồi, quả thực là không có cách nào đụng chạm vào phụ nữ nữa, cũng không có cách nào có thể có con cháu nữa.

Làm sao nhà họ Chiến có thể bị hủy hoại ở trong tay ông ta chứ?

“Nếu như tôi điều tra ra Chiến Cảnh Hi không phải là người nhà họ Chiến chúng tôi, cô biết kết cục thế nào rồi đấy.” Chiến Cẩm Quốc là một người đàn ông độc ác.

Đối với những người đã lừa dối ông ta, không có người nào có kết cục tốt đẹp cả.

Thẩm Tư Viện nghe vậy thì mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Nói không sợ hãi là chuyện không thể nào!

Ai cũng biết Chiến Cẩm Quốc độc ác đến mức có thể phá bỏ một đứa con trai ruột!

Nếu như không phải vì Chiến Dương Úy không thể có con cháu được nữa, cô ta nghĩ, có lẽ cả đời này Chiến Cảnh Hi cũng không có cách nào quay về nhà họ Chiến đấy?

Thẩm Tư Viện cũng hoang mang, nếu như Chiến Vân Khai chính là Chiến Vân Khai của một gia tộc giàu có mà giấu mặt ở thủ đô, tại sao phải mạo danh người khác để sống?

Là lo lắng về sự truy gϊếŧ của nhà họ Chiến sao?

Nhưng với sức mạnh bây giờ của Chiến Vân Khai, mười người của nhà họ Chiến cũng không phải là đối thủ.

Chiến Vân Khai, chẳng lẽ chính là con trai vẫn chưa chết của Chiến Cẩm Quốc?

Vậy trong thời gian này đã ẩn chứa những âm mưu quỷ kế gì, ẩn chứa những ân oán gì của các nhà giàu có?

“Ông Chiến, tôi có một yêu cầu, xin ông xem xét thân phận tôi là mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi, ông có thể đưa tôi và cả gia đình tôi ra khỏi đây được không?” Thẩm Tư Viện biết Chiến Cẩm Quốc không thể nào không giúp cô.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?” Chiến Cẩm Quốc hỏi.

“Bởi vì ông cũng không muốn mẹ euoojt của người thừa kế của mình bị người khác nói là một người ăn cơm tù đúng không?” Thẩm Tư Viện thận trọng hỏi: “Miệng lưỡi thiên hạ, huống chi ông còn có vợ kế, làm sao họ có thể trơ mắt đem tài sản chia cho một cái đinh trong mắt chứ? Họ chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên về chuyện đó.



Chiến Cẩm Quốc rơi vào trầm tư, rất lâu sau ông ta mới nói: “Sau khi mọi chuyện được chứng thực, tôi sẽ đụng đến hồ sơ gốc vụ án của gia đình cô.”

Chiến Cẩm Quốc nói rồi thì rời khỏi nhà tù.

Chiến Cẩm Quốc ngồi trên xe, tài xế lái xe, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, bây giờ đi đâu? Chuẩn bị trở về thủ đô sao?”

“Đi đến trường Tiểu học Quốc tế Vân Thành một chuyến trước đã.” Chiến Cẩm Quốc nhìn tấm ảnh đứa trẻ trong tay mình, ánh mắt có chút ngớ ra.

Đứa trẻ này giống hệt với Chiến Vân Khai khi còn bé, cũng lạnh lùng, cao ngạo, đầy gai góc như vậy.

Nếu như đứa trẻ này thật sự là cháu ruột của ông ta, vậy ông ta phải làm sao mới có thể đoạt lấy đứa cháu trai ra khỏi tay Chiến Vân Khai?

Đồng thời, Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, cũng như hai đứa nhỏ đều mặc đồng phục gia đình.

Bởi vì Mộ Nhạc Nhạc không thích đồng phục gia đình của trường học, cảm thấy nó quá xấu, cậu bé đã xin Mộ Minh Nguyệt thiết kế một bộ quần áo mới dành cho gia đình.

Khi họ mặc trên người quả thực đã khiến cả trường học như nổ tung!

Thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!

“Trời ạ, thiết kế này hình như đến từ thiết kế của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng M được yêu thích trên toàn thế giới!”

Trong đám đông không biết là người nào đó đã nói câu này.

“Không phải chứ? Thiết kế mới còn chưa ra mắt, nhà thiết kế nữ hoàng thời trang M đã hết hàng chỉ chỉ trong một giây đúng không? Nhìn như thế, quả thực rất giống đấy… nhưng không phải là thiết kế đạo nhái chứ?”

“Nói gì chứ! Dù M có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể sánh được với sự giàu sang phú quý của Chiến Vân Khai! Có người nói, M đã không chịu đi thiết kế nữa rồi? Có tiền có thể muốn làm gì thì làm nấy!”

“Trời ạ, thế giới người có tiền thật sự cậy thế nạt người đấy! Không hài lòng với đồng phục gia đình của nhà trường thì lại tiêu tiền như rác để thiết kế đồng phục gia đình! Vớ vẩn!”

“Còn phải nói, thiết kế của M được cẩn vàng và cẩn kim cương! Giá cao ngất trời!”

“Vậy người đàn ông này chính là Chiến Vân Khai giàu sang phú quý mà cô nói sao?”

“Chẳng lẽ cô không biết con của chúng ta học cùng trường với con trai của triệu phú toàn cầu sao? Trường học này là do người ta điều hành… chỉ có điều Chiến Vân Khai rất khiêm tốn, không cho phép phụ huynh chúng ta đồn đãi khắp nơi.”

Nghe thấy tiếng bàn tán của người khác, khuôn mặt của Mộ Nhạc Nhạc rất đắc ý.

Bởi vì M chính là mẹ của cậu bé, triệu phú toàn cầu chính là bố của cậu bé!

Mộ Nhạc Nhạc nói một cách kiêu ngạo.