Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 87: Yêu sao?



Bản thân đang nhập tâm, chợt có cơn gió lạnh quét qua, bả vai bị một người đá trúng, Dennis kêu đau lăn lộn trên mặt đất.

"Khụ khụ khụ"

Sau vài tiếng ho khan, hắn phun ra một búng máu tươi. Vốn dĩ hắn đã bị Joy đá nội thương, giờ lại thêm một cái đá này của Anselm, muốn bò dậy làm chút chuyện xấu thật sự là có lòng mà lực không đủ.

"Thật buồn cười."

Hình như hôm nay hắn hợp với bị đá.

Dù tượng đất cũng sẽ có ba phần hỏa khí, huống chi tính tình Dennis từ trước đến nay táo bạo, sao có thể nhẫn nhịn được?

"Thiếu tộc trưởng đại nhân đây đang tức khí cái gì? Joy bị người khác đùa nghịch lại không phải một lần hai lần, hình như Thiếu Tộc trưởng cũng đã nhìn quen rồi đi? Chạy tới trước mặt ta giả ngây thơ, ngươi cũng không chê ghê tởm."

"Dennis!"

Biểu tình vặn vẹo, Anselm chạy tới nắm cổ áo Dennis.

"Đừng cho là ta không dám động vào ngươi. Ngươi còn chưa phải là Trưởng lão, không có tư cách ở trước mặt ta kiêu ngạo."

"Là Trưởng lão là có thể kiêu ngạo sao? Vậy ngươi lấy cái gì kiêu ngạo? Nói đi? Hay là vì hành động ta hôn môi Joy?"

Tà tà cười, Dennis hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Anselm.

"Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ là Trưởng lão, trước tiên để ta nếm thử món ăn tươi ngon thì cũng không có gì quá đáng. Thiếu Tộc trưởng, ngươi coi như là đưa lễ trước tiên thì sẽ có chỗ tốt. Chờ ta thành Trưởng lão rồi, bảo đảm sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho ngươi, không được sao?"

"Câm miệng!"

Tay nắm cổ áo Dennis siết chặt, khuôn mặt đẹp trai trước kia của Anselm đã không còn một chút phong thái mê người. Hắn tựa như con thú hóa điên, âm ngoan nhìn chằm chằm Dennis không biết lượng sức.

"Không phải ai cũng có thể động vào Joy. Ngươi không có cái tư cách đó. Trưởng lão ư? Bằng ngươi thì sao xứng."

Trên đời này chuyện để cho hắn phẫn hận nhất chính là tự tay đem Joy đưa đến trên giường những người đàn ông khác. Hành vi của Dennis không khác gì giẫm đuôi hắn. Nếu không phải bận tâm ông nội của Dennis, hắn nhất định sẽ bóp chết Dennis ngay tại chỗ.

Gắt gao cắn chặt khớp hàm, trong lòng khắc chế, tự lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình phải nhẫn nhịn. Trên đầu chữ nhẫn có một lưỡi dao, hắn dù hận cũng phải chịu đựng. Chờ đến khi có được quyền lực, chờ đến khi không ai dám phản kháng mệnh lệnh của hắn, thì hắn mới có thể tùy tâm sở dục làm việc chính mình muốn làm. Chỉ có tới lúc ấy hắn mới không cần lại buộc Joy bán đứng thân thể, mới có thể yên tâm lớn mật yêu thương cưng chiều Joy, không cho bất luận kẻ nào hành hạ nói xấu Joy. Nếu không có hắn che chở thì Joy cũng sống không đến hôm nay.

(Chữ Nhẫn “忍” được kết hợp từ ký tự của chữ Tâm “心” là trái tim, và ký tự chữ Dao “刃” là lưỡi dao)

Nghĩ vậy, Anselm chậm rãi buông tay ra. Đem Dennis ném đến một bên, rồi hắn xoay người đi đến trước mặt Joy, cẩn thận cài từng cái nút áo, giúp Joy chỉnh sửa tốt quần áo. Biểu tình của Anselm thật nhu hòa, vì Joy vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm, giống như là đối đãi với người yêu quý nhất.

Dennis dùng biểu tình như bị sét đánh mà nhìn Anselm biến thân thành người tình nhân ôn nhu giúp đỡ Joy làm cái này làm cái kia. Sau một lúc lâu hắn mới giật mình kêu lên:

"Ngươi yêu Joy?"

Một tên tự tay đem em trai đưa cho thật nhiều người có quyền thế hành hạ để thu lợi ích, thế nhưng lại thật lòng yêu thương người em trai bị hắn phá hủy tôn nghiêm sao? Hắn là đầu óc có bệnh phải không? Không bệnh sao đối với người mình yêu thương dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy? Không bệnh thì sau này làm như thế nào đưa bộ mặt vô sỉ đối diện với Joy, còn lấy tư cách gì làm người bảo vệ Joy? Đây là người kiệt xuất nhất thừa kế vị trí Tộc trưởng Ám Dực Tộc? Cái rắm, cứt chó cũng quý hơn với hắn!

"Ta ghét nhất người lắm miệng."

Xoay người, Anselm âm trầm nhìn Dennis.

"Như thế nào? Thiếu Tộc trưởng muốn giết ta diệt khẩu? Chết ở trên tay ngươi, ta thật sợ chính mình không mặt mũi nhìn tổ tông."

Ỷ vào sự e sợ trong lòng Anselm, Dennis không sợ chết giẫm đạp thể diện Anselm.

Phải đó, ta là tên háo sắc, nhìn thấy người xinh đẹp liền dừng bước động thủ, còn ngạo mạn, lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ giống đực có năng lực cao hơn so với ta. Nhưng ta quang minh chính đại, thẳng thắn minh bạch, không giống Anselm luôn giả tạo, sau lưng làm việc dơ bẩn hơn so với ai khác.<HunhHn786>

"Ngươi!"

" Hú... "

Tiếng sói tru thê lương quen thuộc vang lên, trong lòng Anselm chấn động.

Cha bị thương? Sao có thể? Đi theo bên cạnh cha toàn là cao thủ bậc nhất Ám Dực Tộc. Sullivan lấy cái gì đả thương ông ấy?

Không nỡ đi, lại cũng không thể ở lại, trước khi đôi cánh của hắn đủ cứng cáp, tuyệt đối không thể để cha nhận ra nửa phần sai lầm.

Cúi đầu nhìn Joy một cái, Anselm ôm người đem tới nơi cách xa Dennis mới lưu luyến buông tay.

"Dennis, ngươi không muốn chết thì đừng có tìm cách tiếp cận Joy. Vẫn là câu nói kia, ngươi không có tư cách chạm vào hắn."

Dứt lời, Anselm thay đổi thành hình thú vội vàng bay đi. Dennis nằm liệt trên mặt đất, bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn bóng dáng Anselm. Hắn cố gắng chống đau đớn, cố nhịn, thân thể vặn vẹo giống như con sâu lông bò hướng tới bên cạnh Joy.

Dựa vào cái gì Anselm nói không cho chạm vào thì ta liền không chạm vào? Tư cách gì? Ông đây liều mạng, dù đau chết cũng muốn một lần nếm mùi hương ngon ngọt, cần gì tư cách.

Chủ yếu là không thừa dịp Joy còn hôn mê bất tỉnh đi chiếm chút tiện nghi, khi người mà tỉnh thì dù một sợi lông cũng sờ không được.

QAQ

"Thịch thịch thịch"

Đang nỗ lực bò, đột nhiên mặt đất phát ra chấn động quỷ dị, Dennis dừng động tác, quay lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Không bao lâu, một con quái vật khổng lồ với mười hai con mắt cùng một mùi tanh hôi xuất hiện ở trong tầm mắt Dennis.

Bởi vì khoảng cách bị giới hạn, Dennis chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của đối phương. Hai bộ móng vuốt bắt lấy hai người. Vị bên trái không có đầu, vị bên phải đang kêu thảm giãy giụa. Có thể vì bị tiếng kêu quấy nhiễu, quái vật mở ra cái mồm to như bồn máu trực tiếp cắn người kia đứt làm đôi.

Đây là cái thứ gì?!

Bị dọa nên sắc mặt tím tái, Dennis run run dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể muốn đứng lên. Nhưng do bị thương quá nặng, lại bị dọa thành chân mềm, hắn căn bản không có sức lực.

Cũng may Dennis mạng lớn, đúng lúc này có những binh sĩ Ám Dực Tộc đang chạy trốn phát hiện hắn nửa chết nửa sống, nên kẹp người cùng nhau rời khỏi.

"Joy, bên đó còn có Joy."

Thân thể không thể động đậy, Dennis mồ hôi đầy đầu hô lên.

Người đang ôm hắn cũng không có dừng bước chân. Người bên cạnh nghe được hắn kêu la cũng chỉ vờ như không nghe thấy. Joy ở trong lòng những người Ám Dực Tộc chính là phế vật, liều mạng vì phế vật thì không đáng.

"Các ngươi điếc sao? Ta kêu các ngươi đi cứu Joy, nhanh lên đi!"

"Bốp "

Một cái tát đánh trên mặt Dennis. Vì lo lắng cho Dennis mà cố ý chạy tới, Tam trưởng lão hận sắt không rèn thành thép mắng:

"Vì cái tên phế vật kia mà ngươi ngay cả mạng cũng không muốn nữa có phải hay không? Ngươi có biết thứ đuổi giết chúng ta chính là cái gì không? Là Dị Tộc, lại còn là Dị Tộc đang trong cơn điên loạn. Ngươi còn làm loạn ồn ào ta liền đem ngươi nhốt lại, miễn cho tương lai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

"Dị tộc? Trong Tổng đàn Ám Dực Tộc sao lại có Dị Tộc?"

Câu hỏi của hắn không có người trả lời. Tam trưởng lão không mặt mũi trả lời, những người khác không hiểu rõ muốn trả lời cũng trả lời không được. Trầm mặc bắt đầu lan tràn. Nơi xa xa con quái vật đang tàn sát những người Ám Dực Tộc như ngọn núi đè nặng ở trong lòng mọi người.

Không giống những người Ám Dực Tộc đang rối loạn kịch liệt, tâm tình của ba người khởi xướng chính là đang vui sướng. Sullivan bắt lấy Joy, cùng mang hắn bay đến một chỗ trên đỉnh núi tránh. Mấy người bọn họ vừa đánh vừa thong thả chạy, trên tinh thần cùng chơi trốn tìm với mấy người truy đuổi mình. Xuất hiện trước mắt họ, rồi lại tăng tốc biến mất, cứ lặp lại như vậy. Những nhân vật cấp cao của Ám Dực Tộc luôn bị bỏ phía sau ở mông Sullivan có thể nói là đang chửi bới tác phong vô lại của hắn. Hắn đúng là khiến Tộc trưởng cùng mấy Trưởng lão tức giận đến giậm chân.

Đứng ở đỉnh núi, Joy xoay người nhìn về phía ngôi nhà bị san bằng của mình. Tia ấm áp cuối cùng trong mắt chậm rãi biến mất, chỉ còn đầy trời hoang vu.

Thì ra hắn phải thật sự chấp nhận việc bị tất cả người Ám Dực Tộc từ bỏ sao? Vậy hắn còn do dự cái gì? Do dự cái gì?

"Joy, cùng đi với ta thôi."

Gia Lôi có thể hiểu tâm tình của Joy. Khi còn nhỏ có một thời gian rất dài Gia Lôi cũng sống trong thế giới không có sự ấm áp, có thể có ngày mai hay không cũng không biết.

"Không."

Lắc đầu, ngữ khí Joy vẫn kiên định như vậy.

"Trừ bỏ nơi này, ta chỗ nào cũng sẽ không đi."

Rời khỏi đây thì sẽ như thế nào? Thiên hạ to lớn, nơi nào có thể an thân? Nhưng thật ra nơi này mới là chỗ cuối cùng hắn muốn ở nhất.

"Đem dao laser cho ta mượn dùng một chút."

Anson nhìn mắt Joy, không nói gì đưa qua dao laser.

Tiếp nhận dao laser, nâng cánh tay lên, Joy mặt không đổi sắc cắt một khối da trên cánh tay. Ngón tay sờ sờ miệng vết thương đầy máu tươi, lấy ra một cái thẻ nhớ nho nhỏ.

"Cầm lấy đi, thứ đồ vật này có lẽ chứa thông tin hữu ích cho các ngươi."

Vốn dĩ hắn còn muốn vì người Ám Dực Tộc lưu con đường lui. Hắn luôn nghĩ những người tổn thương hắn đều là những nhân vật địa vị cao, tội lỗi đó không có liên quan người bình thường. Nhưng vừa mới bị vứt bỏ làm hắn hoàn toàn hủy bỏ ý niệm đó. Dùng đức báo oán, đối xử tốt với người vứt bỏ mình, Joy làm không được. Không bằng đều để bọn họ đến địa ngục sám hối đi, xem ai so với hắn thì sạch sẽ hơn.

“Ngươi muốn chết? Muốn cùng hủy diệt với địa phương mà ngươi căm hận?”

Cũng không có vội vã lấy cái thẻ nhớ, Gia Lôi liếc xéo biểu tình hờ hững của Joy.

“Ta có phải nên vì tuyệt tác của ngươi mà vỗ tay hoan hô hay không? Chết cũng muốn dẫn mọi người cùng xuống địa ngục. Thật là anh hùng đương thời, bội phục, ngưỡng mộ.”

Giơ một ngón cái, Gia Lôi lộ ra vẻ trào phúng.

Chết, chưa bao giờ là biện pháp giải quyết vấn đề. Gia Lôi muốn ủng hộ Joy đem Ám Dực Tộc tận diệt, lại không tán đồng Joy tự mình nhảy vào. Rời xa Ám Dực Tộc, Joy có thể tùy ý đi nơi nào đó, tìm một bạn đời, có cuộc sống hạnh phúc, kiến công lập nghiệp, làm cái gì không được? Sao phải chơi trò tự sát?

Bị Gia Lôi dùng lời nói châm chọc chèn ép, Joy á khẩu không trả lời được. Joy thật không biết chính mình là nên cao hứng vì tìm được một người bạn hiểu mình, hay là nên tức giận người bạn này nói năng độc địa không lưu tình.

Thật sự, hắn định đem thẻ nhớ giao ra rồi thì không tính toán sống thêm. Hắn hận Ám Dực Tộc, hận không thể đem mọi thứ có quan hệ với Ám Dực Tộc đốt sạch.

Nhưng thân là một phần của Ám Dực Tộc, hắn lại dứt bỏ không được ràng buộc. Mặc kệ hắn có bao nhiêu căm ghét, cũng tuyệt vọng cỡ nào, nơi này dù sao cũng là nhà hắn, là nơi hắn sinh ra hơn nữa hắn trưởng thành ở đây. Tự tay hủy diệt nơi này rồi có khác gì tự hủy diệt nửa cái mạng?

Huống chi, hắn đã sớm quyết tâm muốn chết. Nếu không phải muốn kéo những người đã giẫm đạp tôn nghiêm của mình vào trong địa ngục, hắn căn bản không cầm cự đến hôm nay.

“Sao không nói lời nào? Ngươi đã muốn đi tìm chết, có phải cũng nên để lại di ngôn cho ta hay không? Tỷ như nói muốn chôn ở nơi nào? Có cần đem người một nhà của ngươi chôn cùng một chỗ? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau một hồi, chút yêu cầu này ta có thể thỏa mãn cho ngươi.”

Khi nói Gia Lôi cố ý nhấn mạnh ‘người một nhà’ và ‘chôn cùng’. Cười tủm tỉm đi đến trước mặt Joy, Gia Lôi không tin Joy thật sự tính toán sau khi chết sẽ cùng những người thân bạc tình phụ nghĩa kia dây dưa ở bên nhau.

Đôi tay ôm ngực, ánh mắt Sullivan dày đặc u ám. Hắn ác độc quét mắt lên xuống ở trên người Joy, tựa hồ đang tìm kiếm xem vị trí nào hạ dao mới thích hợp nhất.

Hắn đã nói Joy là thứ tai họa. Gia Lôi mới ở cùng Joy chưa bao lâu liền để bụng như vậy? Ở chung thêm một thời gian còn lợi hại cỡ nào?