Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 1: Phát Hiện Hàng Xóm Là Bạn Trai Cũ



"Anh hàng xóm à, thùng đồ của em nặng quá không biết anh có thể bê hộ em có được không?"

"Xin lỗi nhé, anh hàng xóm này không có nhu cầu bê hộ đồ cho bạn gái cũ."

Giọng nói lạnh lùng lại có phần chán ghét này sao mà quen thuộc quá, Trần Thiển lúc này mới hốt hoảng ngẩng đầu lên và phát hiện anh hàng xóm mới chuyển đến mà các cô gái khen đẹp trai lại chính là người yêu cũ của mình.

Vốn cứ nghĩ là anh chàng nào đó đẹp trai lịch thiệp sẽ xuất hiện sau cánh cửa, ai ngờ lại là tên bạn trai cũ đáng ghét đã đá cô vào hai năm trước. Đúng là mất công làm bộ giả vờ yếu đuối để tán trai nhưng có nằm mơ Trần Thiển cũng không ngờ rằng mình vừa tán tỉnh lại bạn trai cũ.

"Tống Hàm? Anh… anh… sao anh lại ở đây? Anh cố tình chuyển tới gần nhà tôi có phải không?"

Trần Thiển bất ngờ đổi tông giọng, chỉ trong nháy mắt cô gái với giọng nói dịu dàng ban nãy đã trở nên đanh đá, chua ngoa.

Trước sự nổi giận vô cớ của Trần Thiển, Tống Hàm liền nhếch miệng cười khinh bỉ. Anh chống tay ngang cửa, lời nói phát ra cũng chẳng kém cạnh cô bạn gái cũ của mình là mấy.

"Ai mà thèm chứ? Tôi cũng chỉ vừa mới biết hàng xóm của mình là bạn gái cũ thôi."

"Đúng là bực mình!"

Trần Thiển giậm chân bỏ về và tự bê thùng đồ mà cô vừa nói là nặng ấy một cách ngon lành vào trong nhà.

Rốt cuộc cái chuyện vô lý gì lại đang xảy ra đây?

Người mà cô ghét nhất lại chuyển đến làm hàng xóm của cô, không những thế còn là hàng xóm sát vách nữa.

Trần Thiển tức giận đá chân vào thùng đồ rồi nằm phịch xuống ghế sofa. Cứ nghĩ đến chuyện cô vừa định tán tỉnh tên bạn trai cũ đó là lại bực mình. Cô lớn tiếng hét ầm lên, hai tay vo lấy tóc còn chân thì liên tục đạp đạp xuống nền nhà.

Đúng là xấu hổ chết đi được! Muốn đội quần quá đi mất!

"Á á á, mình đúng là điên rồi! Sao lại đi nói thế với cái tên Tống Hàm đó chứ?"

Chuyện là Trần Thiển và Tống Hàm từng yêu nhau khi còn học cấp ba. Lúc đó cô mới chỉ là cô học sinh lớp mười bỡ ngỡ, rụt rè còn Tống Hàm lại là anh chàng lớp mười hai thân thiện, hay giúp đỡ mọi người. Cô bị vẻ đẹp trai thanh thoát của anh thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên vì thế đã đem lòng mến mộ anh.

Chẳng ai ngờ được chỉ một thời gian sau đó, Trần Thiển lại nhận được lời tỏ tình của Tống Hàm. Lúc đầu cô cứ nghĩ đó là một trò đùa nhưng ai ngờ việc anh muốn cô trở thành bạn gái mình là thật. Thế là kể từ đó, Trần Thiển và Tống Hàm hẹn hò với nhau như một cặp đôi thực thụ. Sau khi yêu nhau được một năm, Tống Hàm phải học đại học nên cả hai có một khoảng thời gian phải yêu xa. Tuy cách xa về mặt địa lý nhưng trái tim lúc nào cũng sát gần bên nhau hết.

Tưởng chừng mối quan hệ đó sẽ kéo dài thêm nhưng đúng là thời gian sẽ làm phai mờ tất cả. Hai người họ dần dần nói chuyện với nhau ít hơn, nhắn tin ít hơn thậm chí có một lần còn không gặp nhau trong một tháng. Trần Thiển nghĩ Tống Hàm học đại học sẽ gặp được những cô gái xinh đẹp khác nên lo lắng anh sẽ bỏ mình. Nhưng trong kí ức của cô, anh là người con trai tốt, anh sẽ không có chuyện bỏ rơi cô đâu.

Vậy mà một năm yêu xa vừa hết, Trần Thiển đã nhận được lời chia tay của Tống Hàm. Cô không hỏi anh lý do và chỉ im lặng chấp nhận, hai người không hỏi nhau điều gì cả, cứ như thế mà chia tay thôi. Đó cũng chính là lý do Trần Thiển ghét cay ghét đắng Tống Hàm và có lẽ Tống Hàm cũng ghét cô như vậy.

Tống Hàm là người tỏ tình cô trước nhưng cũng chính anh là người nói lời chia tay cô.

Sau khi chia tay, hai người họ sống cuộc sống của riêng mình. Hiện tại Trần Thiển đã là sinh viên năm hai của trường kiến trúc, còn Tống Hàm là sinh viên năm cuối của trường nghệ thuật.

Nhưng có một chuyện không ngờ đã xảy đến, họ sau hai năm không gặp nhau, không trò chuyện lại bất thình lình trở thành hàng xóm. Đau đớn hơn, nghiệt ngã hơn là hai nhà còn ở ngay sát vách, chỉ cách nhau bởi một bức tường.

Tối hôm ấy.

Để chúc mừng Tống Hàm chuyển đến nhà mới nên anh có mở một bữa tiệc và mời hai đứa bạn thân của mình tới chơi. Đúng là trai trẻ có khác, thấy tiệc một cái là quậy tưng bừng không để ý đến hàng xóm xung quanh.

Trần Thiển nằm trên giường không tài nào ngủ được vì tiếng nhạc và tiếng ca hát của đám người nhà bên cạnh. Bức bối quá, cô giận dữ vùng dậy mở cửa chạy sang nhà của Tống Hàm.

Cốc… cốc…

Lần này Trần Thiển phải mắng cho tên Tống Hàm đó một trận vì cái tội bật nhạc to không cho cô ngủ. Nhưng đến khi người mở cửa không phải là anh, Trần Thiển đã phải nuốt cục tức vào trong.

"Anh Duệ Thần?"

Duệ Thần là anh trai ruột của Duệ Hân - bạn thân của cô vì thế cô cũng quen biết anh ấy. Nhưng chỉ có điều Duệ Thần lại là một trong những người bạn thân của Tống Hàm nên cô mới tỏ ra lúng túng.

"Trần Thiển, em có muốn vào nhập tiệc với bọn anh không?"

Duệ Thần nổi tiếng là mĩ nam hiền lành, ăn nói nhẹ nhàng nên Trần Thiển có ấn tượng khá tốt về anh ấy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt của tên bạn trai cũ của cô là cô đã không nuốt nổi rồi.

"Không cần đâu anh, em gõ cửa chỉ để nhắc nhở các anh bật nhạc nhỏ lại một chút thôi."

Thấy Duệ Thần đi ra lâu quá, Tần Dịch ở bên trong liền chạy ra xem. Vừa nhìn thấy Trần Thiển, Tần Dịch đã hét toáng lên như muốn để Tống Hàm ở bên trong nghe thấy.

"Ô là Tiểu Thiển Thiển này, bạn gái cũ của Tống Hàm này. Chà, lâu quá không gặp em, càng ngày càng xinh gái."

Trần Thiển lập tức thay đổi thái độ khi nhìn thấy Tần Dịch. Cô liếc mắt lườm anh ta, miệng làu bàu:

"Lâu quá không gặp cái đầu anh, chúng ta học chung trường ngày nào chả gặp."

"Ờ phải ha, anh quên mất là chung trường với em đấy."

Anh chàng Tần Dịch này là bạn trai của Duệ Hân nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn so với "anh vợ" Duệ Thần. Nếu Duệ Thần hiền lành, ít nói thì Tần Dịch lại tưng tửng, lắm mồm. Trong đám ba người bạn thân thì Tần Dịch là người hay cười nhất nhưng cũng chính vì cái tính cách sôi nổi ấy mà nhiều lúc cô nghĩ Tần Dịch có vấn đề về dây thần kinh.

Sau đó, Tần Dịch vô duyên vô cớ đẩy Trần Thiển vào bên trong mà không hỏi cô có muốn vào hay không. Nói thật thì những người bạn thân của Tống Hàm, Trần Thiển đều quen biết nhưng điều cô thấy bất mãn nhất ở họ là họ lại làm bạn thân với một người như Tống Hàm.

Nhìn phòng khách ngổn ngang vỏ bánh kẹo rồi đến cái bản mặt chán ghét của Tống Hàm đang ngồi xem ti vi nữa là Trần Thiển đã muốn đi ngay về rồi. Cô không muốn phải bước chân vào đây nhưng Tần Dịch lại kéo áo cô, không cho cô rời đi.

"Anh em lâu ngày mới gặp sao không ở đây chơi một chút. Dù gì hai người cũng là hàng xóm của nhau mà, thân thiết với nhau chút đi."

Tần Dịch lại bắt đầu kết nối cặp đôi oan gia đã chia tay này bằng giọng điệu ngọt sớt. Nhưng trái lại với sự nhiệt tình ấy, Tống Hàm và Trần Thiển lại khó chịu ngay ra mặt.

"Ai mà thèm thân thiết với người yêu cũ?" Cả Tống Hàm và Trần Thiển đều đồng thanh.

Coi bộ hai người này cũng hợp nhau nhưng tiếc là lại chia tay với nhau rồi. Tần Dịch và Duệ Thần làm người ngoài nhưng cũng biết trong tim của hai người vẫn còn chút gì đó hình bóng của nhau.

Từ lúc Trần Thiển bước vào đây, không khí trong phòng khách bỗng trở nên ngượng nghịu và có chút nặng nề. Tiếng nhạc thì vẫn còn đó nhưng chẳng ai chịu nói chuyện với ai cả. Thấy không khí nhạt nhẽo quá, Duệ Thần liền lên tiếng hỏi Trần Thiển:

"Trần Thiển, dạo này việc học của em vẫn ổn cả chứ?"

Vì là Duệ Thần hỏi nên Trần Thiển mới nhẹ nhàng đáp lại:

"Vâng, em học vẫn ổn ạ."

Tống Hàm nghe cái giọng nói dịu dàng của Trần Thiển lại cảm thấy không quen, anh nhếch miệng cười nhạt sau đó nói ra một câu như thể chế nhạo cô.

"Chắc là suốt ngày vẽ mấy cái thứ vớ vẩn ấy chứ."

Trần Thiển nghe vậy bèn nổi giận, cô gân cổ lên lớn tiếng với Tống Hàm mà chẳng nể nang việc anh lớn hơn cô hai tuổi.

"Này, tôi có thể vẽ lại cái bản mặt anh đấy."

"Sao cơ? Con nhỏ này, em nói chuyện với người lớn tuổi hơn theo kiểu đó đấy à?"

Thấy Trần Thiển hỗn láo với mình Tống Hàm liền đưa tay gõ vào đầu cô. Hồi còn yêu nhau, mỗi lần Trần Thiển làm gì trái ý anh hay làm gì đó sai là anh lại gõ đầu cô như vậy. Cái gõ đầu này khiến cô nhớ lại hồi đó, bức xúc quá Trần Thiển đã đứng phắt dậy, cô tức giận:

"Ai cho phép anh gõ đầu tôi? Anh đâu có phải bạn trai tôi mà gõ?"

Tống Hàm cũng không chịu thua, anh cũng đứng lên nhưng vì cao hơn cô nên Trần Thiển phải ngước mắt lên mới đối mặt với anh được. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, Tần Dịch và Duệ Thần phát hiện sắp có chiến tranh nổ ra nên đã kịp thời ngăn cản.

"Không phải bạn trai nhưng tôi vẫn có quyền dạy bảo em đấy! Tôi lớn hơn em hai tuổi, nói chuyện tôn trọng người lớn chút đi."

"Lớn hơn thì sao? Tôi cứ thích không tôn trọng anh đấy."

Tống Hàm định giơ nắm đấm lên rồi nhưng Trần Thiển lại bị Tần Dịch lôi ra ngoài, còn Duệ Thần thì giữ Tống Hàm ở trong nhà. Nếu hai người họ mà không ra tay thì chắc chắn sẽ có đánh nhau.

Cặp đôi oan gia này cũng manh động quá, vừa gặp lại nhau mà hở tí là đòi đánh nhau rồi.

Trần Thiển bị lôi ra ngoài nhưng không cam tâm, cô vung vẩy tay chân loạn xạ cả lên vì muốn đánh nhau với Tống Hàm.

"Anh tưởng lớn tuổi hơn tôi thì tôi sợ anh chắc? Có giỏi thì đánh nhau một trận đi, tôi chấp anh tất."