Nhà Có Sói Đói

Chương 3: Anh trai là gay



★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Hỏng rồi ★☆※☆★

Tô Y chạy đến nhà họ Dung cách vách gõ cửa hoảng loạn nói: “Chú Dung, con tới tìm chú giúp đỡ!”

Ba Dung ân cần hỏi: “Như thế nào?”

Khuôn mặt Tô Y đau khổ: “Tủ lạnh nhà con hôm qua hỏng! Máy giặt quần áo hôm trước hỏng! Máy điều hòa không khí hôm qua hỏng! Vòi nước hôm nay hỏng! Chú có thể đi qua nhà giúp con sửa hay không?”

Ba Dung nhíu mày buồn bực: “Anh trai con không sửa sao?”

Khuôn mặt Tô Y nhăn thành trái khổ qua: “Anh con tuần trước đã hỏng rồi ~~~(╯﹏╰)”

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

“Ai, đại ca, sao anh lại ngã dưới đất rồi? Có phải bị thiếu máu hay không?”

“Cô mới thiếu máu! Tôi bị cô làm cho muốn hộc máu rồi. Cô lấy 3 đồng đi mua cái cửa xe BMW cho tôi xem thử coi. Không phải là 3 đồng. Không phải là 3 đồng. Không phải là 3 đồng!!! Ông trời, mau thu phục cô gái này đi!” Kính đen vỗ ngực liên tục ngửa mặt lên trời thở dài, quả thực chính là sống không bằng chết, ngổn ngang trong gió.

Tô Y không vui. “Này, sao anh lại rủa tôi? Tôi cùng anh không có thù oán gì nha.”

“Anh Tả, đừng nhiều lời với cô ta, anh biết.” Cửa sổ xe hạ xuống, từ bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo của một nam sinh.

Tô Y vội vàng theo tiếng nói nhìn về phía cửa sổ xe, nhưng mà kính thủy tinh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. Ngay tại lúc cô đang phân tâm nhìn cửa sổ xe, nhất thời lơ là bị kính đen nhân cơ hội đoạt lấy ba lô của cô.

“Ban ngày ban mặt anh lại giữa chốn đông người mà ăn cướp, đừng làm hỏng đồ của tôi, vài trăm đồng đó, hư là anh phải bồi thường.” Tô Y nói xong liền túm lấy quai ba lô của cô, nhưng sức không bằng người ta liền lấy thất bại chấm dứt.

Kính đen vừa lục lọi ba lô của cô vừa nghiến răng nghiến lợi. “Cô cũng biết làm hỏng đồ phải bồi thường sao? Hôm nay phí sửa cửa xe cô nhất định phải bồi thường.”

Kính đen rất đắc ý từ bên trong lôi ra bóp tiền của Tô Y. Tô Y kiễng chân lên vươn tay đến đoạt, nhưng mà tay không dài nên với không tới. Thân cao không có lực! = =

“Cô yên tâm, tôi không phải muốn trộm tiền của cô, nhìn bộ dáng đáng chết của cô cũng không giống người có tiền. Tôi chỉ là trước thay cô bảo quản vài thứ mà thôi.” Kính đen cầm bóp tiền đi đến bên cửa xe, một bên cẩn thận lật chuyển, một bên nói với người bên trong như thuộc trong lòng bàn tay. “Chi phiếu, thể xe bus, thẻ hội viên, chứng minh thư, thẻ học sinh, giấy chứng nhận công dân tốt, đợi chút, giấy chứng nhận công dân tốt?” (⊙_⊙? )

Tô Y trưng ra khuôn mặt kiêu ngạo. “Hắc hắc, tôi tự làm chơi.”

Kính đen co rút khóe miệng không tiếp tục nhìn kẻ bệnh thần kinh này nữa, chỉ là cẩn thận hỏi người bên cửa sổ xe: “Này, cũng muốn sao?”

Người ở bên trong đè ép giọng nói: “Cái này, có thể không cần.”

Kính đen bỏ toàn bộ giấy tờ chứng nhận kể trên vào trong túi quần của bản thân. Đương nhiên là giấy chứng nhân công dân tốt ngu ngốc kia bị vô tình vứt trả. Sau đó ném một tấm danh thiếp vào giỏ lừa điện của Tô Y. “Trong vòng ba ngày cầm tiền đến nơi này chuộc lại đồ của cô, bằng không, đưa cô tới cục cảnh sát.”

“Ai ——” Không đợi Tô Y kịp phản ứng, kính đen dùng tốc độ ánh sáng mở cửa xe chui vào bên trong ngựa tốt (BMW), sau đó khởi động xe nhanh như chớp chạy về phía trước.

Lưu lại một mình Tô Y đứng đó đối với không khí khó không ra nước mắt!

Lại nói buổi xem mắt của đôi tài tử giai nhân kim đồng ngọc nữ trong nhà hàng Tây. Sau khi bà mai Tô Y chạy trốn, mỹ nữ bắt đầu chớp mắt đưa tình õng ẹo làm dáng, trắng trợn táo bạo thèm nhỏ dãi đối với đại soái ca như hổ rình mồi.

Mỹ nữ tha thiết nói: “Trước kia vẫn đọc sách của anh, không nghĩ tới tác giả Tô chính là hàng xóm của em họ tôi, thật đúng là khéo! Đúng rồi, quyển《 Vật hy sinh 囧 xuyên không 》của anh, tôi có xem ~~”

Tô Nhiên khinh thường. “Sách này không biết là đồ ngốc nào viết, không phải của tôi, cám ơn.”

Mỹ nữ cứng ngắc. “A —— a! Là do tôi nhớ nhầm. Anh viết quá nhiều sách nên tôi không nhớ hết. Đúng rồi, chuyên mục của anh ở tạp chí X, chính là chuyên giảng về vô sinh, mỗi kỳ tôi đều chú ý đón xem ~~”

Tô Nhiên không nhịn được. “Sửa lại một chút, là chuyên mục sinh hoạt vợ chồng, cám ơn!”

Khóe miệng mỹ nữ co rút mạnh. “Đều không sai biệt lắm, có sinh hoạt mới có thai, ha ha —— ha ha. Nghe em họ tôi nói, anh còn là thầy giáo hệ trung văn ở đại học S. Ai nha, thật đúng là thanh niên tài tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Tô Nhiên cười nhạt. “Cô cũng rất tài giỏi, cùng hợp tác với em họ của cô xuất bản sách báo đồi trụy, ngược lại các cô cũng rất dũng cảm.”

“Ai nha, cái gì sách báo đồi trụy, chỉ là mang chút thuốc màu mà thôi. Tác giả Tô vì sao đều đã hai mươi sáu rồi mà còn chưa có bạn gái vậy?”

“A, em gái còn nhỏ, tôi không vội.”

“Cái gì?”

“Chờ Y Y tìm được một chỗ dựa tốt, tôi lại lo lắng chuyện bản thân.”

“Woa! Anh thật sự là một người anh trai vĩ đại! Thật là một người anh trai vĩ đại!! Anh xem như vầy đi, nếu không tôi xung phong nhận việc giúp anh lo lắng một chút đại sự cả đời của anh như thế nào?” Mỹ nữ vô liên sỉ bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

Tô Nhiên từ chối cho ý kiến, nhếch miệng mỉm cười, trịnh trọng nói: “Thực không dám giấu diếm, tôi thích đàn ông.”

“Cái gì?!” Mỹ nữ trừng to mắt kém chút nữa trừng rớt kính sát tròng ra ngoài. Một ngọn lửa đỏ rực bốc lên hơi nóng, trái tim nhất thời như thủy tinh bị vỡ tan tành.

Tô Nhiên vô tội hỏi: “Em họ của cô cũng biết mà, cô ấy không nói với cô sao? Hay là, cô biết sở thích của tôi nên xem thường tôi?”

Mỹ nữ vội vàng mãnh liệt lắc đầu, làm phấn trên mặt rơi mất vài lớp. “Không phải, không phải. Tôi chỉ là hơi kích động mà thôi. Đầu năm nay, đàn ông tốt đều có bạn trai, làm cho phụ nữ tốt chúng tôi đều biến thành Thánh Nữ.”

Tô Nhiên bày ra ánh mắt chờ mong thừa thắng xông lên. “Cô sẽ chúc phúc cho tôi đúng không?”

“Dĩ nhiên dĩ nhiên, làm một hủ nữ lội qua BoyLove, tôi giơ hai tay hai chân chúc phúc cho anh.” Đến tận bây giờ, mỹ nữ rốt cục chảy ra nước mắt đau lòng xót xa. “Đột nhiên tôi nhớ mình còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Mỹ nữ hốt hoảng đứng lên chuẩn bị tông cửa xông ra.

“Xin dừng bước ——”

“A?” Mỹ nữ lệ đầy mặt xoay người, cười khổ vô cùng thê thảm.

Tô Nhiên lịch sự nhắc nhở: “Cô để quên túi xách.”

Mỹ nữ cầm lấy túi xách xoay người lần nữa muốn chạy trốn, không ngờ lại bị Tiêu Nhiên gọi lại. Anh tự nhiên vô hại không biết xấu hổ cười nói: “Y Y nói có người mời khách, cho nên lúc đi ra ngoài tôi không mang theo bóp tiền.”

Mỹ nữ bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh hỏng bét, hồn bay phách tán, ném một tờ chủ tịch Mao hồng nhạt lại, sau đó quay đầu bỏ chạy. Chạy tới cửa, cực kỳ bất hạnh vấp một cái, gót giày cao gót bị gãy. Mỹ nữ kêu thảm một tiếng, chân không điên cuồng chạy ra ngoài. Chắc là muốn đi tìm chết ——

= =

Sau khi về nhà Tô Nhiên còn chưa nguôi giận, vừa đóng cửa phòng đã bị một con quái vật nhỏ quấn lấy.

Tô Y quấn lấy cánh tay Tô Nhiên, liên tục kêu khóc. “Anh, anh trả tiền cho em!!”

“Anh nợ tiền của em khi nào hả?” Cho tới bây giờ đều là anh nợ cô, quỷ keo kiệt cô khi nào thì có tiền rồi?

Tô Y mãnh liệt lắc lắc cánh tay của anh, lại nhún lại nhảy. “Chính là tháng trước em mua thẻ cào trúng một ngàn. Anh trả cho em! Trả cho em!”

“Đó là anh trúng, khi nào thì biến thành em trúng rồi?” Sau gáy Tô Nhiên rơi xuống một giọt mồ hôi lớn!

“Ai nha, đó không phải là em cào trúng hay sao? Đương nhiên là của em!”

“Em thật không biết xấu hổ! Thẻ cào đó rõ ràng là anh mua!” = =!

“A a a a! Anh lòng lang dạ sói! Anh lãnh huyết vô tình! Anh thấy chết không cứu! Anh không phải là người!”

“Tô Nhiên, em không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Em muốn mách mẹ.” Tô Y giơ một tay lên lau nước mắt nước mũi chạy về phòng của mình.

Cô đóng sầm cửa lại liền thẳng tắp nằm trên giường. Cô hận chết anh trai. Anh trai không có nhân tính cho tới bây giờ đều ức hiếp, lừa gạt cô. Cô mắng thì không mắng lại anh, đánh cũng đánh không lại anh, đã không thể trêu chọc vào lại trốn không được. Trước mặt lão yêu quái mạnh mẽ biến thái cô chỉ là một con cừu non điềm đạm đáng yêu. Chỉ có thể nén giận nhẫn nhục chịu đựng. Phản kháng gì đó đều là phí công, không hiệu quả.

Nhớ ngày đó, cố ý muốn chuyển về ký túc xá trường học. Ngày thứ hai anh liền đến trường học của cô làm cho cô ngủ không được. Bởi vì không chịu nổi anh “ngược đãi”, cô nghĩ đi ra ngoài thuê phòng ở. Kết quả vừa đóng tiền thuê nhà, chủ nhà liền mang khuôn mặt đau khổ cầu xin cô nhanh chóng chuyển đi, tiền đặt cọc thuê nhà đều trả lại toàn bộ cho cô.

Năm học thứ nhất có nam sinh theo đuổi cô, buổi sáng tỏ tình, buổi chiều đã bị đánh đến vào bệnh viện.

Tô Nhiên nói: Anh không thể bị phóng xạ, cho nên điện thoại trong nhà đều do Tô Y nghe.

Tô Nhiên nói: Tay anh dùng để viết tiểu thuyết, đánh chữ, cho nên không thể rửa chén.

Tô Nhiên nói: Đơn bào, tay của em quá bẩn, cho nên lúc rửa chén phải mang bao tay vào.

Tô Nhiên còn nói: Đơn bào, em quá béo, cần giảm cân, vừa vặn về sau toàn bộ việc nhà đều giao cho em.

Tô Nhiên còn nói: . . . . . . . .