Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 2: Tình yêu và mộng tưởng



Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đườngheo hắt, một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua côcũng chỉ là ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió.

***********************

Xe dừng lại, hai người họ cùng bước về phía thangmáy, muộn lắm rồi, trong gara không một bóng người, thang máy xuống thật nhanh,cô ngẩng đầu nhìn những con số đang nhún nhảy.

Cửa mở, bên trong trống trơn, khi bước vào Tiểu Manhkhẽ mỉm cười, “Đi một mình vào đây sợ lắm”.

Cố Chính Vinh cúi đầu nhìn mình, cô thấy hối hận vớinhững gì vừa nói, vội lấp liếm giả bộ cúi đầu tiếp tục đếm số.

Chiếc cổ mảnh mai của cô nghiêng nghiêng vừa đủ đểthấy nó thật đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt chăm chú nhìn một điểm, nhưng khôngphải nhìn anh.

Cố Chính Vinh không đáp, anh cũng nghiêng đầu, bốn bứctường trong thang máy đều làm bằng gương sáng rõ, anh nhìn thấy ánh mắt mìnhkhẽ hiện nụ cười, nhìn kỹ lại thấy như thoáng buồn. Trong lòng anh không cầmnổi vang lên: Giả bộ, Lăng Tiểu Manh, lâu vậy rồi mà em vẫn còn giả bộ sao.

Tới trước cửa, Tiểu Manh rút chìa khóa trong túi ra,chiếc túi của cô quá lớn, đưa tay vào khua tới khua lui chỉ nghe thấy tiếnglách cách vang lên, chẳng nhìn rõ mình sờ được cái gì Cố Chính Vinh cũng chẳnggiúp gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô.

Lăng Tiểu Manh thấy anh nhìn mình vậy thì mặt mũi đỏau, sau cùng khi lấy được chìa khóa cô thở ra một hơi dài. Căn nhà này do CốChính Vinh mua, đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng mỗi khi trở về nhà cùng côanh không bao giờ dùng đến nó, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này,lẽ nào anh muốn giữ thể diện cho cô, muốn cô có chút ảo tưởng rằng nơi này thựcsự là tài sản của mình?

Mỗi khi bước vào rồi cúi đầu giúp anh tháo giày LăngTiểu Manh vẫn luôn thầm nghĩ, dù có thế nào mình cũng sẽ không lầm tưởng mộtngày nào đó nơi này sẽ là của mình, nhiều lắm thì cũng chỉ là thỉnh thoảng, khimột mình đặt lưng trên giường cô sẽ nghĩ xem, người tiếp theo sẽ bước vào cánhcửa này sẽ là người con gái như thế nào.

Thỏ ăn nhiều cà rốt còn muốn đổi bữa sang rau, huốnghồ là một người đàn ông?

Căn phòng thật lớn, ở tầng mười ba, lại có hai tầng,phòng khách phía dưới cầu thang nối liền với gian bếp, sàn nhà làm bằng gỗ anhđào, bốn bức tường trắng như tuyết, đồ đạc đều theo phong cách hiện đại, rấtđơn giản, hoàn toàn không hợp với phong cách vốn có của Lăng Tiểu Manh.

Lần đầu tiên khi anh dẫn cô vào vẫn như thế này, đãhai năm rồi, cô không hề thay đổi bất cứ thứ gì. Tất cả đồ đạc của cô đều đượcthu gọn kín kẽ, thật ra cô chẳng có đồ đạc gì mấy, trong tủ, quần áo chỉ chiếmmột góc rất khiêm tốn, lần nào trông thấy anh cũng khó thở.

Người phụ nữ của Cố Chính Vinh, hai năm rồi, quần áochưa đến mấy bộ. Chẳng trách ông chủ nói anh thất bại, anh thật đúng là quáthất bại.

Cũng chẳng sao, tuy không giống với phong cách của cô,nhưng nơi này suy cho cùng cũng là chốn dung thân.

Cố Chính Vinh thấy mệt, không muốn lên phòng ngủ trêngác, liền ngả lưng trên sô pha tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xem ra hôm nay anh ấy mệt thật, Tiểu Manh vội vào tắmrửa thay quần áo, sau đó nhẹ nhàng leo lên sô pha, cuộn mình nằm bên cạnh anh.

Thật chẳng công bằng, một ngày nóng nực, rồi bận bịucả ngày, vậy mà người đàn ông này không có lấy chút mồ hôi. Chắc hẳn anh ngồihết xe này lại sang xe khác, đi thang máy rồi vào thẳng phòng điều hòa, tuần tựgớm, nói không chừng đến ánh mặt trời cũng chưa chắc anh đã trông thấy.

Khom người lại một chút, Cố Chính Vinh khẽ mở mắt nhìncô rồi dang rộng cánh tay.

Lăng Tiểu Manh rất hiểu ý, cô nép mình chui vào,nghiêng đầu tựa lên vai, một tay đặt trước ngực anh. Hơi thở cô nhẹ nhàng khẽxuyên qua áo anh từng làn hơi êm nhẹ, chỉ thiếu điều kêu meo meo hai tiếng. Cóđôi khi anh tự hỏi dường như mình đang nuôi một con mèo, nó ngoan lắm, nhưngđáng tiếc nó lại chẳng yêu anh.

Lại nghĩ tới lần đầu tiên trông thấy cô, bốn giờ sáng,cô co ro trên chiếc sô pha trong gian phòng vừa mới thiết kế hoàn chỉnh, thútthít khóc.

Bốn giờ, bên ngoài trời tối đen như mực, đèn điện đãtắt từ lâu, chỉ có mấy ngọn đèn dự phòng đang bật, lần đầu tiên anh tưởng trôngthấy ma, sau mới phát hiện nhân viên này mình đã có ấn tượng.

Ấn tượng rất mạnh là khác, bởi trưởng phòng Thiết kếđã nhắc tới cô ấy mấy lần, nói cô chỉ là một trợ lý tép riu, vừa mới chân ướtchân ráo vào công ty mà không hề biết nghe lời, khi họp phòng toàn tranh phátbiểu, rất phiền phức.

Thế nên trong Đại hội nhân viên, anh rất chú ý tớingười mới này. Ấn tượng đầu tiên của anh là cô rất bé nhỏ, cũng không phải mộtngười con gái đẹp theo quan niệm truyền thống, rõ ràng bị cô lập đứng lẻ loimột mình một góc, chắc chắn không phải kiểu người gặp một lần sẽ nhớ mãi.

Tại sao muốn có cô, giờ nghĩ lại Cố Chính Vinh cònthấy thật kỳ lạ.

Tại sao Cố Chính Vinh lại muốn cô? Giờ nghĩ lại, LăngTiểu Manh cũng thấy thật kỳ lạ.

Đó là khi cô suy sụp nhất. Sau khi tốt nghiệp đại học,cô từ bỏ tất cả cùng Đổng Diệc Lỗi tới thành phố này, cả cuộc đời cha mẹ mònmỏi ở vùng sông nước nhỏ bé ấy, cũng như cô họ sớm coi Đổng Diệc Lỗi như ngườimột nhà, khi tiễn biệt gương mặt họ đầy tin tưởng, chẳng hề nói thêm điều gì.

Khi mới tới, điều kiện cả hai đều không tốt, hoài bãocó thừa nhưng trong túi lại hoàn toàn trống rỗng. Cùng nhau thuê một căn phòngvừa nhỏ vừa sơ sài, một căn phòng kiểu cổ ở tận tầng năm lại chẳng có điều hòa,mùa hè nóng tới mức không nằm nổi trên giường, phải rải chiếu nằm dưới đất, khitỉnh dậy người đầm đìa mồ hôi.

Tuy là vậy nhưng cô vẫn thấy vui, chẳng có tiền thìdùng những thứ tiết kiệm nhất để bày biện, vẫn thấy thoải mái như ở thiênđường. Rèm cửa là tấm vải trắng cũ mèm, cô vẽ vài đường trên đó, mùa hè là trúcđen, mùa đông là hướng dương vàng ruộm. Cô vốn người rất sạch sẽ, tuy đi làm vềrất mệt, nhưng ngày nào cũng quét dọn sạch sẽ như lau như li. Lần nào Đổng DiệcLỗi bước vào cũng nhón chân cười bảo, “Tiểu Manh, nhà chúng mình có thể thamgia bình chọn nhà vệ sinh toàn quốc được đấy”.

Khi ấy cô còn chưa tới làm việc ở công ty này, nhưngrất thích kéo anh tới đó ngắm thiết kế. Một gian phòng nhỏ vuông vức là thế,hai người họ cùng ngồi trên sô pha mơ ước về tương lai. Đổng Diệc Lỗi mỉm cườiđôi mắt sáng lên, “Tiểu Manh, sẽ có một ngày chúng ta phải ở biệt thự”.

Cô đập tay lên sô pha rồi cười thật tươi, “Không cầnto như thế, chỉ cần căn nhà nho nhỏ, được ở bên nhau là được rồi”.

Rồi sau đó anh kiên quyết ra đi, một mình cô trở lạigian phòng nhỏ, cả tuần liền trời đất như sụp đổ. Chẳng còn tâm trạng để ăn,chẳng còn tâm trí ra ngoài, chẳng còn tâm tư để nghĩ chuyện tương lai, cô chỉbiết cuộn mình trên giường, nằm khóc và chỉ khóc.

Hồi tưởng lại chuyện ngày ấy đến giờ cô cũng tự thấykhông thể tưởng tượng nổi, trong cơ thể của một người lại có nhiều nước mắt đếnvậy, cứ chảy ào ào như nước lũ, liên tục không ngừng, tháo vỏ gối ra ruột gốitrắng muốt bên trong đã loang lổ vết ố vàng, muốn giặt sạch cũng không được,chỉ có thể vứt đi.

Cũng chẳng sao, đằng nào tất cả cũng phải vứt bỏ hết.

Cũng không phải không muốn gọi điện cho anh, hỏi anhvì cớ gì, tại sao nhẫn tâm với mình đến vậy, sau lại thấy con người có thể bịsỉ nhục nhưng việc tiễn đưa lòng tự trọng tới tận cửa lại là vấn đề phải suynghĩ, tuy cô chịu đả kích rất lớn nhưng cũng chưa đến nỗi phát điên.

Từ bỏ công việc mình vừa mới bắt đầu, cô không có đủdũng khí để hàng ngày chứng kiến anh cùng ra vào với cô gái kia, hơn nữa cô tacòn là thiên kim tiểu thư của ông chủ! Nơi đó không tiếp tục ở lại được, có quánhiều kỷ niệm, quá đau lòng, cô sợ rằng mình sẽ ngã quỵ để rồi không thể đứngdậy được.

Sau chuyển tới công ty này, cũng bởi bản thân tự thôiviệc kinh nghiệm trước khi đi làm gần như không có. Điều đáng sợ là nơi này rấtnhỏ, sự thăng tiến của Đổng Diệc Lỗi đã trở thành huyền thoại còn cô lại bịngười ta đổi trắng thay đen. Quan hệ trong tổng công ty hết sức phức tạp, kinhnghiệm không nhiều, sau lưng đầy những lời ong tiếng ve, lúc mới bắt đầu côvùng vẫy trong đau khổ, mãi cho tới khi gặp được anh.

Mùa xuân của hai năm về trước, phòng Thiết kế có tuyểnngười, mọi vị trí đã được sắp đặt sẵn từ trước. Tất cả đều đã về, chỉ còn mìnhcô được yêu cầu ở lại để chỉnh sửa nốt khâu cuối cùng, cô quá mệt, chân tay têdại, sửa xong cô định bụng ngồi xuống sô pha nghỉ một chút không ngờ vừa đặtlưng đã thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng có thể cô ngất lịm đi? Cô chưa ăn tối, khi ngồixuống thấy người mình nhẹ như bấc, một chút sức lực cũng chẳng còn.

Sau rồi tỉnh dậy trong nước mắt, cô đã tự nói với bảnthân không biết bao nhiêu lần, phải quên đi tất cả nhưng chỉ nghe thấy tiếngnấc nghẹn không thôi, không tiếp tục được nữa, lấy tay gạt đi nước mắt nhưnglàm thế nào cũng không hết được.

Rồi có tiếng bước chân vọng lại, phản ứng đầu tiên củacô như gặp phải ma, sợ quá nên quên luôn phải rơi nước mắt, chân tay co rúmngồi thụp trên sô pha thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn khẩn cấp kéo dài chiếcbóng của Cố Chính Vinh cho tới khi ôm choàng lấy cơ thể cô, bước chân khôngchút vội vàng, trong nháy mắt đã tới bên cô, cúi đầu rồi nói: “Phòng Thiết kếkhông cho ở lại qua đêm, cô đã đọc Nội quy laođộng chưa hả?”.

Giờ nghĩ lại Lăng Tiểu Manh còn thấy buồn cười, má épsâu trong hõm vai anh, không phát ra thành tiếng nhưng cả người khẽ rung lên vìcười.

Sô pha đối diện quạt gió của điều hòa, nên Cố ChínhVinh hiểu lầm, khẽ đưa tay đẩy cô, “Đừng ngủ cạnh anh, lên giường đi, cẩn thậnkhông cảm lạnh”.

“Vâng.” Đối với lời anh nói, Lăng Tiểu Manh nhất mựcnghe theo, lập tức bò dậy, rồi bước lên gác.

Ở nhà cô ăn bận rất tùy tiện, chiếc áo phông rộngthùng thình, ống tay áo lòng thòng, áo chùm tới gần gối, để lộ ra đôi chântrắng nõn, thẳng tắp, cô rất thích đi chân trần, khi bước lên cầu thang gótchân hồng hồng khẽ lộ, khiến anh nhìn theo đắm đuối.

Khi Cố Chính Vinh đặt lưng lên giường cô đã ngủ từlâu, cả người cuộn lại chiếm một góc nhỏ, chừa một khoảng trống thật lớn choanh.

Ga giường trắng tinh, cô ngủ thật ngoan, chẳng phát ratiếng động nào, hơi thở nhẹ nhàng, lâu dần có cảm giác bên cạnh là không khí,thế nên nửa đêm mỗi khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là đưa tay sờ xem côcòn có đó không.

Rồi hai người họ bắt đầu ân ái.

Lăng Tiểu Manh vẫn luôn lấy làm lạ, tại sao ham muốncủa Cố Chính Vinh luôn trỗi dậy không hề báo trước đúng vào lúc cô ngủ tới mêman bất tỉnh, anh cũng chẳng thích gọi cô dậy, hai tay chậm rãi mơn trớn khắpcơ thể cô, nhẹ nhàng vuốt ve những đường cong trên cơ thể hết lần này tới lầnkhác, rồi lật người, khúc dạo đầu chẳng có mà đi thẳng vào cơ thể cô.

Mới đầu cô không quen lắm, lần nào cũng giật mình tỉnhgiấc, rồi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi, sau cũng bình thường trở lại. Độngtác của anh dịu dàng, thực ra chẳng hề thấy đau, chỉ là bất ngờ, hơn nữa cơ thểcô đã quen với người đàn ông này, tuy thật xấu hổ khi phải thừa nhận điều ấynhưng cô vẫn luôn thỏa mãn với nó.

Cố Chính Vinh khi làm tình chưa bao giờ trong trạngthái gấp gáp dồn dập, tư thế cũng không nhiều, cực kỳ truyền thống, nhịp độđược khống chế rất tốt nhưng không phát ra thành tiếng, luôn chìm trong yênlặng. Cô còn tốt hơn, đến mắt cũng không chịu mở, đó chỉ là khoảng thời giandài của những hơi thở, trong bóng tối ánh mắt anh tóm chặt lấy cô một giây cũngkhông buông.

Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đường heo hắt,một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua cô cũng chỉlà ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió.

Nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cô tự mình dập tắt bầunhiệt huyết, cắt đứt sự kỳ vọng, ôm ấp một lần thôi cũng là quá đủ, chẳng dễ gìtìm được tri kỷ, không thể tiếp tục đánh mất can đảm của chính mình.

Nhưng cũng không phải lo, chẳng còn tình yêu sẽ chẳngcòn có mộng tưởng. Ước mơ của cô là được trở thành một kiến trúc sư hàng đầu,sau đó sẽ có vô số người với gương mặt rạng rỡ đầy khát khao hạnh phúc sốngtrong những thiết kế của cô, hệt như chính cô năm ấy.

Nhưng nếu không có Cố Chính Vinh, tất cả sẽ chỉ làmộng tưởng, thế nên cô mang ơn anh rất nhiều. Chịu ơn dù chỉ là một giọt nướccũng phải đáp đền cả một dòng sông, về điểm này cô luôn làm rất tốt.

Tiểu Manh luôn ngủ rất ngon, hai năm nay cô dựa trênnguyên tắc “việc hôm nay là của hôm nay”, đặt lưng xuống giường là không nghĩgì hết, lập tức ngồi lên chuyến tàu tốc hành cập bến ước mơ, khẽ nghiêng đầu làngủ ngay, trời sáng mở mắt thấy đồng hồ sinh học lại tuyệt vời như thường.

Sự có mặt của Cố Chính Vinh không ảnh hưởng mấy tớicô, hồi đầu cứ khoảng một tuần anh mới tới một lần, tần suất cũng dần dần tănglên, giờ thì cơ bản cứ cách ngày là có thể gặp anh.

Cũng chẳng sao, quen dần là được, còn anh lúc nào cũngbận, có những lúc tới vào nửa đêm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, Lăng TiểuManh luôn có tinh thần lạc quan chủ nghĩa một cách triệt để.

Huống hồ ở đây tất cả đều là của anh, không để cho chủnhân về cũng thật quá đáng.

Sáng tỉnh giấc anh vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng ngườiquay lưng lại phía cô, cánh tay vươn dài gác dọc bên thành giường, tay trái nắmlấy tay cô ôm gọn về phía trước, thế nên lòng bàn tay cô đặt ngay trên ngựcanh, con tim khẽ đập từng tiếng thình thịch.

Thật kỳ lạ, cho dù tối đến có ngủ kiểu gì, hoặc nửađêm có lăn lộn mọi tư thế đi chăng nữa, tới sáng lúc nào cô cũng thấy mình nằmsau lưng anh, một tay vòng trước ngực anh như thường lệ, một tay vắt ngang eoanh, đến cả cổ tay cũng bị anh nắm thật chặt.

Sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, Lăng Tiểu Manh vừamở mắt đã thấy mặt mình kề sát sau cổ anh, cơ thể họ có sự khác biệt quá lớn,nếu nhìn từ trên xuống, bộ dạng của anh lúc này có lẽ giống khỉ bố đang bước đicõng khỉ con sau lưng, nghĩ tới thôi cũng thấy buồn cười, cũng may không có aitrông thấy, nếu không sẽ phiền lắm đây.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô lý giải cảnh tượng này bằng thóiquen sợ lạnh của mình. Căn hộ này có hệ thống điều hòa trung tâm, khi ngủ mộtmình cô muốn để bao nhiêu độ thì để, thế nhưng mỗi khi anh tới cô liền tự giáctuân thủ nguyên tắc hàng đầu đó là làm việc gì cũng theo ý anh, tự động traoquyền điều chỉnh nhiệt độ cho anh.

Kết quả là bất luận mùa đông hay mùa hè, cô đều cần ủấm.

Nhưng tại sao lại phải ủ ấm ở tư thế này? Trước đâyvào ngày đông cô đều trèo lên người Đổng Diệc Lỗi ngủ, nhưng đó hoàn toàn làhai trạng thái khác nhau, khi ấy cô sẽ tựa đầu lên vai anh, tay chân vắt vẻotrên người anh, hệt như cây dây leo.

Có lần nửa đêm Đổng Diệc Lỗi bật dậy nói, bảo sao khinãy anh mơ mình bị bóp cổ, hóa ra em gác tay lên cổ anh, còn muốn để người tathở không?

Cô cười khanh khách, rối rít xin lỗi nhưng tay lại ômchặt hơn, có chết cũng không chịu buông.

Không nghĩ nữa, cứ nghĩ đi nghĩ lại về ký ức đã qua sẽlà triệu chứng của chứng rối loạn tâm thần trước tuổi già, Lăng Tiểu Manh, phảihết sức chú ý.

Cô thử rút tay lại, Cố Chính Vinh khẽ cựa mình, nhưngkhông hề tỉnh. Cũng chẳng trách, mệt như thế, nửa đêm còn phải hao hụt sức lực,cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Sau cùng cũng giành được tự do, cô rón rén bước xuốnggiường, rửa mặt chải đầu, rồi xuống nhà để vào bếp. Trong nồi cơm điện đã cócháo, tối hôm qua cô đã để sẵn, bây giờ hâm nóng là được. Lăng Tiểu Manh chưabao giờ ra ngoài ăn sáng, ăn cháo suông vào mỗi sáng đã trở thành thói quenkhông đổi của cô.

Bát đũa đã sắp xong, Lăng Tiểu Manh nhìn đồng hồ rồileo lên gác. Anh đã dậy ngồi trên giường hút thuốc, cửa sổ còn chưa mở, khóithuốc quấn lấy bên anh trông thật tuyệt nhưng Tiểu Manh đã miễn dịch toàn phầnvới tướng mạo của anh. Lúc này đôi mắt cô chỉ biết trợn tròn nhìn tấm ga giườngtrắng muốt phía trên tấm nệm lấm lem từng vết tàn không thể lau sạch, tronglòng thầm nghĩ, không sao, mình nhịn, nhịn không được nữa thì thôi, tiếp tụcnhịn vậy…

“Ăn sáng không?”, không nhịn nổi, cô khẽ cất tiếnghỏi.

“Có.”Anh dập điếu thuốc lên chiếc gạt tàn bằng thiếcđặt đầu giường rồi đứng dậy bước xuống.

Lăng Tiểu Manh đã thay xong quần áo, hôm nay cô mặc áophông lệch vai, cổ áo rất rộng, phần đằng sau khẽ rủ xuống thân áo.

Lúc xuống gác anh đi phía sau cô, thường ngày phongcách của Tiểu Manh xem ra rất tùy tiện nhưng kỳ thực hoàn toàn ngược lại, làmgì cũng nhất mực cẩn thận, khi bước xuống cầu thang cô luôn cúi đầu nhìn cẩnthận, gáy hơi chúi về phía trước, đốt sống cổ khẽ gợn lên thật mềm mại và uyểnchuyển, vải áo suôn mềm, tà áo phía sau khẽ đung đưa theo từng bước chân. Anhnhìn theo mãi cho tới khi ánh mắt không còn điểm đến mới thôi, một cái nốt ruồinhỏ xinh khi ẩn khi hiện dưới làn áo.

Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, sau gáy đột nhiênlạnh toát, hóa ra là anh đưa tay ôm lấy, Tiểu Manh lạnh quá nhất thời giậtmình, bên tai vang lên tiếng anh như khẽ cười, “Tiểu Manh, đi thay quần áo đi”.

Lạ thật, người đàn ông này cứ sáng ra là tay chân lạnhnhư băng, ăn xong bữa sáng mới trở lại bình thường. Vẫn may là cả người anhluôn ấm, nếu không với tư thế gấu ôm cây mỗi sáng của mình, cô không bị lạnhchết mới lạ.

Chẳng phải thân nhiệt đàn ông luôn ấm sao? Điều này cônghĩ mãi vẫn chẳng hiểu. Bị lạnh đột ngột, mãi cô mới lấy lại tinh thần, đứngphía trước cầu thang chau mày không hiểu.

Thay quần áo? Tại sao? Cô đâu có mặc bừa, áo phông làđơn giản nhất rồi mà còn bắt bẻ, ở chỗ làm thì hãy nghiêm khắc có được không?

Cố Chính Vinh thay quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài,Lăng Tiểu Manh vội vã bước theo, anh dừng ở trước cửa, cô quay lại khóa cửa,cẩn thận vặn hai vòng khóa, sau đó khép chặt cánh cửa nhỏ phía ngoài, cánh cửanày rất dễ mở, cô cố sức ấn cho thật chặt.

Cố Chính Vinh chứng kiến không biết bao lần, nhưng lầnnào cũng buồn cười, cảm giác mỗi khi cô làm như vậy hệt như một chú chuột sắpxa nhà, vội vã giấu thật kỹ những thứ mình có được, tránh cho bọn động vật kháctắt mắt rồi trộm mất.

“Chống trộm à?” Lúc bước vào thang máy anh tủm tỉmnói, đưa tay vuốt tóc cô.

“Đâu có, thói quen rồi.” Cô ngẩng đầu cười, giọng kéodài, không phải cô cố ý làm bộ, chỉ là thói quen thôi.

Thang máy mở ra, người đàn ông bước vào, trên vai đeochiếc ba lô máy tính, nhìn thấy bọn họ liền gật đầu khẽ cười.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng người đi làm đã bắt đầu rụcrịch, cửa thang máy liên tục đóng mở hai lần, người nào bước vào cũng cườitươi, nhưng tất thảy đều yên lặng, bước ra khỏi cửa là cuống cuồng vội vã.

Cô thích nơi này hai năm rồi, những gương mặt ấy luânphiên nhau cứ mỗi ngày gặp lại gật đầu mỉm cười. Đôi lúc thời tiết dở tệ, khigặp người quen có chút bối rối, nhiều lắm cũng chỉ nói vài ba câu xã giao vuvơ, “Mùa hè thế đấy, bảo có bão là có bão liền”, hay “Gió to thật, nhiệt độgiảm xuống nhanh quá”.

Rồi cửa thang máy lại mở, ai về nhà nấy, chớp mắt đãbiến mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Sau mỗi một cánh cửa là thế giới của riêng họ, chẳngcòn ai quan tâm tới cuộc sống của cô, cô cũng chẳng cần quan tâm tới họ. Vậy cóphải tốt không, một người muốn bước vào thế giới của người khác đâu phải dễdàng, có những người dang rộng cánh cửa nhưng đối phương lại chẳng muốn bướcvào, lại có người nghĩ nát óc cũng không vào được. Cô thích như hiện giờ, chẳngai bắt ai phải bỏ ra quá nhiều thời gian và tình cảm, cô sống ở đây như cá gặpnước.

Sáng sớm trời sương mù, chiếc xe nhỏ màu đen khẽ lănbánh trong làn sương mờ ảo. Mỗi khi ở bên anh, cô chẳng bao giờ được lái xe,khó có được những lúc như thế này, anh ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt lơ đễnh,nhưng cô chẳng có gan chạy xe nhanh, rất chuyên tâm chăm chú lái xe.

Cô luôn sống thực với lòng mình, không bao giờ xấu hổkhi phải thừa nhận điều gì, nói thực cô có sợ anh đôi chút.

Đã hai năm rồi, con người đâu phải là bàn gỗ đá, cũngcó da, có thịt, có cảm xúc, Cố Chính Vinh đối với cô rất tốt, cô luôn ghi nhớtrong lòng.

Chỉ có điều nhiều lúc thấy rối trí, không hiểu saomình lại nghĩ anh ấy quá phức tạp đến vậy. Cô không tài nào hiểu được tại saoanh ấy lại không thấy chán ngấy mình, có đôi lúc trộm nghĩ, nếu như anh mãichẳng nói lời chia tay vậy cô biết làm sao đây?

Nghĩ rồi lại thấy buồn cười, Lăng Tiểu Manh mày bịthần kinh à? Lý do duy nhất khiến họ có thể tiếp tục duy trì đó chính là côchưa hề nghĩ tới tương lai, chưa hề nghĩ tới chuyện cả đời. Thế nhưng thườngthì vào đúng cái ngày khi đôi tình nhân bắt đầu bàn về chuyện thành gia lậpthất, cũng chính là ngày người đàn ông ý thức được mối quan hệ này cần phải kếtthúc.

Hãy yên tâm, cô sẽ không nghĩ vậy đâu, cô cũng khôngyêu anh, hơn nữa sao cô có thể yêu anh được? Nếu thực sự yêu phải một người đànông đã có gia đình, riêng việc tưởng tượng cảnh anh ấy ở bên một người đàn bàkhác cũng đủ khiến mình phát điên, lại chẳng thể đường đường chính chính, tronglòng chắc hẳn oán trách, hai người bên nhau sẽ như họp Quốc Cộng[1], gọi điện thoại thì như bí mật quânsự, sẽ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn của sự đau khổ và cực kỳ đau khổ, những ngàytháng đó liệu có còn là con người?

Vì thế tốt hơn hết là cô không nên yêu người đàn ôngnày, không yêu thì sẽ không nuôi hy vọng, chẳng nuôi hy vọng thì ngày ngày sẽêm đềm như nước chảy, chẳng phải lo gọi điện thoại, bởi cô sẽ không gọi. Chẳngphải lo bí mật bị lộ, bởi từ trước tới giờ cô chưa hề nghĩ tới việc để cho bấtcứ người nào biết. Càng không phải lo cô sẽ bị soán ngôi, bởi mối quan hệ nàyvốn chẳng có gì để cô phải tranh giành.

Giành giật mà làm gì? Cô chẳng cần.

Càng nghĩ Lăng Tiểu Manh càng thấy an tâm, chiếc xe đãchạy tới con đường nhỏ phía trước quán ăn, từ sáng tới tối con đường này chỉcần dùng một từ “yên tĩnh” để miêu tả, lúc này người không đông, quán còn chưamở cửa, trên đường một dãy xe nối đuôi nhau thẳng tắp.

Cố Chính Vinh tự mình đẩy cửa bước xuống, cô ngồitrong xe miệng mỉm cười vẫy tay chào, nhìn theo bóng dáng anh đang mở cửa xe.Nhất định cô phải đưa mắt tạm biệt anh, tự mình đi trước là việc chưa bao giờxảy ra.

Cửa xe mở rồi lại đóng, anh quay người trở lại, LăngTiểu Manh mơ hồ không hiểu, hạ cửa kính xe, cô lưỡng lự có lẽ nên xuống xe nghedặn dò thì hơn.

Cửa xe liền bị anh đóng lại, anh cúi đầu, trên conđường tĩnh mịch, gương mặt anh kề sát, dưới nắng sớm hơi thở nhẹ nhàng khẽ chạmvào gương mặt cô, cảm thấy nhột nhột.

“Tiểu Manh.”

“Vâng?” Chẳng hiểu anh muốn nói điều gì, Lăng TiểuManh trố mắt ngạc nhiên.

“Em lái xe chậm quá, thế này thì muộn mất, xuống đi,lên xe anh ngồi.”

Hả? Trời xanh mây trắng rõ ràng, nhưng sao cô thấymình như bị sét đánh trúng.

“Xuống xe đi.” Chẳng buồn để ý cô đang ngây người, CốChính Vinh buông một câu rồi quay người đi thẳng về phía xe của mình.

Đừng thế chứ? Cô vẫn luôn nhỏ nhẹ như vậy là vì đâu?Hàng ngày đến việc lái xe tới công ty cô cũng không dám là vì đâu? Đến mộtngười bạn cũng không dám tìm là vì đâu? Nỗi khổ suốt hai năm trời, lẽ nào hômnay anh đã hạ quyết tâm thiêu rụi tất cả?

“Tiểu Manh?”, thấy cô còn chưa chịu đi, Cố Chính Vinhngoái đầu lại gọi.

Đã quen vâng lời, Lăng Tiểu Manh xuống xe theo phảnxạ, bước chân nhẹ như bấc, dưới đất là bóng của mình, không phải chứ? Mình còntoàn thây sao? Chẳng phải đã bị sét đánh cho tan xác rụng rời rồi sao?

[1] Quốcdân đảng và Cộng sản đảng.