Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 275: Coi em như anh em vậy mà em lại muốn làm bố anh



Chiến Vân Khai đen mặt: “…”

Đứa bé này cáu gắt như thế này, nếu như Minh Nguyệt của anh không ôm Chiến Cảnh Hi có phải Chiến Cảnh Hi cũng sẽ có thái độ như thế này với Minh Nguyệt không?

Vừa nghĩ đến đây Chiến Vân Khai không khỏi nhíu mày.

Anh nghiêm túc dạy bảo: “Nếu con không thay đổi cái tính xấu kiêu ngạo đó của con thì ra ngoài xã hội rất dễ bị xã hội dạy dỗ vả mặt, dạy con cách làm người.”

“Ồ, nếu không thuận mắt thì cứ làm như bố khiến người ta biến mất thôi.” Chiến Cảnh Hi chống đối, cậu lạnh nhạt nói.

Thấy Chiến Vân Khai chậm chạp không ôm cậu, Chiến Cảnh Hi trở nên nóng nảy: “Bố có ôm không? Bố không ôm thì con tìm người phụ nữ của bố ôm con…”

“Lại đây.”

Chiến Vân Khai vừa nói xong khi Chiến Cảnh Hi nhảy xuống giường anh lập tức cúi người bế cậu lên sau đó không vui hỏi: “Thế nào, con hài lòng chưa?”

“Ừm, con cũng muốn thơm khắp mặt bố.” Chiến Cảnh Hi cũng không chịu thua nói.

Chiến Vân Khai: “…” Gây chuyện à, đang khiêu khích ai vậy?

“Nhanh, để con thơm nếu không con sẽ quấn lấy người phụ nữ của bố…” Chiến Cảnh Hi lại uy hiếp.

“Lại đây.” Giọng nói của Chiến Vân Khai có vẻ không mấy tình nguyện.

Mặc dù đó là con trai anh nhưng cứ thơm đi thơm lại khiến anh thấy rất ngượng thậm chí còn cảm thấy kì kì.

Quan hệ giữa anh và con trai cũng chưa đến mức có thể thơm khắp mặt như vậy.

“Con thấy bố không mấy tình nguyện, thôi bỏ đi, đợi lát nữa con hỏi mẹ xem tối nay có thể ôm con ngủ không.” Chiến Cảnh Hi nhìn dáng vẻ không mấy tình nguyện của Chiến Vân Khai rồi đúng như dự tính.

“Lại đây! Bố sẵn lòng!” Chiến Vân Khai nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bố hung dữ quá, con sợ.” Chiến Cảnh Hi kiếm chuyện lại diễn kịch, cậu nhíu chặt lông mày.

Chiến Vân Khai: “… Đúng là lắm chuyện! Thích hôn thì không hôn, ông đây không hầu nữa!”

Anh sắp phát điên lên rồi!

“Nhạc Nhạc, em xem, người đàn ông này có chứng nóng nảy, em phải kéo dài thời gian quan sát, nếu không thì người như bố rất dễ làm tổn thương mẹ của chúng ta…” Chiến Cảnh Hi đề nghị.

Mộ Nhạc Nhạc quan sát rồi vuốt cằm như đang suy nghĩ gì đó.

“Ừm, nghe theo lời em nói, dù sao thì cục cưng cũng rất sợ bạo lực gia đình…”

Chiến Vân Khai nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con trai: “Chiến Cảnh Hi, con còn muốn có mẹ và em trai nữa không?”

“Muốn!” Chiến Cảnh Hi vội vã gật đầu.

Nếu như đối tượng là Mộ Minh Nguyệt thì cậu muốn!

Con không cần bố! Cũng không cần anh trai! Con cần em trai!” Trước giờ là anh cả nên Mộ Nhạc Nhạc không vui khi bị người ta gọi là em trai vì thế cảm xúc cũng dâng trào.

Chiến Vân Khai vừa giải quyết được Chiến Cảnh Hi thì bây giờ lại thêm cả Mộ Nhạc Nhạc.

Khó quá!

Đau đầu!

Nếu hai nhóc nghịch ngợm này cùng lúc ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt thì chắc chắn sẽ hành hạ người phụ nữ của anh.

Quá đáng sợ!

“Bố Chiến, bố nói con là em nên con không vui, rõ ràng là con lớn hơn Chiến Cảnh Hi! Con mới là anh trai!” Mộ Nhạc Nhạc nhíu chặt mày phàn nàn.

“Em lớn hơn anh chỗ nào?” Chiến Cảnh Hi cũng muốn tranh giành vị trí cho mình.

Không đời nào làm em!

Cậu muốn làm anh!

Nhạc Nhạc mới là em!

“Cái gì anh cũng lớn hơn em!” Mộ Nhạc Nhạc đỏ mặt tía tai sau đó túm tóc ra oai với Chiến Cảnh Hi: “Hơn nữa em xem, tóc anh dài hơn tóc em!”

“Anh không cần em cảm thấy, anh cần anh cảm thấy, ngoan, anh mới là anh trai, em là em trai, anh trai sẽ bảo vệ em.” Chiến Cảnh Hi vươn tay xoa đầu Mộ Nhạc Nhạc rồi nói một cách nghiêm túc.

“Sao em sến sẩm thế? Cái gì mà không cần em cảm thấy anh cảm thấy? Em học ai đó? Đừng có mà ngang ngược như vậy… Em cũng không phải là Chiến Vân Khai…” Mộ Nhạc Nhạc giống như cún con bị sờ vậy, cậu lập tức cảm thấy địa vị của mình thấp hơn nhiều, bèn tức tối nhéo cổ Chiến Vân Khai: “Cảnh Hi, anh nói cho mà biết, nếu như em không thừa nhận mình là em thì anh sẽ đánh bố của em đấy!”

Cổ họng Chiến Cảnh Hi bị một đôi bàn tay nhỏ bé giữ chặt.

Đang yên đang lành thì xúi quẩy.

Nằm không cũng trúng đạn!

Hai đứa miệng còn hôi sữa cãi nhau sao lại muốn kéo anh xuống nước chứ?

Anh chỉ muốn được ở cùng với Mộ Minh Nguyệt, không muốn lãng phí một giây nào.

Nhưng thời gian của anh thì bị hai đứa trẻ ồn ào này chiếm mất!

Anh không dành thời gian cho Mộ Minh Nguyệt liệu cô có cảm thấy anh không yêu cô không?

Vừa nghĩ đến đây anh cảm thấy buồn bực.

Anh vẫn chưa phát cáu nhưng câu nói nhẹ nhàng của con trai đã hoàn toàn khiến anh tức giận.

Thấy Chiến Cảnh Hi liếc nhìn Chiến Vân Khai rồi nói một cách thời ơ: “Đây là người đàn ông xấu xa giành phụ nữ với anh, em bóp đi, bóp chết thì anh có thể chiếm được mẹ Minh Nguyệt rồi, như vậy thì anh có thể làm bố của em.”

Một câu nói đắc tội tận hai người.

Chiến Vân Khai hoàn toàn nổi điên lên.

“Chiến Cảnh Hi, có gan thì nói lại một lần nữa xem!” Giọng điệu Chiến Vân Khai lạnh lùng, bầu không khí xung quanh cũng theo đó mà giảm mạnh.

“Chiến Cảnh Hi, anh coi em như anh em vậy mà em lại muốn làm bố của anh sao?” Mộ Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi muốn xé xác Chiến Cảnh Hi.

Cần phải dạy dỗ đứa em trai thúi này một trận mới được!



Nếu không sẽ không ngoan!

“A…”

Đúng vào lúc này trong phòng tắm vang lên tiếng hét đau đớn phá vỡ đi khung cảnh ngập mùi thuốc súng.

Nhưng thấy Chiến Vân Khai nhanh tay nhanh mắt ném hai đứa trẻ đang bế trên tay xuống giường rồi quay người lao vào phòng tắm với tốc độ cực nhanh

“Minh Nguyệt! Sao thế?”

Chiến Vân Khai vừa đi vào thì thấy Mộ Minh Nguyệt đang ngồi trên sàn nhà.

Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt tái nhợt muốn đứng lên cũng khó, có người quan tâm nên đột nhiên trở nên yếu đuối: “Hình như em bị tụt huyết áp…”

Đã lâu cô chưa ăn gì nên giờ đứng lâu bị ngất xỉu.

Vì vậy lúc nãy khi cúi người đánh răng rửa mặt thì bị hoa mắt.

Không cẩn thận nên bị ngã xuống sàn.

Cô đau chết mất!

Chiến Vân Khi đau lòng bước vội đến ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: “Để anh xem nào.”

Anh nói rồi bắt đầu kiểm tra, sau khi thấy không có gì nghiêm trọng mới yên tâm bế cô lên rồi gọi cho quản gia Trình lập tức đưa bác sĩ tới.

Mỗi lần ra khỏi nhà đi dạo bên ngoài biệt thự của nhà họ Mộ anh đều đem theo đội ngũ y tế vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Mặc dù đã bố trí một đội ngũ y tế trong biệt thự nhà họ Mộ nhưng anh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mộ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của anh bèn nói: “Em không sao, anh đừng có sợ hãi như vậy…”

Người đàn ông này không nỡ để cô chịu chút ấm ức nào.

Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt ra ngoài, thấy hai đứa nhóc vẫn đang ngờ nghệch nằm trên giường anh quát: “Hai đứa xuống đi.”

Hai đứa bé bị ông bố nhẫn tâm ném xuống giường còn chưa kịp hoàn hồn giờ lại bị đuổi đi ngơ ngác nhìn nhau.

“Cảnh Hi, chúng ta bị ghét bỏ sao?” Mộ Nhạc Nhạc liếc nhìn Chiến Cảnh Hi hỏi.

Chiến Cảnh Hi gật đầu: “Đúng thế, bố chính là kiểu vợ mới là chân ái còn con cái là ngoài ý muốn.”

“Biết thế còn không mau xuống đi? Minh Nguyệt không khỏe, phải nằm trên giường nghỉ ngơi các con đi xuống nấu cơm đi!” Chiến Vân Khai đặt Mộ Minh Nguyệt lên giường rồi ra lệnh cho hai đứa bé.

Chương 276: Anh không thể vội vàng như vậy được!

Mộ Minh Nguyệt nằm trên giường, lúc cô muốn dậy thì đột nhiên bị một sức lực mạnh bao phủ, môi cô bị môi ẩm ướt lành lạnh đè lại.

Cô cố gắng dãy dụa nhưng anh lại ôm chặt lấy cô rồi nói nhỏ vào bên tai: “Đừng nhúc nhích.”

Giọng anh khàn và trầm.

Mộ Minh Nguyệt đâu có lo nhiều như vậy khi bị anh làm xằng làm bậy hết lần này đến lần khác cô tức giận hơn nữa lại còn bị hai đứa bé bắt tại trận.

Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì có!

Mộ Minh Nguyệt nhân lúc anh không chú ý mở miệng cắn rất mạnh vào cánh tay anh.

Nhưng Chiến Vân Khai không hề nhúc nhích mã vẫn ôm chặt cô như cũ rồi nói bằng giọng cảnh cáo: “Minh Nguyệt, nếu em còn làm loạn thì anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Nếu anh dám làm bậy em sẽ đánh chết anh.” Mộ Minh Nguyệt tức giận nói.

Chắc anh không thực sự giống như con trai nói sẽ nhân lúc cô bị ốm gϊếŧ cô chứ?

Nếu mà vậy thì người đàn ông này quá xấu xa.

Hơn nữa cái tính xấu xa này còn được di truyền lại cho đứa con trai cưng của cô!

Đáng ghét!

Nhưng Mộ Minh Nguyệt thực sự sợ Chiến Vân Khai sẽ làm bậy, dù miệng nói vậy nhưng cơ thể cô lại rất thành thực, cô ngoan ngoãn không động đậy nữa để anh ôm trong lòng.

Chiến Vân Khai nói: “Minh Nguyệt, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, có phải chúng ta nên tìm lúc nào đó đi tái hôn không?”

“Không muốn!” Giọng điệu của Mộ Minh Nguyệt rất lạnh lùng nhưng khí thế lại yếu ớt.

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Vân Khai hơi khựng lại, giọng điệu của anh có chút tức giận: “Minh Nguyệt, em không tái hôn với anh là vì muốn cho thằng khốn nào cơ hội?”

Vừa nghĩ đến việc cô từ hôn là anh muốn điên đầu!

Vừa nghĩ đến việc cô còn độc thân là anh lại hoảng sợ!

Cô là người mà anh yêu sao có thể để cho phép người khác xen vào chứ?

Đừng mơ!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mộ Minh Nguyệt bị khí thế của anh dọa sợ, cô cau mày nói: “Cho ai cơ hội thì cũng cho anh cơ hội.”

Đồ đàn ông xấu xa!

Cô đã từng chịu tổn thương nên sao có thể dễ dàng lành lại như vậy chứ?

Cho dù đã thay đổi theo thời gian.

Cô là người thù dai, thù rất dai.

Năm đó anh đột nhiên chiến tranh lạnh với cô còn mặc kệ không quan tâm đến sự sống chết của con và cô.

Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy đau đớn.

Nỗi đau năm đó thực sự là chí mạng.

Cô đã vượt qua và không muốn lại giẫm lên vết xe đổ nữa!



Không muốn!

“Mộ Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai nghiến răng nghiến lợi, sa sầm mặt mũi.

“Anh hung dữ với em cũng vô dụng!” Mộ Minh Nguyệt thấy anh hung dữ với mình bèn cố ý kiếm chuyện: “Hơn nữa anh xem thái độ của anh kìa? Anh hung dữ như vậy sao em dám để anh thích em chứ? Anh không biết con gái thì cần phải dỗ dành sao? Anh quá hung dữ, chúng ta không hợp đâu!”

Chiến Vân Khai: “…”

Anh hung dữ lúc nào?

Anh chỉ nóng nảy!

Cho dù anh có hung dữ thì cũng sẽ không hung dữ với cô!

Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô đột nhiên anh mềm lòng, buông cô ra rồi đắp chăn cho cô sau đó xoa đầu cô nói: “Được, anh sẽ dịu dàng.”

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy đột nhiên trái tim rung động.

Dáng vẻ dịu dàng của anh thực sự rất quyến rũ.

Hơn nữa Chiến Vân Khai, ác ma gϊếŧ người một cách quyết đoán, máu lạnh tàn nhẫn khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, luôn lạnh lùng và vô tình nhưng lại dịu dàng trước mặt cô, điều này cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Vừa may sự dịu dàng của anh chỉ dành riêng cho một mình cô.

Chiến Vân Khai đứng lên rồi đi vào phòng để quần áo lấy hai bộ quần áo đến bên giường cô rồi hỏi: “Em muốn mặc bộ nào?”

Mộ Minh Nguyệt liếc nhìn quần áo mà anh chọn thấy đều là váy trắng cô bèn chỉ vào một bộ trong số đó nói: “Bộ này.”

“Được.” Chiến Vân Khai vắt bộ còn lại trên tay rồi đưa bộ kia cho cô nhỏ giọng hỏi một cách quyến rũ: “Em tự mặc hay là anh giúp em mặc?”

Mộ Minh Nguyệt: “?”

Gì vậy sao mà cợt nhả như vậy?

Cô gãy tay hay là bị què?

Mặc quần áo mà phải cần anh giúp sao?

Mộ Minh Nguyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Anh đi ra đi em tự mặc.”

“Em có thể sao?” Chiến Vân Khai rất nghi ngờ.

“Anh bớt xem thường em đi, em rất ổn.” Mộ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, mấy ngày nay mặc dù cô không ăn gì nhưng vẫn luôn truyền chất dinh dưỡng.

Tay cô sưng hết cả lên rồi.

Cô đau chết mất!

Nhưng quả thực là tay có chút vô lực, chỉ dùng sức một chút là đau tới mức hét lên.

Thậm chí còn đau hơn cả khi tập huấn bắt buộc ở căn cứ nước ngoài.

Không biết có phải do Chiến Vân Khải khiến cô trở nên yếu ớt không.

Nhưng Mộ Minh Nguyệt có thể chắc chắn một điều đó là cô thực sự đã trở thành một người thiểu chăng chẳng biết gì.

Con trai cũng thường phàn nàn cô nói rằng nấu không có cục cưng thì sao mẹ sống sót được đây.

Đương nhiên Chiến Vân Khai cũng chú ý đến hành động nhỏ này của cô, lúc cô nhìn xuống cổ tay anh cũng nhìn theo và thấy vết bầm tím trên cổ tay cô.

Tay bị sưng lên.

Anh nhìn rồi ánh mắt anh u ám, trái tim run rẩy.

Chiến Vân Khai cũng muốn cô sớm bình phục nên cũng không làm phiền cô nữa anh lẳng lặng xoay người rời khỏi phòng: “Có chuyện gì thì nhớ gọi anh.”

“Không gọi anh.” Mộ Minh Nguyệt hướng về bóng lưng cao lớn của anh nói.

Chiến Vân Khai đóng cửa lại và luôn trông chừng ở ngoài cửa tập trung cao độ nghe ngóng những gì xảy ra bên trong.

Nếu như cô có chuyện gì anh có thể lập tức xông vào.

Mộ Minh Nguyệt lề mề một lúc lâu nhưng vẫn không thể tự kéo được khóa của váy.

Vẫn còn một nửa nữa chưa kéo được hơn nữa kéo không xuống, giống như là bị kẹt vậy.

Cô muốn gọi điện thoại cho con trai nhưng phát hiện không có điện thoại bên cạnh.

“Cốc cốc.”

Chiến Vân Khai nhìn điện thoại nhiều lần phát hiện đã mười phút trôi qua nhưng cô vẫn chưa mặc xong quần áo nên sốt ruột gõ cửa: “Minh Nguyệt, xong chưa em?”

Nếu như không phải vì sợ dọa cô thì anh đã đã phá cửa đi vào rồi.

Sau khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng của anh thì đúng lúc cô đang kéo khóa phía sau, cô giống như bị dọa sợ vậy chân mềm nhũn quỳ bên cạnh giường.

Khó khăn lắm mới đúng dậy được thì thấy Chiến Vân Khai đẩy cửa đi vào.

Chiến Vân Khai nhìn thấy cô từ dưới sàn đứng dậy bèn vội vàng đi đến đỡ cô rồi cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại bất cẩn như vậy?”

“Anh đột nhiên nói làm em sợ chứ sao! Còn trách em?” Mộ Minh Nguyệt bị vẻ mặt căng thẳng của anh dọa sợ.

Chiến Vân Khai sững sờ một lát nhìn tấm lưng xinh đẹp lộ phía sau rồi đột nhiên hiểu ra bèn hỏi: “Có phải là kéo không lên không?”

“Anh cố tình!” Cô tức giận nói.

Rõ ràng là biết tay cô không có sức mà còn chọn cái váy này.

“Váy là do em chọn.” Chiến Vân Khai nhếch môi cười sau đó đi ra phía sau lưng cô vén mái tóc dài mượt của cô ra.

Nhìn tấm lưng đẹp đẽ và mịn màng của cô yết hầu anh lên xuống, có một ngọn lửa đang sục sôi khắp cơ thể.

Chiến Vân Khai khẽ ho nhẹ một tiếng rồi mới giúp cô kéo khóa lên.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô anh thực sự có chút không kìm lòng nổi nhưng bây giờ sức khỏe của cô quan trọng hơn nên anh không thể vội vàng như vậy được.