Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 108: Ngoại truyện 6: Cuộc gặp gỡ bí mật



Đã hơn một tuần kể từ ngày Nam Phong rời đi, lúc này Yu Mina chỉ biết thẫn thờ ngồi đó đợi chờ hắn quay trở về.

Không biết từ lúc nào mà hình bóng của Nam Phong đã len lỏi vào trong cuộc sống của nàng, những tháng ngày lang thang, phưu bạt không có hồi kết đã tôi luyện tâm trí nàng, thế nhưng khi đối mặt với Nam Phong thì nàng lại trở thành một con người hoàn toàn khác.

Nàng biết dịu dàng hơn, chu đáo, cận thận hơn và biết chăm sóc cho hắn, đặc biệt tình cảm của nàng dành cho hắn ngoại trừ mẹ và sư phụ ra thì không gì có thể sánh bằng và nàng biết hắn cũng thật sự yêu thương mình.

“Đã hơn một tuần rồi anh đang ở đâu vậy, Nam Phong? Đây chính là lần đầu tiên mà em có những cảm xúc nhớ mong này! Tất cả đều nhờ có anh mà em mới được trải nghiệm những cảm xúc mới mẻ như vậy!” Yu Mina thủ thỉ nói.

Nàng ngước ánh mắt lên bầu trời đêm ở thế giới tận thế, nó giống như cảm xúc của nàng lúc này, êm đềm, hạnh phúc nhưng lại có phần phức tạp trong đó.

Cảm xúc của con người là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó rất khó để có thể diễn tả và mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau, chính điều đó đã làm nên tính cách của mỗi con người.

“Tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không, thưa chúa tể phu nhân?” Một giọng nói ấm áp vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Yu Mina ngạc nhiên, nàng không biết ai lại đến vào giờ này, nhưng sau đó nàng lại bắt đầu cảnh giác, nàng không biết người này là ai, có ý đồ như thế nào, vậy nên vẫn phải cẩn thận thì hơn.

Từ xa tiến lại gần chính là một hình bóng quen thuộc mà nàng đã từng nhìn thấy và người này đã để lại cho nàng một ấn tượng rất sâu sắc.

Người mà Yu Mina nói đến chính là người thần bí mặc áo choàng đen.

“Cậu chính là...” Yu Mina nghi ngờ nói.

“Đúng vậy, chính là tôi! Chúa tể phu nhân chắc cũng đã nhìn thấy tôi một lần rồi, tại hội trợ ngày hôm đó!” để chứng thực lại suy nghĩ của Yu Mina, người này nhẹ nhàng nói.

Yu Mina thở phào nhẹ nhõm, nàng biết người đang đứng trước mặt mình không phải là kẻ địch, nói đúng hơn hắn chính là ân nhân đã cứu sống nàng và Nam Phong đến tận hai lần.

Yu Mina vội vàng nói: “Cậu là ai, tại sao cậu lại hai lần cứu chúng tôi?”

Người thần bí không trả lời câu hỏi của nàng mà lại nói về một vấn đề hoàn toàn khác: “Tôi hôm nay ở đây là muốn mời ngài đến gặp một người!”

“Cậu vẫn nên trả lời câu hỏi của tôi trước thì hơn!” Yu Mina quyết không cho người này đánh trống lảng.

Nàng muốn biết được câu trả lời của hắn, mặc dù người này không phải là địch nhân thế nhưng không có nghĩa hắn ta không có mục đích gì khác và rất có thể mục đích này là nhắm vào Nam Phong.

Mặc dù, nàng không biết được hắn ta muốn gì, thế nhưng nếu là chuyện liên quan đến Nam Phong thì tất cả đều quan trọng đối với nàng.

Người thân bí này cười khẽ một tiếng rồi nói: “Đó cũng chính là mục đích của tôi ngày hôm nay, chỉ cần đi gặp một người thì mọi thắc mắc của ngài đều được sáng tỏ!”

Yu Mina quyết định đi cùng người này, thứ nhất người thần bí rất là mạnh, nếu hắn ta muốn cưỡng chế thì nàng cũng không thể phản kháng được, thứ hai chính là nàng muốn biết được bí mật mà người này nói đến là gì.

Dù cho là đầm rồng hang hổ, vì Nam Phong nàng vẫn sẽ tiến vào!

Địa điểm mà người thần bí dẫn nàng đến chính một căn nhà bỏ hoang bên ngoài Phong thành.

Bước vào bên trong căn nhà tăm tối ấy, Yu Mina nhìn thấy một ánh đèn hắt ra từ căn phòng nằm tận cùng ở bên trong.

Đi vào trong, nàng nhìn thấy một bóng lưng rất đỗi quen thuộc.

“Ngài là...”

“Đã năm năm, chừng đấy thời gian con đã lớn thế này rồi!” Người này từ từ quay lại, giọng nói già nua nhưng không thiếu phần trầm ổn vang lên.

Yu Mina ngỡ ngàng, nàng đứng hình mất một lúc, nàng biết người này, nếu phải nói thì người này chính là một trong những người thân thiết nhất của nàng tại thế giới này.

“Sư...sư phụ, là người sao?” Yu Mina run rẩy nói.

Người mà nàng coi như là người cha thứ hai đột nhiên biến mất và giờ đây lại xuất hiện trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.

“Tại... tại sao! Người lại bỏ con lại một mình và biến mất!” Yu Mina giận giữ hét lên, nàng vô cùng tức giận với người này, ông ta bỏ đi không nói một lời trong lúc nàng cần lão nhất.

Khuôn mặt già nua, yếu ớt của người này khe run lên, có thể nói trong cả cuộc đời của lão thì lão đã coi Yu Mina như con đẻ của mình.

“Haizz!!” Lão nhân này thở dài một tiếng nhưng không trả lời.

Nam đứng cạnh bên không nhịn được mà lên tiếng: “Chủ nhân cũng có nỗi khổ của mình, thân phận của ngài ấy rất là đặc biệt, xin tiểu thư chớ nên tức giận!”

“Đủ rồi!!!” Lão nhân quát lên một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi và Thương hãy đi ra ngoài để ta và con bé ở lại với nhau!”

“Dạ!” Cả hai nhanh chóng lui xuống.

“Sư...phụ, con rất là nhớ người!”

Nước mắt lăn dài trên khóe mi của Yu Mina, không biết từ bao giờ mà nàng mới có thể khóc được như vậy, phải chăng từ khi cha mẹ của nàng bị Zombie triều cường cuốn trôi.

Lão nhân trìu mến nhìn Yu Mina, lão tiến lại gần và vỗ đầu nàng như hồi còn bé: “Con đã lớn thế này rồi, ta đã không còn với tới được nữa!”

“Không, không đâu sư phụ, ngài vẫn có thể làm được!” Yu Mina vừa nói vừa làm động tác nhún người xuống để lão nhân có thể chạm tới đỉnh đầu của nàng.

Mất một lúc để cả hai thể hiện tình cảm của mình, lúc này Yu Mina ngoan ngoãn ngồi kế bên để nghe những gì mà lão nhân nói.

Yu Mina há hốc mồm.

Nàng không ngờ thân phận của sư phụ mình lại kinh khủng đến như vậy, ông ấy chính là người nắm giữ quyền lực tối cao nhất tại Minh Nguyệt thành, một trong tứ thành của nhân loại.

Lão nhân mỉm cười, ông biết biểu hiện của Yu Mina khi nghe được thân phận của mình sẽ như vậy.

“Con biết làm sao mà ta gặp con vào thời điểm này không?” Lão nhân nghiêm túc hỏi.

Yu Mina chăm chú lắng nghe, lão nhân lại tiếp tục nói: “Ta trở lại lần này là muốn nói với con về vận mệnh của con và người con yêu.”

Yu Mina nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Nam Phong?”

“Đúng vậy!”

“Con có nhớ truyền thuyết về người đàn ông đã thống nhất thế giới và đẩy lùi dịch bệnh Zombie?”

Yu Mina cố tìm lại trong trí nhớ của mình, khi còn bé đúng là sư phụ đã từng kể cho nàng nghe về câu truyện này.

“Vậy thì nó có liên quan gì đến con và Nam Phong?”

“Nếu ta nói truyền thuyết này là có thật thì sao?”

“Cái gì?” Yu Mina ngạc nhiên thét lên, nàng cứ nghĩ hồi đó sư phụ kể chuyện cổ tích cho nàng nghe, vì hình tượng về người đàn ông này không khác gì một vị thần tiên cả.

Người này có thể bay lượn trên bầu trời mà không cần bất kỳ dụng cụ hỗ trợ nào, người này cũng có thể chỉ tay một cái tất cả mọi thứ đều tan biến vào hư vô.

“Đúng vậy! Truyền thuyết này là có thật và người sẽ làm nên truyền thuyết đó chính là người mà con yêu!” Lão nhân từ tốn nói như thể tất cả là điều hiển nhiên.

“Nam Phong ư? Anh ấy có thể sao?” Yu Mina không nghĩ ra, mặc dù Nam Phong có một căn nhà rất thần bí, thế nhưng để liên hệ hắn với cái người trong truyền thuyết kia là điều không tưởng.

Lão nhân như nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra hồi còn trẻ, sau đó lão nắm chặt bàn tay của Yu Mina và nói: “Đúng vậy, người đó sẽ làm được! Chỉ cần con làm cho ta điều này...”