Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 132: Cậu phải kéo cái mặt nạ thở khí của Chiến Vân Khai ra



Rất nhanh sau đó, Chiến Vân Hi đã biết nguyên nhân hậu quả từ Cung Thần, ông bố xấu xa dám bắt mẹ đi uống rượu, đã vậy còn làm chuyện đó với Thẩm Tư Viện, còn hôn Thẩm Tư Viện trước mặt mẹ nữa.

Đáng giận!

“Ông bố xấu xa! Những lời đồn kia là đúng mà! Đều không phải là những lời bịa đặt! Ông ta lại dám một chân đứng hai thuyền!” Mộ Nhạc Nhạc nghe cảnh báo của Chiến Cảnh hi xong thì hung hăng chửi bới, thậm chí là cảm thấy tức giận và bất bình thay cho mẹ.

“Hi Hi, cậu nói muốn lấy thẻ đen của bố rồi dẫn tớ với mẹ bỏ trốn, bây giờ tớ giơ hai tay phê chuẩn đồng ý! Mời lập tức thực hiện.”

Chiến Cảnh Hi che miệng cười khẽ rồi lại lạnh lùng nói: “Không phải cậu nói không cần sao? Bây giờ đổi ý thì đã muộn rồi, tấm lòng này đã bị đả kích!”

Mộ Nhạc Nhạc dùng hết sức lực từ khi sinh ra để dỗ dành, nhẹ nhàng nói: “Em trai nhỏ Hi Hi của tớ, đừng nóng giận mà, ngày mai cục cưng nhỏ sẽ làm bữa trưa tình yêu cho cậu, để bù đắp trái tim bị tổn thương của cậu nha.”

Nghe Mộ Nhạc Nhạc nói năng ngọt xớt, Chiến Cảnh Hi cũng không chống đỡ được, mềm nhũn ra: “Tốt lắm, biết rồi.”

“Moa moa! Tớ yêu cục cưng nhỏ nhất.” Mộ Nhạc Nhạc hôn chụt chụt một cái lên điện thoại.

“Cục cưng nhỏ nào hả?”

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc bị dọa đến nỗi điện thoại trong tay văng ra ngoài, cậu bé ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, ngẩng đầu liếc măt một cái nhìn mẹ mình đã chà bồn cầu xong, tủi thân không dám giận: “Mẹ, cục cưng nhỏ của con…”

Mộ Minh Nguyệt nhíu mày một chút, nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt rồi hỏi: “Không phải mẹ đã nói, nhỏ như vậy thì không được phép nói chuyện yêu đương sao? Con cứ nói đi, vì sao lại muốn làm vậy?”

“Mẹ, con không có nói chuyện yêu đương, con không có muốn làm…” Mộ Nhạc Nhạc bị mẹ hiểu lầm, trong lòng cậu bé tủi thân nhưng không thể nói gì được.

“Mẹ chưa lú lẫn đến nỗi không phân biệt người con gọi điện thoại là nam hay nữ…” Mộ Minh Nguyệt nâng tay lên muốn đánh Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc che mông lại theo phản xạ có điều kiện: “Mẹ, người đó là Cảnh Hi! Con chồng trước của mẹ! Con có muốn làm cũng không làm với một mối quan hệ phức tạp như vậy đâu. Nếu là thật thì sau này chồng trước của mẹ gọi con là gì? Con dâu sao? Mẹ, não của mẹ không sử dụng làm biên kịch thì thật là lãng phí đấy.”

Một cục cưng nhỏ thông minh dễ thương như cậu lại bị mẹ tàn phá thành như thế này.

“Hơn nữa mẹ à, nếu mẹ luôn nghi ngờ đứa con bảo bối này của mẹ muốn làm vậy, ngày nào đó nghi ngờ biến thành sự thật, để con xem mẹ làm thế nào để ôm cháu trai được.” Mộ Nhạc Nhạc vẫn luôn ôm mông, nửa uy hiếp nửa trêu chọc cô.

“Mộ Nhạc Nhạc, con mân mê cái mông, mẹ chỉ muốn biết con làm gì.” Mộ Minh Nguyệt nhìn đứa con mình sinh ra thì đương nhiên biết rõ cậu bé muốn làm gì: “Con có quan hệ với với Chiến Cảnh hi?”

Đứa bé kia cũng là một đứa trẻ đáng thương.

“Là bạn tốt… A không… Là quan hệ bạn tốt lâu dài.” Mộ Nhạc Nhạc phát hiện mình nói thì dừng một chút rồi nói tiếp.

Mộ Minh Nguyệt nhíu mày, vẫn kiên định nói: “Bạn bè tốt? Nhạc Nhạc, con đúng là học xấu rồi.”

“Mẹ vẫn phải đánh con thôi.”



Mộ Nhạc Nhạc ôm mông nhỏ nhảy cẫng lên ở trong phòng.

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích đi mà! Mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu. Con với Chiến Cảnh Hi thật sự chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết bình thường thôi! Mẹ cũng biết từ khi sinh ra con là một đứa bé ai nhìn cũng thích, cho dù là trẻ con hay người già, nhìn thấy con thì cũng đều bị con hấp dẫn mà.”

“Ai cũng thích?”

“Đúng vậy! Ai bảo mẹ có một cục cưng nhỏ vừa đẹp trai vừa đáng yêu như vậy! Muốn trách thì phải trách mẹ sinh con tốt quá!”

“Con có nịnh nọt thế nào thì cũng phải ăn đòn.”

Mộ Nhạc Nhạc nhanh chân tiếp tục chạy, nhưng vẫn bị mẹ mình tóm lại.

“Mẹ, có thể chờ cục cưng tan học về rồi mẹ hãy đánh đòn sau được không?” Mộ Nhạc Nhạc đề nghị nói.

Dù sao em trai nhỏ đã nói với cậu bị mẹ đánh là chuyện hạnh phúc nhất.

Đã thế thì để em trai nhỏ chịu phạt thay cho cậu đi.

Bốp bốp bốp, cái mông nhỏ của cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Ba ngày không đánh thì đã nghĩ mình là chủ cái nhà này rồi tên nhãi con! Ngoan ngoãn đứng lại cho mẹ đánh đi.”

“Mẹ cục cưng không phải đứa trẻ ba tuổi, con đã là một đứa trẻ năm tuổi rồi, con có tôn nghiêm!”

“Mộ Nhạc Nhạc, đứng lại.” Mộ Minh Nguyệt dừng việc đuổi theo.

Sau khi Mộ Nhạc Nhạc nghe được mệnh lệnh thì lập tức ngoan ngoãn dừng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mộ Minh Nguyệt, ngoan ngoãn cởϊ qυầи ra, để trống cái mông nhỏ trắng xinh mềm mại ra ngoài: “Mẹ, mẹ nhẹ tay chút nha.”

Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy cặp mông nhỏ kia thì không nói gì.

Cô kêu cậu đứng lại chứ không bảo cậu cởϊ qυầи ra.

“Tên biếи ŧɦái nhỏ này! Mau mặc quần vào.” Mộ Minh Nguyệt nói.

“Mẹ, mẹ không đánh ư?” Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ chậm chạp không đánh cậu, nghe được lời nói của mẹ thì quay đầu lại nhìn cô.

Người phụ nữ này trở mặt nhanh ghê.

“Nhìn thấy con sẽ tức giận.” Mộ Minh Nguyệt nhìn tên biếи ŧɦái nhỏ này lại nghĩ tới tên biếи ŧɦái lớn khác.

Cô lười đánh.



Nghĩ rằng sau này Chiến Vân Khai sẽ giành quyền nuôi con với cô thì cô lại càng không muốn đánh Mộ Nhạc Nhạc.

Nếu cô đánh Mộ Nhạc Nhạc làm cậu sợ, lỡ tới một ngày nào đó cô và Chiến Vân Khai giành quyền nuôi nấng với nhau, chắc chắn Mộ Nhạc Nhạc sẽ vứt bỏ cô đi.

Từ giờ trở đi, cô phải làm mọi cách để lấy lòng cục cưng thôi.

Nghĩ xong thì Mộ Minh Nguyệt cười nói: “Cục cưng, con muốn ăn cái gì, để mẹ đi làm cho con.”

Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy thân mình, cảnh giác nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, không phải là mẹ muốn nói theo Phan Kim Liên, sau đó cho con uống thuốc như Đại Lang đó chứ?”

Dù sao mẹ cũng đã nói với cậu, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng gạt người.

Vừa rồi còn hung dữ như vậy mà giây lát sau đã dịu dàng như nước.

Tính tình mẹ bất định như vậy còn khủng bố hơn cọp mẹ nữa.

“Con thấy mẹ con lương thiện như vậy mà lại là người như thế sao?” Mộ Minh Nguyệt mỉm cười hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói: “Không giống…” Mới là lạ.

“Mẹ, mẹ nói với cục cưng đi, chuyện mẹ lấy bàn chải của con chà bồn cầu, mẹ đã làm bao nhiêu lần rồi?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy bàn chải đánh răng chạy bằng điện của cậu nằm trong tay mẹ, tủi thân hỏi: “Trước kia khi mẹ ở với chồng cũ của mẹ, có phải cũng có thói quen này không? Khi chồng cũ dám… Không… Nghe lời, mẹ sẽ lấy bàn chải đánh răng của chú ấy để cọ bồn cầu sao?”

Nếu nói như vậy thì cậu nhất định phải tìm Chiến Vân Khai dể báo thù.

Chiến Vân Khai là ông bố lừa bịp!

Dám hãm hại mẹ cậu!

Một tiên nữ đẹp như vậy, không phải là nên nâng trong lòng bàn tay và cưng chiều che chở thật tốt sao?

Vì sao lại để mẹ hình thành thói quen này?

Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy bàn chải đánh răng trong tay, xấu hổ cười cười: “Mẹ chỉ là không nhìn thấy bàn chải khác nên thuận tay cầm thôi, con yên tâm đi, phòng mẹ có cái mới.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ, có phải Chiến Vân Khai bắt nạt mẹ không? Mẹ nói cho con biết, cục cưng báo thù cho mẹ.”

Nói xong Mộ Nhạc Nhạc phất tay áo, nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài.

“Mộ Nhạc Nhạc, con đi đâu đấy?”

Đương nhiên là đi tìm Chiến Vân Khai để đấu võ một rận rồi! Con nhớ kỹ ông ta, có can đảm động vào mẹ con, chờ khi ông ta già rồi con nhất định phải lấy cái mặt nạ thở khí của ông ta ra."

Mộ Minh Nguyệt: “…” Con trai che chở cô, hẳn là sẽ không đi theo Chiến Vân Khai đâu nhỉ?