Người Yêu Của Ác Ma

Chương 10



Xịch

Chiếc xe dừnglại trước cửa nhà.Bảo Quân nhanh chóng xuống xe rồi chạy sang mở cửa cho Tuyết Ly.Cô nàng mỉm cười duyên dáng,nắm nhẹ lấy bàn tay đang đưa rasẵn của Bảo Quân bước xuống,và bằng một phong cách đầy chuyên nghiệp,cônàng bị vấp dù mặt đất hoàn toàn bằng phẳng,Bảo Quân-cũng pro khôngkém,phản ứng không điều kiện,vội ôm lấy Tuyết Ly.

-Cảm ơn anh-cô nàng hơi đỏ mặt,ngại ngùng

-Không có gì,giúp đỡ phái nữ là vinh dự và trách nhiệm của con trai mà-hắn cười đầy quyến rũ.

Tuyết Ly cười và định đi vào,cô nàng toan cởi áo khoác của Bảo Quân ra nhưng hắn đã nhanh hơn

-Thôi.khôngcần đâu,em cứ mặc đi.Lần sau đi đứng phải cẩn thận nhé,cứ nếu một tiểuthư xinh đẹp như em mà bị thế nào thì anh sẽ đau lòng lắm đấy.-hắn tỉnhbơ nháy mắt,dường như không ý thức được mình đang phát ngôn cái gì.(fanBảo Anh đâu,chuẩn bị gạch mau)

-Anh vào nhà chơi đã.-Tuyết Ly có vẻ nuối tiếc khi thấy anh chàng chuẩn bị rời đi.

Hắn khựng lại nhìn ngôi nhà một chút,rồi lắc đầu

-Thôi,để khi khác nhé lady,bây giờ anh bận rồi

Tuyết LY nhìn chiếc xe khuất dần,khuôn mặt nở một nụ cười đầy nguy hiểm “Vương Bảo Quân-anh phải của tôi”

>>>>>o0o

-CHIIIIIIIIIIIIIIIIIII!-hét ầm lên

-Mày định ám sát chị hả?-nó quay lại vừa vuốt ngực vừa chưởi con em.

Bỗng nó để ý đến cái áo cô em iu dấu đang mặc,sao nhìn quen quen ta…thắc mắc nhưng nó vẫn không hỏi…. thì cô em đã tự kể

-Chị à,sángnay em …..abc!@#$%^&123xyz-Tuyết Ly bắt đầu kể lại màn anh hùng cứumĩ nhân vô cùng rồ-man-tíc của mình và Bảo Quân lúc sáng.Cô nàng kể vôcùng hứng thú,hăng say đặc biệt nhấn mạnh những đoạn Bảo Quân tán tỉnhcô nàng mà không để ý rằng khuôn mặt chị mình đang có hiện tượng khôngbình thường

-Thảo nào sáng nay em về muộn vậy-nó gật gù vẻ đã hiểu,đã hiểu rồi chỉ vào cái áo khoác-đây là áo của cậu ta à?

-Yup…anh ấy bảo không cần trả lại(t/g galang không đúng chỗ rồi anh ơi T^T)người anh ấy có mùi bạc hà đấy,thơm thật.

Tuyết Ly taycầm cái áo mắt lim dim mơ màng…mơ về một nơi nào đó xa xăm khi Bảo Quântrong bộ vest trắng ở giữa cánh đồng hoa và cầu hôn cô nàng(thôngcảm,cháu nó fan cuồng của An-đéc-xen ạ).Bỗng nhiên cô nhảy bổ đến trướcmặt chị,làm Bảo Anh giật mình

-GÌ vậy?

-Chị à,chị là bạn anh Quân mà phải không? Em thực sự thích anh ấy-nắm tay vẻ đầy tin tưởng và thiết tha-chị giúp em đi nha.

Nó phải nói gì đây?Bảo với cô nàng rằng Bảo Quâ không phải là bạn nó mà là người yêunó à….đúng,tất nhiên là nó nên nói như vậy nhưng nhìn ánh mắt đầy nhiệthuyết và tin tưởng của Tuyết Ly thì nó lại không làm sao mà mở mồm rađược…Đã lâu lắm rồi,nó không nhìn thấy cô em mình như vậy,thật sự khôngnỡ đập tan cái hi vọng mong manh về một tình yêu đẹp như cổ tích của côem.Nhìn mặt Tuyết Ly,nó biết cô em thực sự thích hắn…nhưng nếu nó đồng ý thì chẳng phải nó đã đi giúp em mình giật bồ của chính mình sao? Thậtsự là giống truyện cười nha…. Đúng là điên đầu mà….Có người nói tình yêu làm con người trở nên ích kỉ,đến bây giờ thì nó mới thật sự thấm thíacâu này mà….

Thấy chị mình ngồi ngẩn mặt ra,Tuyết Ly cũng có vẻ không để tâm tới cây trả lời cho lắm.mà đứng lên và đi vào phòng tắm

-Chị à.em tắm trước đây.

Bảo Anh ngồi thừ ra đó một lúc rồi cũng đứng dậy,lắc lắc đầu xua tan những ý nghĩ hỗn tạp trong đầu,nó vào phòng…

“1 missed call from Vuong Bao Quan”

Theo thói quen nó định bấm nút gọi lại nhưng bỗng nhớ đến những lời Tuyết Ly vừakể,cục tức tô đùng không hiểu từ đâu trào lên mạnh mẽ…quăng cái điệnthoại trở lên giường,nó mở ti vi ra nằm ườn trên giường xem phim.

Gừ gừ-cái điện thoại rung nhẹ báo tin nhắn đến

“1 new message from Vuong Bao Quan”-không thèm đọc,vứt điện thoại lại chỗ cũ

.

.

.

“Vuong Bao Quan is calling”

Gọi lần thứ nhất ………không thèm nghe

Gọi lần thứ hai………….bơ nhiệt tình

Lần thứ ba………….kệ xác,ngồi xem batman

Lần thứ tư……………tiếp tục xem,mặc kệ cái điện thoại rung bần bật

Lần thứ năm…………gọi đi,chứ gọi mãi đi,còn lâu mới nghe

Lần thứ sáu….à không có lần thứ sáu….sau lần thứ năm thì cái điện thoại đã được yên ổn.

.

5’

.

10’

.

15’

.

20’

Sao hắn khônggọi nữa nhỉ?(t.g:lúc gọi thì không nghe,đến lúc không gọi nữa thìlại…)….Sao bực mình thế không biết? Thấy không nghe là không thèm gọinữa luôn hả? Đúng là cái đồ…

ĐIÊN MẤT!

Nó vùng vằngbỏ ra khỏi phòng,ngoài trời âm u không trăng sao…nó không hề biết rằngtừ ngày mai,những giọt nước mắt của nó sẽ bắt đầu rơi.