Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 127



Tản sáng, trong doanh địa đột ngột vang lên tiếng kèn từng đợt nối tiếp thê lương, cờ bay phần phật, vó ngựa như sấm.

Dao Anh chợt choàng tỉnh, ánh sáng trong lều mờ ảo, bên kia trường án, một dáng người không hề nhúc nhích, quần áo trên người chỉnh tề, đang tập trung phân biệt tiếng kèn xa xa.

Một lát sau, chàng rũ mắt nhìn sang. “Hôm nay ta phải dẫn một đội Trung quân nhổ trại, Tất Sa, Mạc Bì Đa sẽ tiếp ứng lương thảo vật tư, áp vận quân nhu, công chúa hãy ở lại doanh địa, Duyên Giác sẽ tới tìm người, có việc gì hãy thương lượng với cậu ấy.” Giọng đầy nghiêm túc.

Dao Anh lên tiếng, còn chưa ngồi dậy, chàng đã cầm lấy trường đao đặt trên thảm bên cạnh, cất bước ra ngoài.

“Trên người Tướng quân còn bị thương, đừng quên thay thuốc, mọi sự cẩn thận.” Dao Anh quấn mền, nhẹ giọng dặn dò, vừa tỉnh ngủ giọng nói khàn khàn mềm mại.

Đàm Ma La Già dừng bước chân, lưng đưa về phía nàng, nhẹ nhàng ừ rồi xốc màn bước ra.

Nghe bên ngoài doanh trướng tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng ngựa hí, tiếng giáp đao kiếm va chạm trầm trầm liên tiếp, bận rộn mà không loạn, tiếng gió rít gào.

Dao Anh tỉnh táo lại, nhanh chóng mặc y phục đứng dậy, Duyên Giác vội chạy đến, dẫn nàng đi doanh trại khác.

Dưới sườn núi một con đường dài trải khắp còn tối om, ánh bình minh đầy trời, các binh sĩ áo khoác tay ngắn mỏng màu mây, thẳng tiến hướng Bắc, khoảng cách quá xa không thấy rõ bóng dáng tướng cầm đầu. 

Dao Anh ăn ít bánh naan, đang xử lý văn thư ghi chép chiến mã phân phối thì thân binh của Tất Sa tìm tới.

“Trong lúc vô tình chỉ huy sứ bắt được một số binh tán lạc của một tiểu bộ lạc làm tù binh, chúng muốn tấn công bộ lạc Khách Khắc, bị bộ lạc Khách Khắc bao vây mấy ngày mấy đêm, chỉ huy sứ bắt sống chúng, trong đó có hai, ba trăm người là người Hán, Tướng quân chưa biết nên xử lý thế nào, công tử Bayan ngài đến nói chuyện được không? Mấy người kia không hiểu tiếng Hán.”

Dao Anh lập tức đồng ý. Vương Đình hành quân sấm rền gió cuốn, để phòng việc tiết lộ vị trí đại quân chủ lực, tù binh bị bắt sẽ bị trông coi rất chặt, hiện tại tình thế khẩn trương, tù binh, lưu dân, kỵ binh bộ lạc giam giữ hỗn tạp cùng một chỗ, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, nhất định phải xử lý cho thỏa đáng. Mấy ngày qua nàng đã từng giúp xử lý tới mấy vụ tranh chấp.

Dao Anh dẫn theo thân binh tới chỗ giam giữ tù binh, phó tướng còn đang bận rộn, thấy nàng tới chẳng thèm ngước mí, chỉ vào hai tên lính quèn. “Một đám nô lệ người Hán thôi, Tướng quân A Sử Na hao tâm tổn trí làm gì chứ? Theo ta thấy, giết cho rảnh việc.”

Thân binh bên cạnh Dao Anh biến sắc, nàng nhìn sang lắc đầu, không lên tiếng, theo tên lính quèn đi đến chuồng bò.

“Các ngươi nhớ kỹ, đây là Vương Đình, Vương Đình dùng binh thế nào, quyết định sách lược ra sao, chúng ta không thể xen vào. Giờ đây nhóm tù binh người Hán bị giam này ra đánh trận cho phía Bắc Nhung, trong mắt tướng lĩnh Vương Đình, họ là địch.” Ra khỏi lều trại, Dao Anh nhỏ giọng nhắc nhở.

Mấy thân binh thầm run, cung kính đáp lời.

Đến chuồng bò, từ xa đã nghe mùi hôi thối ô trọc của máu tươi, uế vật, phân và nước tiểu, chuồng bò ở dưới thấp, tù binh giam bên trong phải ngẩng đầu mới thấy được lính canh. 

Tiểu binh đứng trước chuồng bò gào to mấy tiếng, bảo sĩ tốt lôi mấy người Hán ra tra hỏi, sĩ tốt tiện tay chọn mấy người, Dao Anh tiến lên, ngăn lại họ lại, đưa mắt ra hiệu thân binh.

Thân binh nhìn xuống đám đông, cao giọng hỏi: “Vì sao các ngươi công kích bộ lạc Khách Khắc? Sao lại giúp người Bắc Nhung ra trận?” Hắn vừa phun một tràng tiếng Hán thuần khiết lưu loát ra, đám tù binh người Hán ngây ra như phỗng, trong phút chốc lặng ngắt như tờ.

Dao Anh đứng một bên quan sát phản ứng của họ, chú ý sau khi họ hết khiếp sợ vô thức nhìn về một góc khuất, bèn chỉ vào mấy người chỗ khuất: “Dẫn họ đến đây.”

Tiểu binh kéo ba tù binh ra, ấn bả vai bắt họ quỳ xuống.

Dao Anh khoát tay, bảo tiểu binh thả người, “Các ngươi nguyên quán ở đâu? Sao lại đi đánh trận cho Bắc Nhung?”

Ba tù binh quét mắt một vòng, thấy nàng có đám thân binh cao to đứng hầu, vừa Hán vừa Hồ, hẳn là rất có địa vị trong quân của Vương Đình, trao đổi một ánh mắt.

Pặc pặc, tiểu binh không kiên nhẫn chờ được, vút mấy roi nghiêm nghị quát: “Còn không trả lời!”

Dao Anh nhẹ chau mày nhưng không cản lại, nói: “Chỉ cần các ngươi nói đúng sự thật, không bán mạng cho Bắc Nhung nữa thì ta có thể xin với Tướng quân giữ lại tính mạng cho tất cả.”

Người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám tù binh cười lạnh: “Ngươi lấy gì cam đoan? Chúng ta là người Hán, ở Bắc Nhung là dân đen đê tiện nhất, Vương Đình và Bắc Nhung có gì khác đâu.”

Dao Anh thản nhiên nói: “Không giống. Quân chủ Vương Đình là Phật Tử, các ngươi chiến bại trở thành tù binh của ngài, nhưng ngài chưa từng lạm sát tù binh, sẽ ân xá các ngươi, không ai dám nghi ngờ quyết định của ngài cả. Ở Vương Đình, dù là người bộ tộc nào đều là con dân của Phật Tử, Phật Tử đối xử như nhau.”

Ánh mắt ôn hòa bình tĩnh của nàng dừng lại một lúc trên khuôn mặt từng người. “Nếu như các ngươi chống cự không quy thuận, sẽ thành chiến lợi phẩm của Vương Đình, sẽ bị xem như nô lệ khen thưởng cho quý tộc và tướng lĩnh có công, cả đời không cách nào chuộc thân.”

Ba người liếc nhau, lộ vẻ nghi ngờ: “Chỉ cần bọn ta quy thuận thì Phật Tử thật sự tha cho bọn ta à?”

Dao Anh nói: “Các ngươi chưa từng nghe bộ lạc Ô Cát Lý chăng? Họ từng lấy cướp bóc các đoàn buôn bán của Vương Đình mà sống, sau này quy thuận Phật Tử, cả bộ lạc đều bảo toàn.”

“Ta là người Hán, ta dám cam đoan, là vì hoàn toàn chắc chắn.” Nàng dừng lại một chút, giọng điệu hơi trầm xuống. “Điều kiện tiên quyết là các ngươi chịu quy thuận.”

Người kia híp mắt, trầm ngâm một lát, nói: “Bọn ta có thể quy thuận, còn có thể nói cho các ngươi biết người Bắc Nhung bảo bọn ta làm gì —— nhưng có một yêu cầu! Chỉ cần thỏa mãn thì bọn ta nguyện máu chảy đầu rơi vì Vương Đình!”

Dao Anh nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Người kia chăm chú nhìn nàng: “Bọn ta thỉnh cầu Phật Tử ban bọn tôi cho Văn Chiêu công chúa! Quý tộc Vương Đình hay Bắc Nhung gì cũng thế, chỉ có Văn Chiêu công chúa mới thiện đãi bọn ta.”

Dao Anh: …

Duyên Giác đứng một bên dần dần có thể nghe hiểu ít tiếng Hán đơn giản, nghe mấy chữ quan trọng Phật Tử rồi Văn Chiêu, lập tức hai mắt sáng quắc, quăng tia thắc mắc sang nàng.

Dao Anh nhỏ giọng giải thích. Duyên Giác nghĩ ngợi rồi nói: “Công chúa có thể đồng ý, Vương lòng dạ từ bi, nghiêm cấm giết người trong quân, chỉ cần công chúa lấy lệ cũ nộp tiền chuộc cho họ thì hẳn Vương sẽ ban họ cho công chúa. Đại thần trong triều hay tướng lĩnh trong quân tuyệt đối không hai lời.”

Đội buôn của Dao Anh hết sức giải cứu những di dân của Vương triều Trung Nguyên lưu lạc làm nô, về sau cứu người ngày càng nhiều, để ngăn ngừa việc dẫn đến người bản địa Vương Đình thù ghét, nàng mới đem hai viên kỳ trân hiếm có mua hai tòa thành cạnh ốc đảo nhỏ trong tay thành chủ của tiểu bang, rồi dời mọi người khỏi Vương Đình, cho họ đi theo đám lão Tề được cứu đầu tiên để học trồng trọt, buôn bán, còn cho họ xây dựng vũ trang, dù nam hay nữ, khiêng được đao đều phải huấn luyện.

Mọi chuyện nàng được làm thoải mái, không giấu diếm, đội buôn bán của nàng lui tới mật thiết với đám bán hàng người Hồ, hay dùng vài món đồ chơi kỳ lạ mới mẻ lung lạc quan lại quyền quý, đóng đủ tiền cho đám quý tộc các nước ăn no, cứu bao nhiêu cũng đóng thuế đầy đủ cho Vương Đình, quý tộc Vương Đình vui mừng, ước gì nàng cứu di dân nhiều thêm chút.

Dao Anh cười cười, “Thảo nào Tất Sa bảo ta đến nói chuyện với đám tù binh người Hán này, anh ta sớm biết họ yêu cầu thứ gì.”

“Duyên Giác, cậu đi thông báo chỗ phó tướng một tiếng.”

Duyên Giác cho rằng không cần thiết, nhưng thấy Dao Anh kiên trì đành phải đáp lời, tìm phó tướng nói rõ, trưng ấn tín của mình ra. Cậu là cận vệ của Đàm Ma La Già, phó tướng không dám dị nghị, miệng luôn bảo được.

Có lời từ phó tướng, lúc này Dao Anh mới nói với nam tử người Hán: “Chỉ cần các ngươi quy thuận, Văn Chiêu công chúa sẽ hết sức nghĩ cách chuộc thân cho các ngươi.”

Nam tử vui mừng, ánh mắt trở nên nhạy cảm: “Có phải ngài quen biết Văn Chiêu công chúa không?”

Dao Anh gật đầu, từng chữ nói: “Không sai, cam đoan của ta chính là cam đoan của Văn Chiêu công chúa.”

Ba ông nhìn nàng, vẻ mặt chấn động, đều hiện lên vẻ vui mừng. “Bọn ta tin tưởng Văn Chiêu công chúa!” Người cầm đầu quay sang mấy người trong họ trong chuồng bò, quyết định, ôm quyền trả lời câu hỏi mới nãy của Dao Anh: “Bọn ta nguyên quán Hà Tây, sinh ở Y Châu. Từ đời cha đã bị bắt đến Y Châu, bọn ta lấy người bản xứ, làm trâu ngựa cho dân Bắc Nhung, còn phải giao nộp thuế nặng, dê bò, vải vóc, da thú, phụ nữ, bọn chúng muốn cái gì, bọn ta phải giao cái đó. Cách đây không lâu Bắc Nhung nội loạn, bộ lạc của bọn ta bị trưng dụng làm binh, thanh niên trai tráng trong tộc đều bị ép ra chiến trường. Bọn ta vốn phải áp vận lương thảo cho Bắc Nhung, tháng này, đột nhiên chỉ huy sứ yêu cầu bọn ta tách ra, đi theo mấy đội kỵ binh tiến đánh tất cả các bộ lạc nhỏ, không nghe theo chỉ lệnh liền sẽ bị giết.”

Dao Anh nhíu mày.

Người Bắc Nhung quả nhiên đang bức bách các bộ lạc nhỏ phụ thuộc tiến đánh các bộ lạc quy thuận Vương Đình.

Nam tử người Hán thở dốc một hơi, nói tiếp: “Ta còn báo cho các ngươi một tin —— Vương tử Hải Đô A Lăng mời viện binh cho quân Bắc Nhung!”

Con ngươi Dao Anh co rút, trong nháy mắt, vô số phỏng đoán lướt qua trong đầu. “Viện binh gì?”. Nàng tỉnh táo hỏi.

Y lắc đầu, nói: “Không ai biết viện binh là ai, bọn ta vừa vặn nhận áp vận lương thảo cho Vương tử Hải Đô A Lăng, Vương tử đem theo thân vệ đi vòng một chuyến lên  phương Bắc, thân vệ của y sau khi say có khoác lác rằng Vương tử sẽ mang mấy vạn viện binh cho Bắc Nhung, đến lúc đó dù có thần binh từ trời xuống, Phật Tử có thần Phật phù hộ cũng không thắng được trận chiến này, dù không ai tin cả.”

Dao Anh mãi không nói, từ từ ổn định lại tâm tình, để lại một thân binh xử lý việc còn lại, căn dặn tiểu binh đối xử đàng hoàng với đám tù binh người Hán rồi rời đi.

Vương Đình vốn đã binh lực không đủ, cho nên phải tập trung binh lực đối chiến với Bắc Nhung, nếu Bắc Nhung thật sự mời được một đội viện quân lớn mạnh đó thì Vương Đình phải đứng trước một liên quân đông gấp mấy lần mình. 

Nàng sợ gã người Hán là do Bắc Nhung cố ý phái tới rối loạn mật thám Vương Đình, dù khẩn trương trong lòng nhưng trên mặt không lộ vẻ khác thường, vừa đi, vừa nhớ lại sa bàn từng thấy qua trong đầu, nếu y nói không sai, Hải Đô A Lăng sẽ đi đâu tìm viện binh nhỉ?

Vừa bước mấy bước, người đàn ông kia nhớ tới một việc, cất giọng gọi nàng: “Vị công tử này, nếu ngài gặp Văn Chiêu công chúa, xin ngài nhắn giùm một câu!”

Dao Anh dừng bước.

Gã bước lên trước, nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Xin ngài nhắn dùm Văn Chiêu công chúa, có người Hán đến từ Trung Nguyên đang hỏi thăm tin tức ngài ấy.”

Dao Anh còn đang suy nghĩ việc viện binh, có phần không quan tâm, rất lâu không phản ứng, đến khi ý thức được gã nói gì, trong đầu đánh oanh một tiếng, toàn thân cứng đờ, tim bỗng nhảy loạn bình bịch bình bịch.

Môi nàng giật giật, muốn hỏi, lại mãi không thể nói ra một âm hoàn chỉnh, máu như chảy ngược khắp người, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng máu chảy qua mạch.

Ở trong chiến hỏa tán loạn, người có thể không sợ nguy hiểm, vạn dặm xa xôi đi ngoại vực nghe ngóng tin nàng…

Chỉ có thể là Lý Trọng Kiền.

Anh đã đến.

Anh đón nàng về nhà.

Dự cảm của nàng không sai, người Hán mà Ngõa Hãn Khả Hãn phái binh đuổi bắt rất có thể là Lý Trọng Kiền.

Sao anh ấy lại đi Bắc Nhung nhỉ? Giờ này anh đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?

Anh vội đi cứu mình, nóng nảy rối tung, nếu bị người Bắc Nhung bắt được…

Gió mát lôi trọc khí đập vào mặt, hốc mắt Dao Anh nóng ướt, chóp mũi chua lè, rốt cục nghe thấy giọng mình run rẩy: “Người đó là ai?”

Gã lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết… Chỉ nghe nói là người Hán, từ Trung Nguyên đến, ở Bắc Nhung họ nghe ngóng Văn Chiêu công chúa.”

Dao Anh nhắm mắt.

Nhất định là Lý Trọng Kiền.

Trên đường về doanh trại, Dao Anh yên lặng, trong lòng bất ổn, vừa mừng vừa lo. Nàng nhớ đến cơn mơ đêm trước, Lý Trọng Kiền mặc đồ du mục cưỡi ngựa chạy đến nàng, bị một thanh trường đao đâm xuyên người.

Dao Anh rùng mình.



Trở lại doanh trại, Dao Anh chỉnh đốn lại lời tình báo của nam tử người Hán đưa đến lều Tất Sa.

Tất Sa xem xong, nhíu mày hỏi: “Công chúa, mấy người đó tin được không?”

Dao Anh lắc đầu, nói: “Ta không thể xác định, mấy tin này chỉ là lời một phía, có lẽ Hải Đô A Lăng cố ý sắp xếp chúng đến mê hoặc ta, nhằm quấy nhiễu Nhiếp Chính Vương dụng binh.”

Tất Sa trầm ngâm một lát: “Có khả năng này, nhưng nếu lời chúng là sự thật, chúng ta phải mau chóng điều chỉnh bố cục, Ngõa Hãn Khả Hãn che dấu tung tích nói không chừng chính là đang chờ viện quân.”

Đàm Ma La Già không về doanh trại, anh ta viết mấy phong thư bảo lính đưa tin tâm phúc lập tức cưỡi khoái mã đưa đi.

Dao Anh quay về lều mình. Mấy thân binh xúm lại nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, lang quân đến rồi sao?”

Dao Anh nói khẽ: “Có lẽ vậy…”

Mấy thân binh nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.

Ngoại trừ mấy người Hồ Dao Anh mời chào sau này, đại đa số thân binh hộ tống nàng hòa thân là hộ vệ lúc trước Lý Trọng Kiền tự chọn cho nàng, nghe nói Lý Trọng Kiền tìm đến, họ tự nhiên kích động không thôi.

Hai tay trong tay áo Dao Anh còn đang run, uống bát sữa ngựa lạnh buộc mình trấn tĩnh lại, ngồi vào bàn nâng bút viết thư.

Còn chưa viết xong, thân binh đưa tới một miếng da cừu: “Công chúa, Kim Tướng quân vừa đưa đến.”

Dao Anh mở tấm da cừu, thở ra một hơi, mặt lộ vui vẻ, chạy đến đại trướng của Tất Sa.

“Viện binh của Hải Đô A Lăng không biết là thật hay giả, nhưng viện binh ta mời đến Vương Đình đã đến.”

Tất Sa nhớ rõ, nhướng mày: “Họ đến thật à?”

Trước khi rời Thánh Thành, Dao Anh xin chỉ thị Đàm Ma La Già, người của nàng dù ít, chỉ mong góp một phần lực, nếu phía Uất Trì Đạt Ma thuận lợi cũng có thể phái binh giúp đỡ phối hợp tác chiến. Việc tốt này, bọn Tất Sa đương nhiên không cự tuyệt.

Dao Anh gật đầu: “Là người bộ lạc A Lặc, đã đến suối Bạch.”

Tất Sa vỗ tay cười khẽ, nghĩ đến một chuyện, nhíu mày.

Dao Anh cười cười, “Tướng quân không cần khó xử, việc Vương Đình bài binh liên quan cơ mật, bộ lạc A Lặc dù sao cũng là người ngoài, họ không biết vị trí đại quân, sẽ trú đóng ở suối Bạch.”

Tất Sa thở phào nhẹ nhõm: “Tốt lắm, đa tạ công chúa thông cảm. Ta có thể phái một đội dẫn đường cho họ.”

Dao Anh ừ, đáp: “A Lặc làm người đa nghi, nhất định phải do ta tự mình ra mặt, ông ta mới buông lòng cảnh giác, đội của Tướng quân khi nào xuất phát?”

Tất Sa xem xét sa bàn, quãng đường từ suối Bạch đến doanh địa có dịch trạm trinh sát của Vương Đình, vùng đất ở giữa rộng rãi bằng phẳng và vài gò núi thấp bé, không có khe cốc rừng sâu, đại quân chủ lực của Bắc Nhung tuyệt đối không núp ở đây. “Nửa canh giờ sau có thể xuất phát, để Mạc Bì Đa hộ tống công chúa.” 

Mạc Bì Đa dẫn một đội hộ tống Dao Anh đi suối Bạch. Tiếng gió lớn phành phạch đập vào lá cờ, thân binh giơ cột cờ, đi hai bên đội.

Mạc Bì Đa nhìn lá cờ đang phần phật bay giữa trời trong.

Đây không phải quân kỳ Vương Đình. Nó thuộc về Văn Chiêu công chúa. 

Cậu ta nhìn sang Lý Dao Anh. Dao Anh một thân áo tay hẹp ngồi trên lưng ngựa, tư thế ngày càng điêu luyện.

Mạc Bì Đa cười lên, quay đầu chuyên tâm ruổi ngựa.



Cái tên suối Bạch được đặt cho con suối hồ chảy giữa hoang mạc, sau khi A Lặc gửi thư đã dẫn bộ tộc anh ta đến hạ trại ngay cạnh suối, vừa dựng xong doanh trại thì phía Bắc tung mù bụi đất, mấy chục con ngựa đang chạy vội đến. 

Thám báo doanh trại cảnh báo từ sớm, A Lặc cưỡi ngựa trèo lên gò núi, híp mắt nhìn ra xa, trong chốc lát nhận ra lá cờ kia mặt trong gió tung bay cờ xí, nói: “Là Văn Chiêu công chúa.”

Kỵ binh vẫn không buông lỏng cảnh giác, giương cung cài tên, lúc nào cũng có thể vạn tên cùng bắn.

Dao Anh chạy đến gần quân doanh, dừng lại. Chỉ sau chốc lát, A Lặc cưỡi ngựa vọt ra, ôm quyền với nàng: “Công chúa, ta đã tới.”

Dao Anh cười đáp lễ, ra hiệu cho thân binh đứng sau. 

Thân binh tung người xuống ngựa, nâng mấy cái rương lớn bước lên, mở nắp, lập tức tỏa ánh vàng rực.

Cặp mắt A Lặc sáng rực, cho người khiêng rương đi, cười ha hả: “Công chúa quả nhiên sảng khoái.”

Hàn huyên xong, ông ta lấy một bức thư từ trong ngực. “Dương Thiên gửi cho công chúa, cậu ta sợ ưng đưa thư bị người Bắc Nhung chặn giết mới nhờ ta đưa đến.”