Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 317: Vì sao là tôi



Chương 317: Vì sao là tôi

"Tra không được là ý gì? Một người tốt nghiệp khóa này nhận công việc gì các người cũng không điều tra được? Các người cảm thấy tiền của tôi dễ lấy lắm đúng không?" Giọng nói âm lãnh được điều chỉnh bởi âm thanh máy móc vang lên.

"Tiểu thư, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng mà Hà Nhạc Nhạc này sau khi tốt nghiệp cũng không liên hệ gì với trường và bạn học, số điện thoại bây giờ cũng mới bắt đầu dùng từ tháng 10."

"Vậy các cuộc trò chuyện được ghi lại đâu? Các người chỉ có cái này cũng không lấy được sao?"

"Các cuộc trò chuyện được ghi lại đúng là lấy được, nhưng mà... tất cả đều là số điện thoại giả."

"Có ý gì?"

"Lịch sử trò chuyện ghi lại tất cả đều là số điện thoại của các nơi quảng cáo, lừa gạt, mấy số linh tinh, hơn nữa từng cái đều gọi được, một cái lặp lại cũng không có, chuyện này chỉ có thể nói lên một vấn đề, một là, Hà Nhạc Nhạc là một kẻ bệnh thần kinh thích gọi điện lừa đảo, hai là lịch sử trò chuyện được ghi lại của cô ta đã bị bóp méo."
"... Tôi biết rồi."

"Lần trước cô nhắc tới Lê Dĩ Quyền, chúng tôi đoán là Hà Nhạc Nhạc quen biết hắn bởi vì một cô gái tên là Nhậm Linh Vũ. Cô ấy là bạn học của Hà Nhạc Nhạc, trong lúc học có vẻ khá thân, sau khi tốt nghiệp làm ở văn phòng luật sư của Lê Dĩ Quyền.

"Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền... Hừ. Được rồi, ba mươi phút sau tiền sẽ chuyển vào tài khoản của anh."

Tắt điện thoại, Thôi Nhã Nhiên đá điện thoại lên giường, đôi mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm nhìn ánh sáng của cảnh đêm trải dài bên ngoài cửa sổ sát đất, trong đầu hiện lên vẻ mặt tươi cười thuần khiết ôn nhu của Hà Nhạc Nhạc khi ngồi cùng Mục Duy!

Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu ra khuôn mặt dần dần vặn vẹo của cô ta, cô ta lại không cảm thấy gì, cô muốn phá hư! Phá hư! Xé nát khuôn mặt tươi cười làm cho cô ta cảm thấy ghê tởm!
Hà Hoan! Dựa vào cái gì mà cô vẫn cười được! Dựa vào cái gì!

Di động trên giường đột nhiên vang lên tiếng chuông, tiếng chuông vang hồi lâu nhưng Thôi Nhã Nhiên chẳng muốn nghe máy, cho đến khi di động vang lên lại ngừng, ngừng lại vang, khi đến lần thứ ba Thôi Nhã Nhiên mới xoay người lấy di động trên giường.

"Có chuyện gì."

"... Không có việc gì thì không thể gọi điện cho cô sao? Tôi là mẹ của cô đó!"

"... Hừ."

"Con! Sao tôi lại sinh ra đứa con gái giống cô chứ?"

"Tôi cảm thấy, tôi có phong cách rất giống bà đó! Dối trá, vô sỉ, ích kỷ, ngoan độc."

"Câm mồm!" Bên kia di động truyền đến tiếng thở dốc, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, "Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi và ba cô chính thức ly hôn rồi."

"A? Bà xác định hắn là ba tôi, mà không phải kẻ đáng thương đeo nón xanh hơn hai mươi năm còn nuôi một đứa con gái thay người ta hả?"
"Tút, tút, tút, ..."

Hừ lạnh một tiếng quăng điện thoại đi, chỉ chốc lát sau, Thôi Nhã Nhiên lại nhặt di động lên bấm một dãy số.

"Alo? Tôi là Hà Nhạc Nhạc, xin hỏi ai vậy?"

"... Là tôi."

"..."

"Hà Hoan, tôi thật sự rất ngạc nhiên, nói cho tôi biết được không? Đến tột cùng cô dựa vào điểm nào để hấp dẫn nam nhân? Tiếng rên trên giường rất dễ nghe hả?"

"Ừ a... Duy, đừng, a..."

"..."

"Không cần, a a a..."

"..."

"Còn chưa nghe đủ sao?" Giọng nói của nam nhân.

Thôi Nhã Nhiên bấm tắt điện thoại, hàm răng cắn chặt.

Lầu 6, nhà trọ Thâm Lam.

"Duy... A..." Hà Nhạc Nhạc quỳ sát ở trên giường lớn, thân thể bị nam nhân cường tráng gắt gao đặt ở dưới thân, côn ŧᏂịŧ quá đáng lỗ mãng không thương tiếc xâm nhập vào hoa huyệt yêu kiều, côn ŧᏂịŧ rút cắm vào trong hoa huyệt, làm cho cô mỗi một giây đều bị hắn xấu xa chọc thủng.
"Duy, Duy... Em, em muốn, em muốn nhìn anh..."

"Được." Mục Duy quay người ngồi lên giường, hai tay ôm lấy vòng eo của cô làm cho hoa huyệt hung hăng nuốt côn ŧᏂịŧ vào.

"Ừ..." Tiểu huyệt bị ma sát vừa chua vừa xót, cả người xụi lơ nằm trong lòng hắn một hồi lâu, đợi cô lấy lại sức lực liền ngẩng đầu chống người lên cơ ngực rắn chắc của hắn mà nhìn chăm chú vào gương mặt tràn đầy nhu tình anh tuấn kia.

Đúng vậy, cô dựa vào cái gì hấp dẫn hắn? Hấp dẫn bọn họ?

"Muốn hỏi cái gì?" Mục Duy mỉm cười, hỏi.

"Em..." Rũ mắt xuống dựa vào đầu vai của hắn một lần nữa, cô không hỏi. Nâng mông nhẹ ngồi lên, cô thong thả phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn, hưởng thụ ma sát mềm nhẹ mang đến tê ngứa thoải mái, chóp mũi kêu ra tiếng hừ nhẹ.

Hắn nói hắn chỉ muốn cô ở bên cạnh hắn, đây là điều kiện duy nhất, mấy cái khác hắn không ngại. Nhưng mà...
"Vì sao... lại là em?"

"... A, " khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Cuối cùng vẫn hỏi?"

Động tác nhẹ nhàng, Hà Nhạc Nhạc nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, đầu nhỏ cúi thấp, tiếp tục lên xuống, tay nhỏ bé trượt xuống đi ngang qua ngực hắn nhẹ xoa lấy hạt châu giữa hai chân, dùng kɧoáı ©ảʍ thuần túy làm chậm lại cảm giác căng mỏi chướng bụng trong hoa huyệt.

Mục Duy lại cười khẽ, một tay đặt lên bàn tay nhỏ bé đang an ủi chính mình của cô, tăng thêm sức lực lên hoa hạch, một tay lại vòng ra sau mông cô khẽ chọc vào giữa mông, dẫn đến từng đợt run rẩy.

"Ừ a ──" mỏi ──

Phảng phất như không thể khống chế, trong hoa huyệt không chịu được trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, cũng đưa cô lên cao trào.

Cái miệng thở phì phò, để mặc hắn tiếp tục ôm cô đâm vào mật huyệt ẩm ướt siết chặt, khuôn mặt cô ửng hồng hỏi, "Em, em không rõ, lúc đầu anh, lúc đầu anh, không phải rất ghét em sao? Anh, anh còn ── a a..."
Ngón giữa thật dài đâm vào cúc huyệt phía sau cô, trong hai cái tiểu huyệt dùng một tiết tấu chơi đùa ở nơi mẫn cảm nhất, biểu cảm của Mục Duy là thản nhiên chìm đắm.

"Phải nói, ngay từ đầu, anh đã có hứng thú đối với thân thể em. Khi nhìn thấy em ở văn phòng của Thân Đồ Mặc, rõ ràng đang khóc, nhưng ngoài mặt lại hờ hững vô cùng, anh liền... muốn tra tấn em, làm hư em."

Nhịn không được rùng mình, hai cái tiểu huyệt lại cắn chặt dị vật trong cơ thể, chọc cho chúng nó không ngừng gia tăng tốc độ rút ra, đâm vào càng thêm hung ác.

"A ừ..."

"Khi anh nhìn thấy em bị Nguyễn Lân đặt ở dưới thân đùa bỡn, thân thể cứng ngắc, tay nhỏ bé hình như muốn phá nát sô pha... Em có biết lúc ấy anh muốn làm gì với em không?"

"Em..."

"Lúc trước nếu không để em lại trên đường, em có tin anh sẽ làm em chết trên xe của anh không."
"... Không tin, a a..."

"Không tin? Bởi vì sau đó anh cũng không gϊếŧ chết em? Ha ha..." Mục Duy tươi cười cuồng dã, một hồi lâu, trong tiếng thét chói tai của Hà Nhạc Nhạc phóng ra một lần. Lấy ly nước đưa cho cô uống một ngụm, lại đoạt lấy nước trong miệng cô, Mục Duy ôm mông cô tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cô.

"Lúc ấy thật ra anh rất tức giận, nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn, bởi vì em cho anh một lý do vô cùng nguyên vẹn, tận tình không gì có thể ngăn cản anh chạm vào một cô gái không nên chạm đến. Nếu không, nếu như chỉ đơn thuần là trừng phạt, em nghĩ em chỉ phát sốt mà thôi hả?"

"... Mà thôi?" Trong giọng nói khẩy.

Mục Duy vội vàng giơ hai tay lên, "Anh sai lầm rồi, xin nữ vương trách phạt!"

Sau khi mỉm cười, Hà Nhạc Nhạc nằm úp trên ngực của hắn, trong giọng nói bình tĩnh chứa vẻ cô đơn dễ dàng nghe được, "Sau đó thì sao?"
Chính là muốn tra tấn cô, đối với thân thể cô có hứng thú? Vậy vì sao lại... không tra tấn cô?

"Sau đó... muốn chết ở trong tay em."