Ngưu Nam

Chương 119



Mã Đinh Lương cũng không phải là người lề mề, bên này mới vừa nói chuyện đổi cây giống cùng La Mông, đầu khác liền gọi điện thoại cho giáo sư Kim, giáo sư Kim nghe nói trong tỉnh bọn họ có người trẻ tuổi trồng sống cây hạt dẻ cười, nhưng lại là cây giống thật, lập tức liền xách vali. Một đường gió sương mệt mỏi đi tới Ngưu Vương trang.

Giáo sư Kim này năm nay hơn năm mươi tuổi, vóc dáng khá mập đen, đầu hơi hói, ít tuổi hơn so với Mã Đinh Lương, coi như là một người thẳng thắn.

Sau khi trải qua một phen bàn bạc, La Mông đồng ý cho ông ta ba cây hạt dẻ cười, hai cái một đực, ông ta lại cho La Mông ba mươi cây quýt giống biến dị chiết cành, cùng với 50 hạt giống, ngoài ra tặng một ít cây giống cũng coi như không rất trân quý của trường bọn bọ, điều kiện kèm theo là sau này trong quá trình ông ấy bồi dưỡng cây hạt dẻ cười nếu gặp phải vấn đề, La Mông  phải trợ giúp trong khả năng của mình cho ông ấy, ví dụ lại đổi cho ông ấy mấy cây non vân vân.

Tiếu Thụ Lâm điều một chiếc xe vận tải nhỏ từ công ty, chuyển ba cây hạt dẻ cười của giáo sư Kim đi thành phố trước, sau đó lại từ trường đại học nông nghiệp thành phố chở mấy chục cây giống về. Sau khi La Mông và Tiếu Thụ Lâm bàn bạc, quyết định trồng những cây giống này ở ven con đường cát đá bên ngoài căn nhà nhỏ của bọn họ.

Lần này bọn họ trao đổi về, ngoại trừ cây quýt và cây hồng cây mận bản địa khá bình thường, ngoài ra còn có hơn mười cây giống táo xanh, là giống cây trước đây rất phổ biến, mấy năm nay không biết tại sao lại ít đi.

Nghe nói mấy năm nay đại học nông nghiệp thành phố vẫn dốc sức nghiên cứu phương diện gieo trồng cây táo ở phía nam, nhưng mà  kết quả hình như cũng không tốt lắm. Chỗ bọn họ còn đỡ hơn chút, cao hơn mặt biển, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày bốn mùa khá lớn, độ ẩm cũng không tính rất thấp, cho nên trồng mấy cây táo xanh này, vấn đề hẳn là không lớn mới đúng.

La Mông chọn một cái đồi nhỏ cách nhà nhỏ bọn họ không xa, đất đai của mảnh sườn núi này là đất cát, bởi vì không có cây cối phủ bóng, độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm  tương đối lớn hơn một chút so với nơi khác, tới khi đó La Mông lại tưới chút nước linh tuyền cho bọn nó, hy vọng đám cây giống này có thể khỏe mạnh lớn dần, năm nay mùa hè có thể ăn được táo xanh chua giòn ngon miệng.

Về phần ba mươi cây quýt giống kia, tự nhiên là đối tượng bảo vệ trọng điểm, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đào rất nhiều hố to ở trên một sườn núi ánh nắng dồi dào, bỏ đầy đủ phân bón lót ở bên trong, chờ đám quýt giống này trồng xong, La Mông lại vụng trộm tưới rất nhiều nước linh tuyền cho bọn nó.

Ngoài ra một số cây hồng và cây mận liền dễ xử lý hơn, dọc theo con đường cát đá bên khe suối trồng tùy ý là được, chỉ cần cam đoan lúc mưa lũ khe suối sẽ không nhấn chím cây giống.

Hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm làm tường chống chạy trốn cũng đã gần kết thúc, chỉ cần vùi một đám tấm trúc vào trong đất lúc cuối, chắc chắn các chỗ không có lỗ hổng, chỗ cần gia cố lại một chút, là có thể kết thúc.

Sáng sớm hôm nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm mới vừa ăn xong bữa sáng định lên núi làm việc, La Hán Vinh liền tới chở đậu hủ, rau muối, hiện giờ rau muối trên Ngưu Vương trang đã thành quy mô rồi, ngoại trừ cung hàng cho Cực Vị lâu, tiệm cơm của La Hán Vinh cùng với mấy trường học trong thị trấn, Mã Từ Quân cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng mà đậu hủ liền không được, Mã Từ Quân sớm nói rõ cùng La Mông, đậu hủ của Ngưu Vương trang chỉ có thể cung ứng cho Cực Vị lâu, về phần bên La Hán Vinh, liền cứ làm như cũ, một ngày cho gã ta năm mươi cân, không được nhiều hơn.

“Đổi xe mới rồi à!”. La Mông vừa thấy chiếc xe La Hán Vinh chạy tới, ánh mắt nhất thời liền sáng lên.

Ở trong tất cả loại xe, La Mông thiên vị nhất xe bán tải, không biết tại sao, ở trong mắt anh, đàn ông chạy xe bán tải đều là rất đẹp trai, chiếc xe La Hán Vinh chạy tới tuy nói là sản phẩm rẻ triền trong nước, hơn nữa cũng không phải xe mới, nhưng mà cũng ẩn ẩn có một cỗ phóng khoáng dân dã.

“Hài, vẫn chạy xe ba bánh cũng không tốt lắm, không an toàn không nói, cũng chở không được bao nhiêu đồ”. La Hán Vinh cười hì hì nói.

Từ làng Đại Loan tới thị trấn bắt xe rất bất tiện, phải đổi xe không nói, có đôi khi nếu chờ ở cổng làng bọn họ, vừa chờ liền non nửa ngày, vì thế từ khi bản thân La Hán Vinh quay về trong làng trồng trọt tới nay, một thời gian trước đều là chạy xe ba bánh gắn môtơ của mình đi thị trấn, loại tình huống giống gã, mua xe tự nhiên là chuyện sớm muộn.

“Chậc, tốn bao nhiêu tiền vậy?”. La Mông vây quanh xe nhìn trái nhìn phải, tuy rằng xe là hàng dùng rồi, nhưng mà ngoại hình tốt, nhìn sơ cũng chắc chắn, bây giờ được lau tới sạch bong, nhìn quả thật không tồi.

“Một người bạn muốn đổi xe mới, tôi liền mua lại của anh ta, còn chưa tới ba vạn đồng, chạy rất tốt”. Ngày hôm qua lúc xe mới vừa chạy về, ở trong làng cũng có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, tuy nói là xe dùng rồi, nhưng La Hán Vinh cũng cảm thấy rất tự hào, nhưng mà tới lượt La Mông, nói chính mình mua chính là xe dùng rồi, không biết tại sao, cảm thụ trong lòng liền khác biệt.

“Có lợi đó, xe này không tệ, trên mạng rất nhiều người nói xe này thực dụng, ít khuyết điểm, chắc chắn”. La Mông vỗ vỗ mui xe, thật lòng cảm thấy xe này không tệ.

“Hắc, cậu lại không thiếu ít tiền này, nếu thích, cũng mua một chiếc chạy”. La Hán Vinh thấy La Mông không chê bai xíu nào xe mình mua là xe dùng rồi, lập tức lại cao hứng lên, nói thật, chiếc xe này chính gã cũng cảm thấy mua tới thật sự rất hời.

“Tôi chạy vòng vòng trong làng, chạy xe ba bánh nhỏ là được, tiện lợi tiết kiệm dầu còn mát mẻ”. Thực tế lúc trước lúc La Mông và Tiếu Thủ Lâm đãi tiệc rượu, ông La và Lưu Xuân Lan liền thương lượng mua một chiếc xe mới cho bọn họ, sau đó bị La Mông từ chối, Tiếu Thụ Lâm có xe, còn có một công ty vận chuyển, anh thật sự không cần phải lại mua một chiếc trưng bày trên núi.

“Thằng nhóc cậu cũng thật tiết kiệm”. La Hán Vinh lắc đầu, nói xong liền bê hai sọt rau muối và một sọt đậu hủ chuẩn bị sẵn trong sân cho gã lên xe, trong miệng lại hỏi La Mông: “Tôi thấy cậu hai bữa nay cũng không về làng, còn chưa nghe nói chuyện của La Minh Huy ha?”.

“Chuyện gì của La Minh Huy?”. Tin tức của La Mông thật đúng là không nhanh nhạy lắm.

“Thằng nhóc đó không phải nói muốn chăn dê sao? Thời gian trước liền mua hơn ba mươi con dê con về, hắc, chăn dê vẫn khó khăn lắm, nhưng người ta liền có thể làm ra chuyện thiêu thân, lúc đầu chính là cầm theo di động lên núi, sau lại chơi rồi nghiện, dứt khoát liền đem máy tính xách tay lên núi, còn kéo mạng không dây lên luôn, mỗi ngày buổi sáng cầm cái máy tính, không biết còn tưởng là nó là muốn lên núi đi làm thuê, kết quả sung sướng chưa được hai ngày, liền thả lạc mất đàn dê luôn.

Lúc La Hán Vinh nói chuyện này, rất có mấy phần hương vị vui sướng khi người gặp họa, La Minh Huy đó cũng là một sinh viên, tự xưng là là một nhân tài, ở trong làng từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, cũng không để La Hán Vinh vào mắt lắm.

“Sau đó thế nào rồi?’. La Mông hỏi.

“Còn có thể sao nữa? Mẹ cậu ta gọi mấy người  lên núi đi tìm”. La Hán Vinh trả lời nói.

“Đều tìm được hết rồi?”.

“Lạc mất ba con dê con, được một thanh niên thả ong của Ngưu Vương trang đuổi về tới hai con, còn thiếu một con”.

“Vậy La Minh Huy đó nói như thế nào? Sau này còn thả dê không? Tôi còn chờ ăn thịt dê nhà bọn họ mà”.

“Thả chứ, sao không thả chứ? Nhưng mà hai bữa nay lên núi lại không xách máy tính theo”. La Hán Vinh nói xong cười ha ha lên.

La Mông nhịn không được cũng cười cười theo, La Minh Huy đó tốt nghiệp mới hơn một năm, tìm việc đi làm đều còn khá thuận lợi, khó tránh khỏi liền có vẻ có chút tự tin thái quá, tuổi còn trẻ lại không biết khiêm tốn, quả thật có chút khiến người ta ghét, nhưng mà không trộm không cướp không ỷ lại, rốt cuộc coi như là thanh niên tốt, người trẻ tuổi có đôi khi khó tránh khỏi đắc ý lỗ mảng, có đôi khi khó tránh khỏi ngã lòng chán nản, cũng không tính chuyện lớn gì.

Việc này liền trôi qua như vậy, hôm sau Tiếu Thụ Lâm nói muốn đi ra ngoài một chuyến, La Mông cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu ta còn dang kinh doanh một công ty công ty vận chuyển mà, cho dù không cần mỗi ngày ngồi một chỗ, thi thoảng vẫn phải lộ mặt chút. Khiến anh không ngờ tới, chạng vạng cùng ngày, Tiếu Thụ Lâm thế nhưng chạy một chiếc xe bán tải mới tinh về.

“Sao cậu đổi xe rồi?”. Trong lòng La Mông ẩn ẩn có chút vui sướng, cũng không lộ ra gì, giống như anh thật sự không biết tại sao Tiếu Thụ Lâm sẽ đột nhiên chạy một chiếc xe bán tải về.

“Không phải cậu thích à?”. Tiếu Thụ Lâm vẫn là một bộ dáng vẻ người đàn ông lạnh lùng đẹp trai, giống như anh vĩnh viễn cũng không có thể trông cậy vào gã sẽ nói ra một hai câu mắc ói (= buồn nôn = sến súa)

“Sao cậu biết tớ thích?”. La Mông tiếp tục mất tự nhiên.

“Cậu không thích?”. Tiếu Thụ Lâm nhíu nhíu đầu chân mày.

“Không có, tớ không phải ý đó”. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

“Thật?”. Tiếu Thụ Lâm có chút không tin: “Nếu không thì đổi chiếc khác?”.

“Không cần, tớ rất thích”. La Mông có chút mắc cỡ nói.

“Không sao, tớ rất thân quen với người bán xe, đổi cái khác rất tiện”. Tiếu Thụ Lâm giống như đã nhận định La Mông không thích chiếc xe này.

“Tớ thật rất thích”. La Mông ngoan ngoãn thừa nhận, thật ra anh khá thích chiếc xe bán tải này.

“Thật thích?’. Tiếu Thụ Lâm nhìn La Mông.

“Ừ, thích”. La Mông liều mạng gật đầu: “Thật thích, màu thương hiệu loại xe, tất cả đều là sở thích của tớ!”.

“Thích là tốt rồi”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, hai con ngươi đen kịt chợt lóe chợt lóe.

Con xe mới Tiếu Thụ Lâm mua về tự nhiên cũng khiến cho dân làng làng Đại Loan và chúng cu li trên Ngưu Vương trang chú ý, nhất là thanh niên trong làng, rãnh rỗi liền vây quanh chiếc xe này, nói chuyện hăng say, mấy người già cũng rất là khó hiểu, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra chiếc xe này rốt cuộc tốt ở đâu.

Chạng vạng hôm nay lúc một tốp người già trong làng ngồi ở đầu làng nói chuyện, có người liền nói: “Hiện tại ánh mắt thanh niên sao kỳ quái như vậy chứ, nói  chiếc xe mắc tiền kêu xe gì ấy? Phía sau thùng xe còn trụi lủi, ngay cả lều che mưa đều không có, tôi thấy còn không bằng chiếc Wulling lúc đầu của cậu ta nữa”.

“Bọn nó nói hai chiếc đó khác nhau mà?”. Một ông lão bên cạnh thở dài một hơi nói.

“Có gì khác chứ? Tôi thấy chính là đám thanh niên này ngày trôi qua thoải mái quá, nếu để bọn nó cũng đói mấy năm, gặm khoai lang mấy năm, vậy khác biệt gì đều không có”. Một số người già tính tình nóng nảy luôn hở ra là liền thích nổi nóng.

“Ài, đừng nói việc này nữa, năm nay hình như là muốn hạn hán nha?”. Người bên cạnh vội vàng liền dời đề tài.

“Khó nói, tôi thấy bầu trời một chút mây đều không có”. Mấy ngày nay người phiền lòng vì chuyện này nhưng thật ra cũng có.

“Bây giờ mới tháng mấy chứ, chờ xem đã”.

“Trong làng chúng ta nhiều người năm nay đều trồng lúa nước, bây giờ thật muốn hạn hán, tới khi đó liền gặp họa rồi”.

“Sợ cái gì? Năm ngoái chỗ khác hạn hán ra sao, con suối làng mình cũng chưa từng khô cạn”.

“Bây giờ muốn hạn hán, nước suối trên núi còn chưa chảy tới ruộng tôi liền khô rồi, trong suối vẫn có nước, tôi đi gánh từng thùng tưng thùng à?”.

“Tôi thấy vẫn là trồng ít lúa chút mới tốt”.

“Giờ đều tới lúc cấy mạ rồi, hiện tại lại tháo nước phơi nắng, đất còn phải xới một lần nữa, tốn nhiều công sức nha?”.

“Tôi thấy lúa liền coi như xong rồi, rau xanh trồng ít đi”.

“Rau của làng chúng ta bán chạy, nếu không trồng rau, còn có thể kiếm được mấy đồng chớ?”.

“Vậy còn có thể có biện pháp gì? Tôi thấy năm trước nhà Đông Mai bán khoai lang cũng ổn, còn có nhà ai đó, cắt miếng khoai tây phơi khô bán, cũng kiếm được chút tiền mà?”.

“…….”

Tối nay những người già ngồi vây quanh ở nói chuyện rất lâu, ngày hôm sau, ông La tìm La Mông nói chuyện này, bảo anh năm nay trồng ít rau cỏ chút.

“Việc này nói có chuẩn không ạ?”. La Mông hỏi. Bây giờ mới tháng mấy chứ, có thể nhìn ra được mùa hè mùa thu năm nay là khí hậu gì?

“Khá chuẩn”. Rất nhiều người già trong làng đều là cả đời trồng hoa màu, trồng hoa màu chính là nhìn bầu trời kiếm sống, mọi người rất để tâm đối thời tiết, nhìn cả đời, một số người liền rút ra một chút kinh nghiệm.

La Mông do dự một lát, nói: “Mấy bữa nay con bảo họ trồng gấp một đám rau”.

“Con sao lại không nghe khuyên bảo vậy?’. Ông La có chút nóng nảy.

“Nếu thật bị hạn hán, người không cần ăn sao? Cha yên tâm đi, chỗ con cong có dòng suối nhỏ mà, tiện tưới nước”. La Mông như là định chủ ý rồi.

“Vậy phải tốn bao nhiêu công sức chứ?”. Ông La vẫn là không ủng hộ, ngộ nhỡ nếu trồng hỏng thì làm sao đây? Chỉ là nhân công đều là một mớ tiền rồi.

“Chỗ con nhiều mương nước nhiều như vậy cũng không phải là trang trí, thật sự không được, tới khi đó lại mua cái máy bơm”.

“Con liền không thể đáng tin chút à?”. Lấy tình huống hiện tại của Ngưu Vương trang, trống chút khoai lang, khoai tây, đậu tương và vân vân, cũng là có thể kiếm tiền, cần gì mạo hiểm như vậy?

“Cha, cha không biết, khu vực của chúng ta, không chỉ là làng mình, ngay cả thị trấn chúng ta, hệ thống tưới tiêu đều rất không hoàn thiện, năm nay thời tiết nếu thật sự hạn hán, tới khi đó giá rau liền cao, chút mạo hiểm này sao không liều được chứ? Hơn nữa, cho dù thời tiết không khô hạn, con trồng nhiều chút rau còn có thể muối bán, không mạo hiểm bao nhiêu”. Tìm giàu sang trong nguy hiểm, cơ hội kiếm tiền bày trước mắt, nào có đạo lý không tóm lấy.