Nhã Ái Thành Tính

Chương 128: Bức đến đường cùng



Lúc này gần như không thể phân tâm, Lý Đan quay tầm mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn là liếc nhìn Chiêm Đông Kình lần nữa.

Đều nói phụ nữ dễ mềm lòng, trước giờ Lý Đan vẫn luôn nhớ rõ hai năm đó của Tô Lương Mạt, thống khổ của cô sai lầm của cô chung quy đều khởi nguồntừ người đàn ông cô yêu sâu sắc cũng thống hận nhất, Lý Đan là người ủng hộ Tô Lương Mạt nhất, bởi vì lúc cô bị giày vò chỉ có Lý Đan nhìn thấyhết trong mắt.

Nhưng mặc dù như vậy, khi Lý Đan nhìn thấy bóng lưng này của Chiêm Đông Kình, ít nhất là trong nháy mắt, cô có mềm lòng.

Cô liếc nhìn Tô Lương Mạt, thấy ánh mắt Tô Lương Mạt từ đầu đến cuối rơi trên đống hàng hóa kia.

Lý Đan nghĩ, người đứng ngoài rốt cuộc không có đích thân tự mình trảinghiệm, cho nên Tô Lương Mạt không hợp tác, cô cũng cảm thấy hợp tìnhhợp lý.

Chiêm Đông Kình thủy chung không gọi được cho Tô LươngMạt, cô không khóa máy, cho nên vẫn là có hy vọng, người đàn ông thử đithử lại mấy lần, cuối cùng đem di động nhét trở lại túi quần, trên mặtrõ ràng hiển lộ thất vọng cùng ngỡ ngàng, hắn không hiểu cú điện thoạinày của Tô Lương Mạt đã gọi đến rồi lại không nói lời nào là có ý gì.

Hắn rút điếu thuốc, tựa lên đèn đường châm lửa.

Tống Các phân phó người tiến lên chở hàng, chiếc xe tải dẫn đầu đánh tay lái rời đi, Tô Lương Mạt theo ánh mắt Lý Đan nhìn lại, nhìn đến Tống Cácđang dùng bộ đàm chỉ huy, Tô Lương Mạt khẽ đẩy tay Lý Đan, "Tập trungmột chút."

Lý Đan hoàn hồn, "Mình hơi sợ, lỡ như bị Tống Các nhận ra thì làm sao đây?"

"Đừng hoảng, hoảng lên càng dễ bị nhận ra hơn," Tô Lương Mạt không khỏi đùamột câu, "bộ dáng của cậu bây giờ, ngay cả mình muốn phân biệt còn khó,cậu với Tống Các quan hệ có thân thiết đến mức đó sao?"

Hai người đều hóa trang thành bộ dạng đàn ông, trên đầu đeo tóc giả, trên mặtcũng được trang điểm tỷ mỷ, Tô Lương Mạt thấy xe phía trước rời đi, côphát động xe tiến lên, Lý Đan thì đè mi mắt xuống.

Hàng hóa bắtđầu được dỡ xuống xe, Tô Lương Mạt cảm giác thấy xe bị một cỗ trọng lựcđè ép rồi sau đó khẽ chấn động, Tống Các hướng mắt nhìn sang bên này,sau đó đi tới.

Hắn gõ gõ ghế lại phụ, Lý Đan căng thẳng, Tô Lương Mạt ra hiệu cô tùy hoàn cảnh mà hành sự.

Lý Đan kéo cửa sổ xe xuống, Tống Các ngẩng đầu nhìn cô, người bên cạnh nói, "Có hiểu quy củ không, xuống ký tên."

Lý Đan đẩy cửa xe đi xuống, nhận lấy bút với hóa đơn chuyển hàng, vẫn maylúc đi đến kịp nhớ họ tên tài xế cùng phụ xe, Lý Đan múa bút mấy cái vẽlên trên tờ giấy, Tống Các nhận lấy nhìn nhìn, "Chữ thật đủ thanh túđấy."

Lý Đan nghe vậy, vòng hai tay ra đằng sau rồi xoay người định rời đi.

"Đợi chút." Tống Các gọi cô lại.

Tô Lương Mạt xuyên qua cửa kính nhìn thấy Lý Đan đè mặt xuống, Tống Các đi đến bên cạnh Lý Đan, "Ngẩng đầu lên, người từ đâu tới?"

Lý Đan không thể không ngẩng cao mặt, "Người địa phương."

Tống Các nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cũng không biết là đã nhìn ra hay là vẫn chưa ra, Lý Đan lại bị hắn dọa sợ, tầm mắt cô chống lại Tống Các,nhìn thấy đáy đầm người đàn ông cất giấu ý cười kín như bưng, Lý Đan lại vội vàng xoay tầm mắt.

"Đi đi."

Tống Các vung một tay lên, không hỏi gì nữa.

Lý Đan vội vàng xoay người trở lại xe, Tô Lương Mạt thấy người phía trước phất phất tay, cô lập tức phát động cơ rời đi.

"Không sao chứ?"

"Mình cũng không biết hắn ta có nhận ra không."

"Nếu đã không vạch trần, vậy nhất định là không nhận ra." Tô Lương Mạt đánhtay lái, chỗ này không thể ở lâu, Lý Đan không khỏi liếc mắt về phía bên ngoài cửa sổ, thấy ánh mắt Tống Các vẫn như cũ dán chặt lên mặt cô, côkhẩn trương làm ra vẻ như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt.

Chiêm Đông Kình hút xong điếu thuốc đi tới, hắn đi đến chỗ nào cũng vượtngang, cũng không quan tâm có cần nhường xe đi qua trước hay không, aichắn đường của hắn chính là đừng sống nữa.

Tô Lương Mạt chửi mộttiếng, chỉ đàng phải phanh gấp xe, lúc Chiêm Đông Kình đi ngang quatrước xe của cô không khỏi dừng bước chân, vô thức quét mắt qua một cái.

Cô cũng chột dạ, nào dám đối diện ánh mắt Chiêm Đông Kình.

Người đàn ông đứng sựng tại chỗ bất động, con đường phía trước bị chặn lại,Tô Lương Mạt đành phải từ từ đánh tay lái, Tống Các đi tới nói với Chiêm Đông Kình mấy câu, người đàn ông đi lên phía trước vài bước, Tô LươngMạt thở ra, xe chạy hướng về phía cửa lớn mà đi.

Lý Đan vỗ ngực,"Lương Mạt, cũng may mà mặt cậu không đổi sắc, mình đây đến tim cũng bịdọa sắp nhảy ra rồi, mình cuối cùng có thể lĩnh hội được "đem đầu dắtngay lưng quần" là có ý gì."

Bây giờ chắc không còn vấn đề gìnữa, thần sắc kéo căng trên mặt Tô Lương Mạt cuối cùng được thư giãnchút ít, "Nghe lời cậu, chuyện như thế này về sau có khả năng còn đụngtới nhiều, phần lớn không phải dựa vào là vận khí à?"

"Cậu từng nghĩ qua chưa, nếu như bị vạch trần thì làm sao?"

"Vạch trần thì vạch trần, vậy thì chỉ có thể bị bắt lại, sau đó cả người với hàng, toàn bộ đều xong đời."

Lý Đan xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, "Mình vẫn cứ cảm thấy Tống Các hình như đã nhận ra mình."

Tô Lương Mạt cũng thấy kỳ quái, bộ dáng Tống Các nhìn Lý Đan chằm chặp xem xét cô tường tận không thể không nhận ra, theo lý khoảng cách gần nhưvậy, hơn nữa Tống Các là ai chứ, đôi mắt còn lợi hại hơn cả mắt làm bằng hợp kim titan, "Có lẽ hắn ta nhìn thấy mặt của cậu, tha cho chúng tamột lối thoát."

"Nói bậy gì vậy, mình với hắn làm gì có giao tình đó." Lý Đan lập tức cãi lại.

Tô Lương Mạt vừa mới cười ra tiếng, liền thấy đằng sau hình như có mấychiếc con đuổi theo, nhìn cái hướng này là hướng về bọn họ mà tới. Sắcmặt cô khẽ biến, "Không ổn, không lẽ bọn họ đã nhận được tin tức gì."

"Nhanh nhanh lên một chút, mình chắn cho cậu."

Lý Đan ngồi thẳng dậy, kéo đệm ghế ra từ dưới rút ra hai khẩu súng.

Tô Lương Mạt kéo tốc độ xe chạy về phía trước, xe tải chất đầy một đốnghàng hóa vốn là chạy không nhanh, mởi ra khỏi cổng chưa lâu, thì có xebắt kịp đuổi theo.

Lý Đan đẩy súng bắn tỉa ra, bắn nổ một lốp xe trong đám xe của đối phương, "Lương Mạt, coi chừng nhanh thêm chút."

"Con rùa tồi tàn này, mình bò còn nhanh hơn nó nữa." Tô Lương Mạt dẫm đạp, "Chân ga bị đạp đến bẹp dí rồi."

"Nếu như lốp xe của chúng ta cũng bị bắn thủng, vậy thì chỉ có thể chờ chết ở đây."

"Đừng gấp, Lưu Giản đã nói sẽ tới tiếp ứng." Tô Lương Mạt quẹo tay lái mộtcái, Lý Đan bị đập vào đầu, "Bà cô à, muốn đem đầu mình thành làm banhđá phải không?"

"Mình nào dám chứ, mau ngồi vững, đừng bị người ta bổ thành dưa hấu."

Lý Đan ngồi trở lại, hai mắt dán chặt vào kính chiếu hậu, "Thực kíchthích, cậu nói Giản ca bọn họ có phải luôn sống qua ngày như thế nàykhông?"

"Cuộc sống kết hôn sinh con e là càng lúc càng cách xa chúng ta rồi."

Lý Đan cười cười, không làm Tô Lương Mạt phân tâm nữa.

Lưu Giản ngồi trong chiếc xe mui trần màu đen, tay trái cầm thứ gì đó không ngừng gõ xuống lòng bàn tay từng nhịp từng nhịp, cổ áo rộng mở, mái tóc cắt tỉa kỹ lưỡng dưới ánh trắng soi rọi phát ra màu đỏ khiêu gợi dụhoặc, tay áo sơ mi đen nhánh vén lên đến khủy tay, người đàn ông thế màlại nghênh ngang đứng trên ghế, một chân còn đạp thẳng lên lưng ghế.

Đằng xa, đèn pha xe quét tới, xe tải dùng tốc độ không nhanh không chậmhướng về phía anh mà đến, Lưu Giản chăm chú nhìn kỹ, "Mẹ, sớm biết thếnày đã gắn cho cái xe rách này mười tám cái bánh."

Tô Lương Mạt nhìn thấy xe của Lưu Giản, cô ấn vang còi xe, Lưu Giản ra hiệu cô nhanh đi đến.

Lúc xe của Tô Lương Mạt chạy ngang qua cũng không hề dừng lại, nơi này cách bến tàu của Chiêm Đông Kình cũng không xa, Lưu Giản nhìn thấy mấy chiếc xe đang đuổi theo, động tác gõ vào lòng bàn tay dừng lại, anh móc ngóntay đưa tới bên miệng huýt sáo một cái, sau đó dùng sức lôi cái móc kéora, cánh tay phải hữu lực vung ra ngoài, "Đi chết đi!"

Thứ đó rơi xuống đất, gần như phát nổ ngay lập tức, Lưu Giản lại dùng động tác ychang ném ra cái thứ hai, liếc mắt thấy mặt đường bị phá hủy, anh tungngười một cái ngồi trở lại vào ghế lái, phát động cơ rồi tăng tốc, độngtác lưu loát liền mạch rời thẳng đi.

Tô Lương Mạt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng dội, Lý Đan thò đầu ra ngoài cửa sổ, "Lại nổ rồi."

"Nổ quá tuyệt, dù sao nơi này là của Chiêm Đông Kình, cũng để cho anh ta nếm thử phiền toái tìm tới cửa là có tư vị thế nào."

"Đoán chừng là tư vị muốn bóp chết cậu."

Tô Lương Mạt thoáng cười khẽ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Đan, vẻ mặt vô tội vô hại, "Sao lại muốn bóp chết mình? Đêm nay mình đã làm gì à?"

Lý Đan ngẩn ra, tiện đà bật cười, "Phải phải, chúng ta cái gì cũng không làm, hai chúng ta đang ngủ ở sòng bài mà."

"Vậy không phải là xong rồi?"

Tô Lương Mạt lái xe đi thêm đoạn ngắn, xe Lưu Giản rất nhanh đuổi kịp haingười, Lưu Giản cùng chạy song song với cô, hướng phía Tô Lương Mạt huýt sáo vang dội.

Tô Lương Mạt kéo cửa sổ xuống, khóe mắt không giấu được ý cười, "Giải quyết rồi?"

"Tất nhiên," Tầm mắt Lưu Giản chuyển sang cô, "người đẹp, cùng nhau ăn khuya, thế nào?"

"Đại gia, em không có rảnh." Tô Lương Mạt chạy đến chỗ trống trải phíatrước, có người chịu trách nhiệm tiếp ứng, cô nhảy khỏi ghế lái, nhìnmột nhóm người chen chúc tiến lên phân loại hàng hóa rồi chuyển sang mấy cái xe tải nhỏ đã chuẩn bị đầy đủ, Lý Đan tháo bộ tóc giả xuống, "Làmmình ngộp muốn chết."

Xe Lưu Giản cũng dừng lại, một cánh tay lười biếng đáp bên ngoài cửa kính xe, nói với Tô Lương Mạt, "Lên xe."

Tô Lương Mạt cởi tóc giả ra, "Lý Đan, cậu cũng mau trở lại sòng bài đi, đi đường cẩn thận."

"Được."

Tô Lương Mạt ngồi vào xe Lưu Giản, "Đi thôi."

Xe mui trần của Lưu Giản lướt qua bóng đêm đi về phía trước, anh nhìnkhuôn mặt Tô Lương Mạt còn chưa tẩy trang, "Còn rất ra dáng đàn ông."

Tô Lương Mạt nhìn vào kính chiếu hậu bắt đầu tẩy trang, mặt mày Lưu Giảnvui vẻ, "Hình như anh nhìn thấy Chiêm Đông Kình đi qua đó."

"Ừ, ở bến tàu đã nhìn thấy, may mà không bị nhận ra, dù sao cũng khó mà tưởng tượng được." Tô Lương Mạt đem cặp lông mày bị tô vẽ dày đậm khôi phụcthành chân mày lá liễu, vẫn là như vậy nhìn thoải mái hơn, "Đổi tới đổilui, giọng nói không cách nào thay đổi được, may mà không phải nóichuyện."

"Cái này gọi là đổi trắng thay đen, còn là dưới mí mắtChiêm Đông Kình, Lương Mạt, em đã từng nghĩ nếu lỡ như thất bại thì phải làm sao chưa?"

"Em thì không nghĩ tới sẽ thất bại," Tô Lương Mạt lau sạch sẽ khôi phục khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, "cùng lắm là haimắt trợn ngược, chết không thành hình."

Lưu Giản cười cười vươn tay, giúp cô gẩy gẩy đầu tóc, "Đi, đi ăn mừng một trận."

Tô Lương Mạt duỗi cái lưng mỏi, "Cảm giác này thật sự là vừa mạo hiểm vừa kích thích, em phát hiện em còn rất hưởng thụ."

"Đừng," Một tay Lưu Giản đặt trên tay lái, "em không biết anh ở bên ngoài chờ,chờ đến nổi tim sắp vọt ra ngoài rồi, sau này chuyện như vậy để chongười khác đi đi."

Cô kề tới gần gối mặt lên bả vai Lưu Giản, dathịt người đàn ông căng thẳng, Tô Lương Mạt nhắm hai mắt lại, "Biết rồibiết rồi mà, đại gia!"

***

Chiêm Đông Kình với Tống Các đi tới chỗ xảy ra chuyện, mấy chiếc xe bị đánh ngã ở ven đường, cũng có xe bị tông vào đuôi. Kính chắn gió phía trước vỡ nát, bên trên rơi vãi đầy đá tảng lớn nhỏ đủ loại, có tảng đá bị bể nát bấy, còn có mấy cái xevướng vào nhau thành một tầng như cái mạng nhện chằng chịt, ngược lạikhông có bao nhiêu người bị thương vong, có mấy tên bị thương đã đượcđưa đi chữa trị lập tức. Chiêm Đông Kình đứng trước cái hố khổng lồ, "Có thấy rõ là ai không?"

"Lúc đó tên kia dừng xe ngay rặng câytrước mặt, chúng tôi chỉ lo đuổi theo chiếc xa tải đang chạy, lúc ý thức thấy có chuyện không ổn thì liền nổ tung." Một tên thủ hạ trong đóthành thật trả lời.

"Tống Các, lúc đó cậu có nhìn ra được cái gì bất ổn không?"

Tống Các nhớ đến gương mặt mà hắn nhìn qua đó, "Không có, tôi cũng không nhìn ra, nghĩ thầm chắc sẽ không phạm sai lầm."

"Nếu không phải là kho hàng bên kia gọi điện tới, chúng ta cứ như vậy bị bọn chúng trắng trợn qua mặt?"

"Kình thiếu, ngài cảm thấy sẽ là ai?"

Chiêm Đông Kình nắm chặt di động trong lòng bàn tay, phương thức giống hệt,còn có cú điện thoại không đầu không đuôi kia, "Còn có thể là ai?"

"Ý ngài nói..."

"Mau rời khỏi đây, để vài người ở lại giải quyết hậu quả, may mà xảy ra chuyện không phải ở bến tàu của chúng ta, chúng ta đi."

"Vâng."

***

Tô Lương Mạt giúp Lưu Giản vận chuyển hàng hóa an toàn ra ngoài, đối vớiTương Hiếu Đường mà nói đương nhiên là chuyện tốt, Lý Đan cũng lấy đượcmột khoản tiền thưởng phong phú.

Lưu Giản nhìn bóng dáng Tô Lương Mạt vẫn như trước đang bận rộn dưới tầng trệt, chỉ cần không xảy rachuyện gì, loại phương thức chung đụng giữa anh với Tô Lương Mạt thế này là anh thích, cô không phải là nữ lưu yếu ớt nhu nhược, cũng không cầnanh dốc lòng che chở, cô tự có cách sinh tồn của mình.

Lưu Giản từ trước đến nay không phải luôn muốn tìm một cô gái như vậy sao?

Huống hồ, người con gái này lại là người anh yêu.

Tô Lương Mạt giống như là cảm giác được bất thường, cô xoay người ngẩngđầu nhìn về phía lầu hai, hai người nhìn nhau cười cười, Tô Lương Mạtlại xoay người đi làm việc của mình.

Lưu Giản chợt cảm thấy toàn thân đều thanh thản dễ chịu, nếu như có thể tiếp tục như vậy mãi, thì tốt biết bao?

***

Mà lúc này đây, Tô Uyển lại như một du hồn đi băng qua đường cái, cô không có nhà để về, sợ liên lụy đến ba mẹ, lại không có nơi nào khác để đi,sắc trời dần dần âm u tối tăm, cô bụng đói kêu vang muốn tìm một chỗ nào đó ăn cơm, cứ đi cứ đi cũng không biết đã đi đến đâu.

Bất thình lình, đối diện một chiếc đèn pha xe hơi bạy vụt qua, cô chỉ cảm thấytốc độ của đối phương rất nhanh, Tô Uyển thậm chí còn chưa kịp có phảnứng gì, cả người liền như bao cát bị đụng văng ra ngoài.

Cô cố sức muốn mở mắt, chỉ cảm thấy giống như có đi đến, ngay sau đó dùng chân hướng bên hông cô đá mấy cái.

Tô Uyển đau đến toàn thân chết lặng, khẽ mở miệng, nhưng trong miệng lại đầy mùi máu tươi.

Lúc Tô Lương Mạt nhận được điện thoại, đang cùng đám của Lưu Giản ăn cơm ở khách sạn.

Đầu dây bên kia, bác gái khóc đến nửa ngày mới nói ra được một câu rõ ràng, Tô Lương Mạt hỏi rõ bệnh viện nào, lúc này mới vội vàng ngắt máy, "Mọingười ăn trước đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Lưu Giản níu chặt cổ tay cô, "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Lương Mạt cũng không có gạt anh, cô ngồi trở lại vị trí, "Tô Uyển bị xe đụng, bị thương rất nặng, mới được đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Lưu Giản nghe vậy, lực đạo cầm tay cô lại níu căng, "Vậy em đến đó làm gì?"

"Bác trai bác gái cũng không biết làm sao cả, em đi xem thử."

"Không được đi!" Lưu Giản vậy mà đến cả khẩu khí cũng cứng ngắc.

Tô Lương Mạt giật mình, "Giản, anh sao vậy?"

"Chuyện của Chính ca, em cũng nghe rồi đấy, là Tô Uyển tiết lộ tin tức mớikhiến anh ấy chết thảm, anh có thể không giết cô ta, nhưng tuyệt đốikhông cho phép em đi cứu cô ta!" Lưu Giản kéo tay Tô Lương Mạt lôi côđến trước mặt, "Ăn cơm!"

Đám người Lý Đan ngồi trên bàn dè dặtnhìn sang, Tô Lương Mạt đè thấp giọng nói, "Anh đừng như vậy, bây giờmạng người quan trọng."

"Mạng người quan trọng, trong tay Tô Uyển lại nắm đến hai cái mạng người đấy! Lương Mạt, em đại khái có thể mắtnhắm mắt mở, cũng không có ai nói em thấy chết không cứu." Lưu Giản cốý, thậm chí còn đem đôi đũa nhét vào trong tay Tô Lương Mạt, "Ở lạiđây."

Tô Lương Mạt bỏ đôi đũa xuống bàn, "Lưu Giản, chúng ta đừng vì chuyện này mà tranh cãi nữa được không?"

"Em nhất quyết muốn đi phải không?"

"Em nhất định phải đi."

Lưu Giản gật đầu, cánh tay lôi kéo cô từ từ thả lỏng, Tô Lương Mạt không nói gì thêm nữa, cầm túi xách đứng dậy rời đi.

Lý Đan thấy vậy, dặn dò Thụy mấy câu rồi cùng đi theo sau.

Tô Lương Mạt đi vào bệnh viện, bác trai bác gái còn ở bên ngoài phòng cấp cứu, Lý Đan theo Tô Lương Mạt bước nhanh đến.

"Lương Mạt," Bác gái hai mắt đỏ bừng, tiến lên giữ chặt tay Tô Lương Mạt, "cuối cùng cháu cũng tới rồi."

"Thế nào rồi?"

"Vẫn đang cấp cứu."

"Có phải không đủ tiền không, cháu bên này có."

"Không không," Bác gái đè tay cô lại, "tiền các bác có, bác gọi cháu đến đâylà muốn nhờ cháu giúp đỡ, cháu quen biết nhiều, có biết bác sỹ nào tốtmột chút không, cháu là không nhìn thấy bộ dạng Uyển Uyển, bị thươngkhông nhẹ a."

Bác gái luôn miệng khóc thút thít, Tô Lương Mạt vội an ủi vài câu, "Để cháu nghĩ cách, bác đừng vội."

"Cháu nói ai có thể xuống tay như vậy chứ, nếu Uyển Uyển xảy ra chuyện gì, đời này của bác còn cái gì để níu giữ?"

Lý Đan thấy đèn cấp cứu tắt lịm, "Bác sỹ ra rồi."

Tô Lương Mạt theo bác trai bác gái bước nhanh về phía trước, "Bác sỹ, sao rồi?"

Bác sỹ tháo khẩu trang xuống lắc lắc đầu.

Tâm can Tô Lương Mạt nháy mắt nguội lanh nửa đoạn, bác gái trợn ngược haimắt, thiếu chút nữa ngất xỉu, bác sỹ thấy thế lại nói tiếp, "Các vị haylà chuyển viện đi."

"Chuyển viện?" Tô Lương Mạt ra hiệu Lý Đan đỡ bác gái, "Không phải là đang cấp cứu sao? Sao còn phải chuyển viện?"

Vẻ mặt bác sỹ có phần khó khăn, "Đây là ý của phía trên, tôi cũng không có cách nào khác."

Tô Lương Mạt giật mình, lời này quả thực làm người ta nghe không hiểu,"Chỗ của các người đây là bệnh viện lớn nhất Ngự Châu, đến các ngườicũng muốn bỏ mặc giữa chừng, chúng tôi còn có thể đi đâu?"

"Tómlại, không thể tiến hành phẫu thuật, tôi khuyên các vị hay là nhanhchóng sắp xếp chuyển viện đi, bệnh nhân bị thương rất nặng, hơn nữa bêntrong còn bị xuất huyết não, lãng phí thêm một phút có khả năng dẫn đếnhậu quả khó lường."

Tô Lương Mạt ngăn cản bác sỹ muốn rời đi,"Biết nguy hiểm các người còn bảo chị ấy đến bệnh viện khác, nói, ai bảo các người làm như vậy?"

"Đừng hỏi nữa, cụ thể tôi cũng không biết."

"Bác sỹ, van cầu ông cứu lấy con gái tôi, nó còn trẻ như vậy, không phải nói thầy thuốc từ tâm sao? Chẳng lẽ ông nhẫn tâm như vậy? Van cầu ông..."Bác gái xông lên trước quỳ gối ôm hai chân bác sỹ, bà gào khóc, tấtnhiên cũng hiểu cuộc phẫu thuật này mới tiến hành một nửa bị lùi lạichẳng khác nào vứt bỏ nửa cái mạng.

Vẻ mặt bác sỹ khó khăn, "Nếu tôi cứu cô ta, tôi liền mất mạng, các người đi nhanh đi, khẩn trương đi thôi."

Tô Lương Mạt mơ hồ ý thức được đang xảy ra chuyện gì, cô liếc mắt thấy ytá với hộ sỹ đang trốn chạy, cô vươn tay vào trong túi xách, nhưng tốinay cô là đi ra ngoài ăn mừng, cô với Lý Đan cũng không ai mang theosúng, bằng không cô thật có khả năng dùng súng trực tiếp chỉa lên gáymấy người kia.

Bác sỹ với y tá giống như bỏ trốn rời đi, bác trai bác gái xông vào phòng cấp cứu, Tô Lương Mạt nghe thấy một hồi tiếngkhóc oa oa truyền đến.

Cô với Lý Đan đi vào, Tô Uyển hôn mê nằmtrên bàn phẫu thuật, quần áo đầy máu trên người đều bị cắt bỏ, dụng cụgắn trên người cũng bị rút đi toàn bộ, Lý Đan trước kia đối với Tô Uyểnkhông có ấn tượng gì tốt, lúc này nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày,"Lương Mạt, vậy bây giờ phải làm sao?"

Bác trai đưa tay ôm lấy Tô Uyển, Tô Lương Mạt vội vàng tiến lên trước, "Bác trai, bác làm gì vậy?"

"Chẳng lẽ muốn để Uyển Uyển ở đây chờ chết sao? Nếu bệnh viện này đã không nhận, chúng ta liền đến bệnh viện khác."

"Bác có thể đảm bảo bệnh viện khác dám nhận sao?"

Bác gái đi tới ôm đầu Tô Uyển, "Chúng ta đây là đã đắc tội với ai chứ? Nhất quyết không đưa con bé vào chỗ chết thì không được sao?"

Bác trai hạ quyết tâm, "Không quản được nhiều như vậy, vẫn phải thử xem, chúng ta đi!"

Tô Lương Mạt thấy thế, đi theo bọn họ ra ngoài.

Bác trai ôm Tô Uyển lên xe, Tô Lương Mạt tự mình lái xe, đi đến đầu tiên là bệnh viện Đồng An gần đây nhất, nhưng vừa mới đem người tới, liền bị từ chối.

"Thực xin lỗi, chúng tôi không thể nhận."

Bác gáiquỳ xuống ngay tại chỗ, nhưng căn bản vẫn lung lay được, Lý Đan cũng gấp đến độ mặt mũi đầy mồ hôi, "Lương Mạt, như vậy không được đâu."

Tô Lương Mạt đi lên phía trước, "Các người không sợ tôi đem chuyện nàycông bố ra bên ngoài, bệnh viện Đồng An dù gì cũng là bệnh viện hàngđầu."

"Đi đi, đi đi, chúng tôi thực sự không cứu được cô ta."

Tô Lương Mạt nhìn bác trai vẫn luôn cường đại kiêu ngạo lúc này ôm Tô Uyển quỳ xuống, "Van xin các người, cứu con gái của tôi."

Xung quanh đều là người vây đến xem, "Thật đúng là lần đầu tiên gặp phải, bệnh viện còn có từ chối cứu người nữa?"

"Bệnh viện không phải là nơi cứu người sao? Cô gái này bị thương không nhẹ đâu, nếu không cứu sẽ chết đấy."

"Đây là do các người không hiểu rồi, vừa nhìn là đã thấy hết đường cứu, bâygiờ nếu nhận vào không phải là tự đập biển hiệu bệnh viện đi sao..."

Bác gái dập dầu xuống nền đất xi măng cứng rắn, nhưng thủy chung không cóai để ý, sau đó bác trai nghĩ tới một cách, báo cảnh sát, Tô Lương Mạtnhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Uyển không một chút huyết sắc, thời gianđang trôi qua từng giây từng phút, nhưng không ai có thể giúp được bọnhọ dù chỉ là một chút ít.

Cảnh sát phái người đến, nhưng cũng chỉ rất nhanh liền bỏ đi.

Dường như là thật muốn ép Tô Uyển đi đến đường cùng.

Bác trai lại ôm Tô Uyển trở lại bệnh viện lúc trước, thiết bị cứu chữa bênđó cũng là tốt nhất, ông nói cho dù chết cũng phải chết ở đó.

Bệnh viện không chịu nhận, bác trai liền đặt Tô Uyển ngay trước cửa phòngcấp cứu, cuối cùng thật là sợ ảnh hưởng quá xấu, có người đồng ý sắp xếp cho bọn họ một phòng cấp cứu, nhưng chỉ là xử lý cầm máu tạm thời, vẫnnhư cũ không có người đến cứu chữa.

Lý Đan nhìn vào bên trong, "Lương Mạt, chuyện này có liên quan đến Giản ca phải không?"

Tô Lương Mạt mím chặt cánh môi.

"Cậu thử nói chuyện thẳng thắn với anh ấy xem sao."

"Chuyện khác anh ấy có thể thỏa hiệp, chuyện này thì tuyệt đối không thể nào."Tô Lương Mạt dựa vào vách tường, trong lỗ tai đều là tiếng bác trai bácgái gào khóc, đối với Lưu Giản mà nói, anh làm không sai, anh không đích thân giết chết Tô Uyển đã là cho Tô Lương Mạt mặt mũi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội này có thể khiến Tô Uyển đền mạng cho Chu Chính vàTống Phương, anh làm sao có thể dễ dàng buông tha?

"Vậy cũng chỉ có thể..." Lý Đan liếc mắt nhìn trong phòng giải phẫu, không nói thêm gì nữa.

Tô Lương Mạt nhìn thấy bác gái đang cẩn thận lau máu trên đầu Tô Uyển, đólà con gái duy nhất của bọn họ, là đứa con gái bọn họ hao tổn tâm huyếtcả đời.

"Lý Đan, cậu nói Tô Uyển có đáng chết không?"

"Mình không biết."

"Cậu nói thật lòng đi."

"Tô Uyển có lỗi, đây nhất định là không thể phủ nhận, từ không cẩn thậntiết lộ tin tức Chính ca đến Vọng Thiên Lâu đến việc chị dâu bị đánhtráo thuốc mà chết sau này cũng có liên quan đến Tô Uyển, nhưng mình cảm thấy vẫn chưa đến bước phải chết, cho dù có dựa vào luật pháp, cũngkhông có cách nào bắt chị ta vào tù cả?"

Tô Lương Mạt thở dài,gật đầu, "Nhưng hết lần này tới lần khác, trong thế giới của Lưu Giản,pháp luật cùng quang minh đều bị phân ly bên ngoài."