Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 72: Sinh con



Không đề cập tới Đại hoàng tử Addis bộ dáng thảm thương được mấy binh lính canh giữ ở bên ngoài dìu đi, mang theo tâm trạng đả kích cỡ nào. Chỉ nói mấy người đàn ông đang có mặt, cũng muốn vì người trong lòng mình mà báo thù.

Có người dám động đến bảo bối của bọn họ. Lại là dùng phương thức xấu xa đê hèn, sao có thể nhẫn nhịn được?

Vì thế mấy nhân vật cấp cao của Liên Bang cùng hai người đứng đầu Dark Clan bắt tay hợp tác. Lưới giăng đầy trời, rải khắp hệ Ngân Hà đến từng ngóc ngách.

Mà vị bố chồng tương lai Thú Hoàng cũng biết được việc con dâu nhà mình thiếu chút nữa mất trinh tiết vào tay kẻ xấu, cũng thực phẫn nộ. Ông trừng mắt hạ lệnh đem mấy gia chủ của các thế gia gọi tới răn dạy một hồi. Bọn họ bị giáo huấn đến đầu óc choáng váng. Đến khi trên mặt mỗi người ướt đẫm, trước mắt đầy sao xoay mòng mòng mới được thả đi ra ngoài. Tóm lại trong tâm tư ý tưởng của Thú Hoàng chỉ có một.

Phải bắt được hung thủ đê tiện xấu xa không biết xấu hổ kia. Mặc kệ đó là nam tính, nữ tính hoặc là giống đực hay là giống cái cũng trừng trị không tha.

Nói đến vụ việc liên quan giống cái quý hiếm mọi giống đực đều không muốn bỏ qua. Những người không dựa vào bên nào, độc lai độc vãng cũng quan tâm. Ngay cả Ám Dực Tộc đang cùng Dark Clan đối đầu, bị tổn thất không ít cũng hạ lệnh truy tìm. Toàn bộ hệ Ngân Hà bởi vì một "cường phạm" mà loạn thành một nồi cháo huyết.

Động tĩnh lớn như vậy, Gia Lôi lúc ấy đi vào Xà Tộc lại không chỉ một người nhìn thấy. Thực mau, Burley Brooke liền sa lưới. Ai cũng không có dự đoán được kết quả, người gây tổn thương cho giống cái quý hiếm thế nhưng lại là em trai ruột. Công chúng đều ồ lên.

"Giỏi cho Burley Brooke!"

Anson siết chặt nắm tay kêu rốp rốp. Mái tóc dài màu xanh biếc lay động ở sau lưng. Đôi mắt có những tơ máu hiện lên, rõ ràng là hận tới cực điểm rồi.

Vốn dĩ đáng ra hắn mới là người đàn ông đầu tiên chạm đến trái tim Gia Lôi, cả Garfield cũng chịu thua bước sang một bên. Gia Lôi hết trêu đóa hoa này lại chọc khóm hoa khác, sự đào hoa thì hắn còn có thể nhẫn, ai bảo hắn yêu một người không phải dạng bình thường?

Nhưng hắn rất để ý lần đầu tiên của Gia Lôi. Hắn từng kiên định cho rằng đứa con đầu tiên trong bụng của Gia Lôi chạy ra nhất định phải là của hắn.

Nhưng hết thảy đều bị Burley Brook hủy hoại rồi. Một lọ thuốc giục tình nho nhỏ đã tạo thành vết sẹo còn lưu lại suốt đời. Hắn có thể nào không hận?!

"Anson, ngươi bình tĩnh một chút đi. Burley tất nhiên là đáng giận, dù chỉnh hắn như thế nào cũng không oan ức. Nhưng chúng ta không thể không quan tâm cha mẹ Gia Lôi, bọn họ mới là mấu chốt nhất."

Thân là quân nhân, năng lực tự khống chế của Garfield rất cao. So với người không hề để phép tắc khuôn khổ trong mắt trong lòng như Anson thì Garfield bình tĩnh hơn nhiều. Ngồi bắt chéo chân, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi, giọng Garfield thanh lãnh đạm mạc. Chỉ có nhìn vào mắt mới có thể nhận ra được sóng ngầm cuồn cuộn.

Tưởng tượng đến Burley cho Gia Lôi uống thuốc kích thích, hắn liền hận không thể xé xác Burley.

Gia Lôi chính là anh ruột của hắn đó! Hắn sao có thể làm như thế được? Ngay lúc đó Gia Lôi nhất định là rất thương tâm đi?

"Gia Lôi không phải là người Xà Tộc."

Anson nhắc nhở Garfield. Ngụ ý là sớm không còn có quan hệ cùng gia đình Brooke, lo ngại thân phận bọn họ cái gì. Nếu đôi vợ chồng kia thật sự coi trọng Gia Lôi, Gia Lôi cũng sẽ không ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy.

"Em ấy đã từng là người Xà Tộc."

Đồng thời nhắc nhở trở lại, Garfield phát hiện chính mình trời sinh còn bình tĩnh hơn Anson. Người đàn ông này không thể khống chế cảm xúc một chút sao? Đừng hở một cái thì nổi điên có được không?

Kỳ thật lại nói tiếp, Garfield so với những người đàn ông ở đây càng hận sự bỉ ổi của Burley, cũng càng tiếc nuối vì mình không có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của Gia Lôi.

Rõ ràng ngày đó Gia Lôi muốn mang theo hắn cùng đi. Nếu không phải bị ngăn lại ngoài ý muốn thì không chừng con của hắn hôm nay đã đến trong bụng Gia Lôi.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Garfield sâu kín nhìn về phía người đã thay đổi quần áo, hiện tại đang oai phong ngồi ở sô pha.

Addis khốn nạn kia, ước gì cho phía dưới của ngươi không thể dùng nữa thì hay biết bao nhiêu!

"Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?"

Từ khi bị bắt gặp có bộ dạng bất kham đến giờ, thần kinh của Addis đặc biệt mẫn cảm. Hắn hét lên rồi ngồi thẳng thân thể.

"Lại nhìn bằng ánh mắt đó có tin ta móc mắt ngươi hay không?"

Đừng con mẹ nó cùng ta tỏ ra phong độ. Một kẻ bị giống cái cưỡng chế phun trào hơn chục lần cũng phản kháng không được. Giống đực không cần phong độ ông đây không hiếm lạ!

"Được hưởng phúc lợi còn khoe mẽ là không đúng đâu Đại hoàng tử Addis."

Không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt, Garfield nhàn nhạt mở miệng. Lời nói của hắn giống như bắn một mũi tên vào giữa ngực Addis. Đó gọi là tàn nhẫn.

"Jia Paer Garfield!"

Addis nghiến răng.

Đây là hưởng phúc lợi sao? Cái này có thể tính là phúc lợi sao? Xem bộ dáng ta thê thảm như thế, Garfield vô sỉ còn đến dẫm vào nỗi đau của ta. Tên này sao có thể ác độc như vậy!

Đừng ngăn cản ta, ta muốn cùng Garfield liều mạng!

Giận dữ mà đứng lên, nhưng không đợi hắn cất bước tiến lên, liền nghênh đó một mũi tên khác bay tới.

"Đứng thẳng lại đi, cẩn thận ngã gãy xương."

Bởi vì chân mềm, Addis vẫn luôn không đứng thẳng được.

" Khục khục... "

Lâm Ân không nhịn được phì cười. Bả vai run run đem mặt chôn ở trong hai bàn tay. Hắn vẫn là lần đầu chứng kiến Thiếu Tướng đại nhân phun nước rải độc. Hình ảnh quá kinh diễm, khiến hắn được thưởng thức một màn thú vị.

Leopold xoa xoa ấn đường, đối với với tình cảnh của Addis gặp phải hắn thấu hiểu cũng đồng tình. Đừng nhìn Garfield ngày thường thật đứng đắn, muốn bao nhiêu nghiêm nghị có bao bấy nhiêu nghiêm nghị. Nhưng thật ra khi hắn trở mặt muốn vô lại cỡ nào cũng có, hắn há miệng có thể phun ra bất cứ thứ gì.

Nếu không phải khi còn nhỏ, mẹ hắn bỏ nhà đi gây tổn thương quá sâu quá nặng, hiện giờ Thiếu Tướng Liên Bang đại nhân tuyệt đối không phải có hình tượng Chiến Thần Mặt Lạnh. Cho nên Đại hoàng tử à, cãi nhau cùng với một người uất nghẹn vài thập niên lại bị kích thích thì thật sự không phải lựa chọn sáng suốt nha!

"Các ngươi chậm rãi ồn ào đi, ta sẽ đến nhà Brooke để gặp vị gia chủ kia trước, còn chuyện Burley......"

Ưu nhã phủi vạt áo, Sullivan tà tà liếc mắt nhìn Addis.

"Nếu Đại hoàng tử muốn bắt người xử trước thì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng giết chết hắn, ta còn có việc cho hắn."

Vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.

"Sullivan."

Garfield không tán đồng nhíu mày. Hắn cũng không phải không tán đồng việc Sullivan để cho Addis xử phạt Burley trước, mà là không tán đồng Sullivan đi gặp Lachlan Brooke. Không thể không lo lắng Gia Lôi nghĩ như thế nào, làm sự việc náo động quá mức sợ không thể thu thập.

"Đừng phun những thứ cặn bã vào mặt ta. Ta chịu không nổi miệng vàng ngọc của Thiếu Tướng đại nhân đâu."

Cười xua tay, Sullivan đi thẳng, khi đến cửa hắn mới xoay người.

"Yên tâm, ta chỉ là đi thăm Lachlan Brooke. Vợ hắn bị Vũ Khan bắt giữ, con trai cũng trên đường áp giải. Hai người thân đều bởi vì gặp Gia Lôi mà có bất trắc, ta muốn nhìn một chút xem Lachlan Brooke có cảm tưởng gì, có đáng để ta đối xử như trưởng bối."

Trưởng bối? Hai chữ này đặt ở trên môi Sullivan nghe sao xoán như thế nào ấy. Nghe nói năm xưa hắn tự tay giết vài vị trưởng bối mới bị trục xuất khỏi Long Tộc. Hắn sẽ coi một người chỉ có chung huyết thống cùng Gia Lôi, một chút quan hệ cũng không có như Lachlan là trưởng bối sao? Xác định sẽ không vì người trong lòng mà đao hạ lưu tình? Có vết xe đổ của Burley, khó bảo đảm Sullivan biến thái không có ánh mắt xem thường người ta.

Thật sự không biện pháp từ trên mặt tên biến thái nhìn ra đáp án. Leopold, Garfield cùng Addis đem ánh mắt đồng thời từ Sullivan biến thái đến trên người Anson có vẻ dễ chịu hơn.

Phiền ngươi nhanh chân đi ngăn thủ lĩnh nhà ngươi lại. Tên Thủ lĩnh không có tiết tháo kia thật sự nếu không cẩn thận chơi tàn Lachlan, chúng ta phải giải thích như thế nào với Gia Lôi?

Anson nhìn trời.

Ta sẽ không ngăn Thủ lĩnh đâu. Dù sao ta cũng không vừa mắt Lachlan Brooke. Ở thời điểm này chạy tới hoàng cung, có quỷ mới biết ông ta là vì ai. Hơn nữa, ta tin tưởng Thủ lĩnh có chừng mực. Tuy rằng cái chừng mực kia hơi... Khụ khụ ngẫu nhiên cũng có chút ít thay đổi......

Nhướng mày, không lên tiếng duy trì vẻ thực vừa lòng, Sullivan mở cửa đi ra khỏi phòng. Bóng dáng tiêu sái của hắn làm ấn đường Garfield ẩn ẩn đau.

Hợp tác với tên biến thái Sullivan thật sự không có vấn đề sao? Thôi kệ, dù ta muốn cản cũng ngăn cản không được. Chỉ có thể cầu cho hắn nhớ chừng mực một chút. Có được không?

Cũng không trách được Sullivan không yên tâm Lachlan Brooke. Hiện giờ địa vị Gia Lôi đã khác. Từ khi thân phận giống cái quý hiếm bị công khai, quá khứ là đạo tặc cùng chuyện đã từng là "em bé Xà Tộc chết đuối" cũng lần lượt bị phơi bày. Lachlan Brooke thân là cha đẻ của Gia Lôi, khẳng định sẽ được mọi người tìm kiếm lấy lòng, để làm cầu nối với Gia Lôi. Suy nghĩ thử xem, khắp thiên hạ có bao nhiêu thế lực? Những thế lực đó có sức ảnh hưởng to lớn như thế nào? Lachlan Brooke nếu không có chừng mực, người bị thương tổn nhiều nhất chính là Gia Lôi.

Đương nhiên, còn phải xem Gia Lôi có đồng ý nghe theo Lachlan hay không. Chỉ sợ Gia Lôi thiệt tình tôn kính Lachlan Brooke như cha, còn Lachlan Brooke lại đem Gia Lôi biến thành công cụ lợi dụng.

Mà tâm tính Lachlan Brooke rốt cuộc như thế nào có thể từ thái độ Burley suy ra được một vài phần. Sullivan đau lòng vì Gia Lôi bị người thân đâm sau lưng. Hắn làm sao có thể bỏ qua cho được?

Hãy tưởng tượng Sullivan biến thái mà ra tay thì chuyện Burley bị xử lý sẽ làm cho khủng khiếp cỡ nào. Khiến những kẻ có lòng tham lam không thể không kinh sợ?

Thời điểm toàn bộ hệ Ngân Hà náo loạn đến long trời lở đất, Gia Lôi đang ngâm mình ở chỗ sâu nhất trong đại dương. Cái đuôi xinh đẹp vặn vẹo lắc lư qua lại, đôi tay nắm chặt, sắc mặt đỏ bừng.<HunhHn786>

Gia Lôi đã ở trong bộ dáng này một khoảng thời gian khá dài, như là đau bụng mắc tiêu chảy. Mấu chốt là không có cửa thì làm sao đem đồ vật trong bụng tống ra ngoài. Không có làm gì được, chỉ có bọt khí tán loạn chung quanh, sự tra tấn này khiến thần kinh cũng sắp rối thành tơ vò.

Mẹ nó rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có thể đem đồ vật trong bụng kéo ra. Á không đúng là sinh.

"Ta thao, ông đây nói kéo thì đúng hơn!"

Nhịn không được nói câu bẩn thỉu. Tưởng tượng đến trong bụng có thứ mà đàn ông khác để lại thì Gia Lôi tức giận đến phát điên, liền muốn giết người. Người duy nhất có thể làm cân bằng một chút, dù phải dâng cúc hoa, là Addis cũng bị cưỡng ép.

Không thể không nói, một mỹ nam được cả thiên hạ công nhận, có thân phận cao quý bậc nhất bị đè ép dưới thân đến rên rỉ khóc thút thít vẫn có cảm giác rất tự hào.

(Addis kịch liệt phản đối: đó là nước mắt sinh lý của Bổn hoàng tử, không phải khóc!!)

Dù không thoát khỏi số phận bị người ta ăn, nhưng có thể áp đảo một giống đực đến thê thảm như vậy, từ trước đến nay Gia Lôi là người đầu tiên.

Nhưng điều đó cũng không thể bù đắp được nỗi cay đắng cho những gì đã xảy ra. Khi vũ khí đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa nhập động, thì đột nhiên mềm nhũn thành một bãi nước, có đau khổ nào hơn.

Còn nữa, vì cái gì dịch chuyển không gian lại chạy đến hoàng cung? Đánh bậy đánh bạ lại bắt phải Addis. Thật là duyên phận đáng chết.

Nếu ngay lúc đó có thể tỉnh táo, dù quá cấp thiết, không có khả năng xoay chuyển việc phải sinh con, Gia Lôi thà rằng lựa chọn Anson hoặc là Garfield, cũng không muốn ôm Addis làm chuyện đó. Tốt xấu gì hai người kia vẫn luôn bị Gia Lôi khống chế trong lòng bàn tay, phía sau không có Thú Hoàng chống lưng. Addis lại không phải người dễ chọc, đụng đến hắn là không xong, rất phiền toái.

" Ui "

Không chịu được, sắc mặt từ hồng thành tím, Gia Lôi do dự đem đôi tay để ở trên đuôi cá. Trực giác nói cho Gia Lôi biết, có thứ gì đó đang muốn từ chỗ che lại chui ra ngoài.

Đây là sắp sinh? Chuyện này là trò đùa sao? Ta vừa mới cùng Addis làm không bao lâu đã sinh con!

Vừa thầm mắng không ngừng, vừa dùng sự tức giận biến thành sức mạnh đẩy vật kia ra. Không bao lâu, một cái bọt khí trong suốt bị đẩy ra khỏi lớp vảy màu bạc sáng lấp lánh. Một chút cũng không khoa trương, xác thật là bị đẩy ra. Lớp vảy cứng rắn trơn tru kia dần trở nên mềm mại lộ ra cái lỗ nhỏ. Gia Lôi dùng sức lực càng lớn, tốc độ bọt khí chui ra càng nhanh. Hình dạng thật đúng là quả cầu.....

Sau đó "quả cầu nước" dần dần lớn đến bằng đầu người, từ trong suốt biến thành màu xanh nước biển. Gia Lạp run rẩy khóe miệng dùng ngón tay chọc chọc.

A, rất co giãn đàn hồi!

Trong thân thể lại co thắt, có cái gì muốn chui ra nữa. Gia Lôi vội vàng ôm quả cầu trực tiếp ấn ở chỗ mà lúc vừa rồi bọt nước chui ra. Động tác liền mạch lưu loát, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.

Ngay sau đó, một thứ mềm mại ấm áp chui ra bên ngoài cơ thể, rồi dính sát vào quả cầu. Thật thần kỳ là quả cầu "ăn" thứ ấm áp kia vào.

Nó đã ăn...... Nuốt vào rồi...... Đúng là như thế.

Ngơ ngác nâng quả cầu lên, Gia Lôi xoay trái xoay phải, tìm tìm, cũng không có tìm ra cái miệng ở nơi nào. Chất lỏng màu xanh nước biển ngăn cách tầm nhìn, không nhìn được bên trong. Dù ngăn cách, từ bên trong lại không ngừng ẩn ẩn truyền ra cảm giác huyết mạch tương liên.

Nó là con của ta. Một phôi thai yếu ớt còn chưa có phát triển hoàn toàn!

Cảm giác này như là địa chấn lan truyền đến mỗi một dây thần kinh của Gia Lôi. Trong đầu ầm ầm rung động, các loại tư vị thay phiên nhau ập vào trong lòng.

Những người khác phải mang thai mười tháng mới sinh. Ta đây một ngày đã đủ rồi. Không phải khiến người ta hận quá hay không?

Cũng là đến lúc này Gia Lôi mới rõ ràng lý do vì sao nói giống cái quý hiếm có tỷ lệ mang thai và sinh sản rất cao. Mẹ nó, giống cái quý hiếm tạo ra đời sau căn bản không cần nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ.

Sau khi trứng của giống cái cùng t*ng trùng của giống đực kết hợp thành phôi thai. Phôi thai sẽ hấp thu dinh dưỡng ở bên ngoài cơ thể mẹ để lớn lên. Thì ra khối cầu mang chất lỏng màu xanh này chính là nồi canh đại bổ cung cấp dinh dưỡng cho phôi thai. Chờ đến khi chất lỏng trong quả cầu lại lần nữa biến thành trong suốt, chính là thời khắc đứa bé thực sự được sinh ra.

Đây là thế nào? Lồng nuôi dưỡng cao cấp? Quả cầu thần kỳ này cũng không hề nhỏ, nuôi mấy chục cái phôi thai cũng không thành vấn đề. Khó trách trong bụng luôn vang lên âm thanh ục ục không ngừng. Hoá ra là vì tạo ra những quả cầu dinh dưỡng cho phôi thai, lỡ cái này bị hỏng thì cũng còn có một cái khác bổ sung. Trước khi đứa bé được sinh ra sẽ không ngừng vận động tạo quả cầu dinh dưỡng.

Kiến thức đó là đột nhiên hiện ra ở trong đầu Gia Lôi, cũng giống như trong nháy mắt mà cảm nhận được huyết mạch tương liên.

Ta rốt cuộc không cần lo lắng mang cái bụng to đi rêu rao khắp nơi. Quan trọng nhất chính là cúc hoa sẽ không bị nứt ra khi sinh con!