Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 71-2: Phiên ngoại 1: Burley (1)



Đổi chút không khí với tự sự của em trai song sinh Burley, để biết chút ít về quá khứ.

Mọi người đều nói trên thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ ghét một ai hay một thứ gì đó, cũng không có vô duyên vô cớ hận người thân. Đặc biệt khi người đó lại là anh em song sinh của chính mình.

Sự chán ghét như là trời đã định như thế. Từ lúc vừa sinh ra, à không đúng, phải là từ thời điểm còn ở trong trứng đã tồn tại điều đó.

Ta chán ghét Karen tới quấy rầy giấc ngủ của ta. Chán ghét khi còn ở trong quả trứng nụ hôn của mẹ cũng dành cho Karen trước tiên.

Trong Xà Tộc những em bé chỉ cần có ý thức không cần mở mắt cũng có thể "nhìn thấy" rất nhiều thứ chung quanh. Nguyên nhân chính là vì thấy được, ta mới có thể khống chế không được càng ngày càng chán ghét Karen.

Mà chờ đến khi bọn ta phá vỏ bọc chui ra, loại chán ghét này nháy mắt biến thành căm ghét.

Có lẽ từ lúc ấy ta liền bắt đầu chờ mong Karen nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của ta chăng?

Quên không được ngày chui khỏi vỏ đó. Rõ ràng vỏ bọc của ta nứt ra trước, nhưng Karen lại là người đầu tiên bò ra khỏi vỏ. Karen căn bản là đang cố ý cướp đoạt sự chú ý của cha mẹ mà.

Xem đi, cha mẹ đối với đứa con đầu tiên nhìn thấy luôn sẽ yêu thương nhiều hơn. Khi ta hao hết sức lực liều mạng bò ra ngoài, lại chỉ có thể yên lặng nhìn cha mẹ dùng ánh mắt vui sướng chuyên chú nhìn chằm chằm Karen được bọn họ nâng niu ở lòng bàn tay.

Ta thề, đời này sẽ cùng Karen đối đầu.

Chậm rãi bò từ cái vỏ ra, sau đó biến thành đứa bé nhỏ, bên tai lại nghe được giọng cha mẹ ôn nhu nói.

"Karen rất đáng yêu. Karen thật thông minh. Karen thật sự là niềm tự hào của chúng ta."

Dựa vào cái gì nói Karen mới là niềm kiêu ngạo bọn họ? Ta thì sao? Bọn họ sao không tới khen ngợi ta?

Trừ việc không phải đứa thứ nhất bò ra khỏi vỏ rồi biến thành bé con, ta chính là đứa đi được trước, cũng mở miệng nói chuyện trước. Ta làm tốt như vậy, bọn họ vì cái gì không nhìn thấy điểm tốt của ta?

Trong lòng đố kỵ đến phát cuồng, ta bắt đầu ở sau lưng cha mẹ khi dễ Karen. Khi Karen ngủ ta sẽ véo hắn. Khi hắn ăn, ta sẽ bỏ đồ dơ vào bát của hắn. Khi ta đi ra ngoài gây hoạ đều đổ lên trên người Karen. Karen cũng không dám đi mách lại, thật là cái đứa nhu nhược.

Nhưng càng làm ta thêm tức giận chính là Karen lại rất được cha mẹ và mấy người thân, thậm chí hàng xóm rất thích. Cả mấy bạn nhỏ giống đực hay đánh nhau với ta cũng đồng ý chơi cùng Karen, lại không chịu để ý tới ta.

Nhất định là Karen nói xấu nói bậy gì đó nên ta mới không có một người bạn nào.

Hừ, ta cho rằng hắn không dám cáo trạng, không nghĩ tới hắn không phải không dám mà là không dám quang minh chính đại.

Đồ tiểu nhân!

Không biết vì sao ta luôn khi dễ Karen, nhưng người xui xẻo vẫn luôn là chính ta. Ta dứt khoát xem Karen là không khí.

Nhìn thấy Karen đem đồ vật người khác tặng đến trước mặt, ta cười lạnh.

Đây là đang khoe khoang sao? Ta không cần.

Nhìn thấy Karen nói với những người khác đừng không chơi cùng ta, khi chơi còn giúp ta nói tốt, ta vẫn cười lạnh.

Hắn còn không phải là muốn khoe khoang hắn có bao nhiêu bạn bè yêu quý với đứa em trai này sao? Cho rằng ta sẽ cảm động? Phi, đồ dối trá!

Khi hai tuổi ta cùng Karen vào trường học của tộc, khoảng cách của hai người càng xa, trình độ học hỏi tiếp thu của Karen cũng mau hơn, quan hệ càng rộng rãi hơn so với ta.

Khi lớp tổ chức trò chơi chiến tranh, Karen nhất định phải chung tổ với ta. Theo ta thấy hắn là cố ý ở trước mặt mọi người nhục nhã ta.

Đặc biệt khi làm nhiệm vụ, nhiều lần Karen đều xông lên trước làm bộ dáng bảo hộ ta. Karen muốn cho mọi người thấy ta là đứa phế vật sao?!

Thực tức giận, ta đã làm một chuyện tương đối ngu xuẩn. Khi Karen cùng một thành viên tổ khác đối đầu, ta đã đánh lén Karen từ sau lưng.

Ta cũng không hối hận vì hành động đó, chỉ hối hận là không nên làm việc lộ liễu như vậy. Ai cũng thấy được không phải sao?

Karen chỉ bị thương nhẹ, mà từ đó về sau ta trở thành đứa âm hiểm trong mắt người khác. Một đứa máu lạnh, không biết tốt xấu tiểu nhân bỉ ổi, nhận không biết bao danh từ xấu.

Cha mẹ đem ta nhốt lại. Ta cũng lười nhìn ánh mắt bọn họ. Đó không là chỉ trích thì là thất vọng mà thôi. Ta càng lười để ý người anh trai còn đang muốn giả mù sa mưa, giả làm người anh tốt kia.

Mỗi ngày Karen đều tới nhìn ta. Hắn cũng không phải thật sự quan tâm ta quá có tốt hay không. Hắn là đang chê cười ta. Dùng ánh mắt thương hại, từ trên nhìn xuống, trong yên lặng mà tỏ rõ ta cùng với hắn cách biệt một trời một vực.

Rốt cuộc ở trong thống khổ ta đã lĩnh ngộ và học được cách ngụy trang rất tốt. Ta làm bộ hối hận, tỏ vẻ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm. Sau nữa năm, với bộ dạng tiều tụy mệt nhọc, ta được thả ra khỏi phòng.

Cũng vào ngày đó, ta gặp được tình yêu của cuộc đời mình cũng là người ta hận nhất, Khuynh Nguyệt.

Ngày đó cha mẹ thật vui vẻ làm thật nhiều món ăn ngon chúc mừng một nhà bốn người đại đoàn viên. Bởi vì trùng hợp lại là ngày sinh nhật của ta cùng Karen, cho nên có một vài người khách được mời đến nhà. Khuynh Nguyệt chính là một trong số đó.

Khuynh Nguyệt mặc một bộ váy áo màu trắng, trên tóc cài một vòng hoa, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, còn luôn níu tay người khác làm nũng.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy một bé gái xinh đẹp như vậy, cũng không có nữ sinh nào đối ta nở nụ cười sáng lạn như vậy. Bọn họ chỉ biết tránh xa ta, rồi nhỏ giọng bàn luận là ta bất kham. Những bạn nhỏ giống đực chung quanh họ sẽ cũng hùa theo, dùng việc khi dễ ta làm niềm vui.

Mà Khuynh Nguyệt thì không giống như vậy. Khuynh Nguyệt là người rất đặc biệt.

Ta thật cẩn thận tiếp cận cô ấy, mang theo cô ấy tránh mọi người đi vào hoa viên chơi. Thật tốt, ta cũng có bạn rồi, người bạn chỉ thuộc về ta mà thôi.

Nhưng mà vì cái gì? Karen cũng muốn đoạt cô ấy?

Chỉ được nửa giờ mà thôi, khi chúng ta bị người lớn tìm trở về, khi Khuynh Nguyệt nhìn thấy Karen trong đại sảnh, ta lại thành người cô độc một mình.

Cô ấy thích chạy theo đuôi Karen, thích đem món ăn ngon chia sẻ cùng Karen. Sao cô ấy cũng giống mấy nữ sinh khác như vậy, không hề để ý tới ta. Đây hết thảy đều là do Karen sai. Nếu không có hắn, nếu không có hắn......

Có lẽ ông trời cũng xem như có mắt đi? Karen đã chết. Vì cứu Khuynh Nguyệt bị rơi vào trong nước sông mà mất tích rồi.

Thời điểm ta nghe thấy cái tin tức đó là đang cười, nhưng trong lòng lại rất không vui. Ta không biết tại sao lại như vậy, có khả năng thời gian qua ta đã diễn quá nhập tâm, thật sự xem Karen là anh trai?

Buồn cười! Hắn không phải anh trai của ta. Hắn là kẻ thù của ta. Hắn đã ức hiếp nhục nhã ta.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, dần dần người chung quanh không còn ai nhắc tới Karen nữa, ta cũng cơ hồ quên mất chính mình đã từng điên cuồng đố kỵ một người như vậy. Ta trở thành niềm tự hào trong mắt cha mẹ. Cũng được như ý nguyện, Khuynh Nguyệt trở thành vị hôn thê của ta. Ta cho rằng cuộc sống sẽ vẫn luôn tốt đẹp như vậy, nhưng đó chỉ là ảo tưởng của ta.

Không có người nào biết, khi nhìn thấy bóng dáng tương tự Karen lòng ta sinh ra chấn động cỡ nào. Ký ức mơ hồ trong phút chốc trở nên rõ ràng. Những hình ảnh khi còn bé, từng màn từng màn không ngừng ở trong đầu quanh quẩn. Những cái căm ghét, những gì không cam lòng, gào thét cuồn cuộn dâng lên. Ta khống chế không được nhìn chằm chằm thiếu niên kia. Hắn là Karen sao? Cả tên cũng giống nhau như đúc.

Chuyện sau đó mới trở thành bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ta. Nếu ta biết chạy ra khỏi đại sảnh sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, ta nhất định nhất định sẽ không rời khỏi đại sảnh nửa bước. Nhưng trên đời không có nếu.....

Khi đôi mắt lại một lần mở ra, ta phát hiện mình cùng Khuynh Nguyệt đều bị trói ngồi ở trên ghế dựa. Đối diện chúng ta là một căn phòng có vách tường trong suốt. Bên trong kia có ba người đàn ông mang mặt nạ.

Hai người cúi đầu, thân thể đang run run. Người còn lại trong tay cầm hai cái ống tiêm. Trực giác nói cho ta biết, thứ chất lỏng bên trong ống tiêm đó rất nguy hiểm.

Người đàn ông cầm hai ống tiêm nhàn nhạt nói.

"Bắt đầu đi."

Người đàn ông bên trái run nhanh chóng cầm lấy cái roi trên mặt đất. Hắn dùng sức hướng người đàn ông bên phải vung roi đánh xuống. Roi này có lẽ đã trải qua xử lý đặc biệt, rõ ràng đánh thực dùng sức, người kia đau lăn lộn lại không có lưu vết thương nào.

Chỉ chốc lát, người lăn lộn kia lại phát ra âm thanh rên rỉ giống như rất thoải mái. Càng bị đánh mạnh âm thanh rên rỉ của người kia lại càng lớn. Sau một lát, hắn chủ động cởi sạch quần áo, rồi sờ loạn thân thể của chính mình, cho đến khi đạt đến thỏa mãn mới xụi lơ thân thể không hề động đậy.

Người đàn ông cầm ống tiêm cũng không có buông tha bọn họ, lại nói.

"Tiếp tục..."

Người đàn ông xụi lơ trên mặt đất chậm rãi bò dậy. Hắn đi tới kéo quần của người cầm roi xuống, bàn tay hung tợn cắm vào mặt sau của người kia, không ngừng khuấy động.

Mặt ta cùng Khuynh Nguyệt đều trắng bệch, ngây ngốc nhìn người kia chỉ lộ cánh tay ở bên ngoài. Mà người đàn ông bị đối đãi thô bạo lại trực tiếp cương lên, khi cánh tay kia nhích tới nhích lui vật cương cứng giữa hai chân của hắn cũng bắn ra. Trong một phút đồng hồ ước chừng hắn bắn bốn lần.

Đây là cái tình huống gì? Tính bình quân mười lăm giây liền phóng ra một lần. Cả người cường tráng nhất Thần Xạ Thủ cũng không thể hơn người này đi?

Chờ hai người đàn ông biểu diễn xong rồi, người đàn ông cầm hai ống tiêm từ bên trong phòng có vách tường trong suốt đi ra. Hắn không màng ta cùng Khuynh Nguyệt giãy giụa, lần lượt đem ống tiêm đâm vào người chúng ta. Chất lỏng trong ống tiêm được bơm vào mạch máu chúng ta.

Ta hét to hỏi hắn muốn làm cái gì. Hắn cười nói muốn biến bên trong ta thành thứ tốt. Thực mau ta liền trở thành một tên biến thái thích vật thô to của đàn ông thọc cắm vào cửa sau. Mà Khuynh Nguyệt cũng trở thành tiện nhân không bị ngược đến chết thì không hưng phấn.

Quan trọng chính là thuốc tiêm cho ta cùng Khuynh Nguyệt đã được cải tiến. Chúng ta chỉ động tình lẫn nhau, khi động tình nhất định phải dùng phương pháp giải quyết "bình thường" kia. Mà cuộc đời này, ta và cô ấy cũng đừng nghĩ rời xa nhau.

Thật là đáng sợ!

Ta không muốn biến thành biến thái thích bị người áp đảo, hay là bị người khác dùng các loại đồ vật quái dị đâm vào. Ta là Burley Brooke, người sẽ thừa kế vị trí gia chủ, một giống đực cao quý. Bọn họ không thể đối với ta như vậy!

Khuynh Nguyệt cũng khóc. Cô ta mất khống chế thét chói tai. Đáng tiếc không có ai để ý tới.

Người bịt mặt mà ta cùng Khuynh Nguyệt không biết lai lịch kia, lại lần nữa đánh ngất chúng ta. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã về tới đại sảnh rồi.

Ta cho rằng hết thảy chuyện kia là ác mộng mà thôi. Ai biết vào lúc ban đêm, ta cùng Khuynh Nguyệt liền nhấm nháp tư vị ác mộng.

Bộ mặt ta vặn vẹo dùng roi đánh Khuynh Nguyệt. Cô ấy dùng gậy massage chọc vào mông ta.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, thật nhiều ngày, không ai trong chúng ta có dũng khí tự sát. Chúng ta trở thành một đôi tình nhân trẻ tình cảm mặn nồng trong mắt người khác. Sau đó thuận lý thành chương, ta cùng Khuynh Nguyệt kết hôn thành vợ chồng.

Chỉ là cha mẹ ta vĩnh viễn sẽ không biết ta cùng Khuynh Nguyệt đời này cũng sẽ không có con. Như vậy cũng tốt, ta không muốn con của ta do một người mẹ đê tiện sinh ra. Cho dù cô ta có sinh, ta cũng sẽ bóp chết nó.

Tác giả có lời muốn nói:

Ta có phải bé ngoan hay không? Thấy có rảnh liền đem cái phiên ngoại ra làm cho mọi người xem. Có phải rất kinh ngạc hay không?

Như vậy mọi đọc giả sẽ không phải tò mò chuyện Khuynh Nguyệt Robin cùng Burley Brooke rốt cuộc bị ngược đãi như thế nào đúng không?

Mau tới khen khen ta đi, moa moa....