Người Xấu

Chương 7



Nhưng đến trưa, cậu một mình xuống canteen ăn cơm.

“Hôm qua chơi khuya quá, ngủ đến buổi chiều mới dậy.” Chiêm Cẩm Dương sáng nay vừa về nhà, tới nơi liền ngủ thiếp đi, nếu không phải bị đói tỉnh, hắn thậm chí tan học đều không đến kịp.

Tô Hòa có chút tò mò: “Cậu chơi cái gì dạ?”

Chiêm Cẩm Dương nói không nên lời, hắn sợ dọa Tô Hòa chạy mất. Ngày hôm qua sau khi bị Dương Tuấn lôi đi, đầu tiên là đi quán bar uống rượu, còn ở đó bắt gặp được Thái Tiểu Phong và đánh cậu ta một trận, sau đó lại đến nhà Dương Tuấn chơi game. Mọi người đều uống rất nhiều, chơi một hồi cảm thấy chán, Dương Tuấn liền lấy ra phim người lớn cậu ta dùng rất nhiều tiền để mua đồ tốt, một đám con trai tụ tập bắn súng. Bọn họ luôn luôn chơi đến vui vẻ, chịch đàn ông ở trong vòng của bọn họ cũng không có gì lạ, chuyện chơi some cũng không phải là không có.

Chẳng qua Chiêm Cẩm Dương luôn là người xem, cho nên mới có người nói hắn bệnh liệt dương.

Lần này Dương Tuấn lại mời hắn: “Anh Dương, cửa tủ đều cho cậu đạp, chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Biến, tự mình đi đi.” Chiêm Cẩm Dương chán ghét bỏ vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, kéo khóa quần. Xem phim sex còn không cứng nổi, hắn có thể thật sự là bị liệt dương.

Trong đầu tất cả đều là khuôn mặt Tô Hòa, bóng lưng Tô Hòa, tay Tô Hòa, hắn tưởng tượng là tay cậu ôm mình, nhắm mắt lại đắm chìm trong dục vọng.

“Không chơi cái gì, chỉ uống chút rượu và chơi game thôi.” Chiêm Cẩm Dương chột dạ.

“Ò, nhà tớ ở phía trước rồi, cậu trở về sớm một chút đi.” Tô Hòa duỗi tay lấy cặp sách.

Chiêm Cẩm Dương nghiêng người né tránh: “Đưa cậu đến dưới lầu.” Hôm nay cũng chưa ở bên nhau bao lâu, hắn không muốn tách ra sớm như vậy.

“được.”

Từ lúc đi vào cổng tiểu khu, Chiêm Cẩm Dương liền đi chậm lại, lẽ ra ba phút là có thể đi đến dưới lầu, nhưng hắn tới bảy phút.

“Nhắn tin WeChat.” Hắn đem cặp đưa cho Tô Hòa.

“Ừm.” Tô Hòa tâm tình không tồi, cậu cười xoay người đi vào hành lang.

Khi leo đến lầu 3, lại nhìn thấy Giang Chấp đứng trên cầu thang, nhìn dáng vẻ hình như là đang đợi cậu.

“Ồ, đưa đến cửa nhà rồi? Tô Hòa, cậu bán mình rất nhanh đó!” Giang Chấp cằm còn bầm xanh, nó về nhà sớm hơn bọn họ, vô tình nhìn thấy hai người ở dưới tầng tình tứ, nó nhìn thấy liền tức giận, nên ở lầu 3 chờ Tô Hòa.

Tô Hòa thu hồi tươi cười: “Giang Chấp, tránh ra.”

“Không tránh ra cậu làm gì tôi?” Giang Chấp cố ý ghé vào tai cậu.

Tô Hòa bị buộc lui về hướng dưới lầu: “Chiêm Cẩm Dương còn chưa đi xa.”

“Má, mày thật sự xem mình là nhân vật lớn hả? Đồ ngu, đồ đê tiện.” Giang Chấp vừa lên lầu vừa chửi bới, nắm đấm của nó không mạnh như Chiêm Cẩm Dương, nó rất tức giận, nhưng cũng biết mình không có khả năng đánh hắn.

Khúc nhạc đệm này cũng không có thể ảnh hưởng đến tâm trạng Tô Hòa, ngược lại bởi vì chỉ nhắc ba chữ tới “Chiêm Cẩm Dương” liền bảo vệ được cậu, đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút ấm áp.

Mẹ Tô còn đang nấu cơm, hiếm khi nhìn thấy con trai tươi cười về nhà, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy? Chẳng lẽ giáo viên kiểm tra bài thi giữa kỳ phát hiện chấm sai, con lại trở về hạng nhất?” Mẹ Tô nói giỡn, nhưng trừ thành tích, cô thật là không nghĩ ra lý do gì có thể làm con trai vui vẻ.

“Không phải, mẹ ơi, ngày mai con có thể đi chơi không?” Tô Hòa đem cặp sách để trong phòng, có chút khẩn trương mà xin phép mẹ.

“Đương nhiên là có thể, con sớm nên thả lỏng, còn chưa tới lớp 12 mà.” Mẹ Tô rất vui vì con trai mình cuối cùng cũng ý thúc tận hưởng cuối tuần, nếu còn học sợ là thật sự học đến ngốc.

Tô Hòa vui vẻ đến mức buổi tối cơm cũng ăn nhiều, cơm nước xong cũng không đọc sách, mà đi tắm rửa, nằm trên giường tra Baidu nơi nào có thể đi chơi.

Leo núi cũng không tồi, cậu chưa bao giờ đi công viên giải trí, chèo thuyền hình như cũng không có gì vui, đi viện bảo tàng Chiêm Cẩm Dương khả năng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Cậu lấy bút cùng sổ nhỏ, ngồi ở trên giường viết ra từng thứ một.

“tingg.” WeChat nhắc nhở có tin nhắn, cậu nghĩ chắc là Chiêm Cẩm Dương nhắn, bấm vào quả nhiên là avt màu đen, “Ngày mai đi xem phim không? Nghe nói gần đây có một bộ phim thanh xuân mới ra, đánh giá không tồi.”

Chiêm Cẩm Dương nghĩ tới nghĩ lui, bình thường hẹn hò là đi xem phim.

“Được, xem lúc mấy giờ? Để tớ mua vé.” Tô Hòa biết bộ phim này, cũng không phải là mới chiếu, tuần trước cậu có nghe Chu Sâm ngồi bàn trước nhắc qua, nói là tác phẩm tâm huyết mới nhất của đạo diễn đoạt giải đạo diễn xuất sắc của Kim Kê, tuyên truyền quảng cáo khắp nơi, cậu cũng nhìn thấy ở sân ga và trạm xe buýt.

“ 2h30 chiều, tôi mua vé rồi, trưa tôi đón cậu, chúng ta đi ăn trưa trước.” Chiêm Cẩm Dương suy xét thật sự chu toàn, nếu buổi tối về muộn, người nhà Tô Hòa sẽ lo lắng, vì vậy phải đưa cậu về sớm, nhưng buổi trưa phải ở cùng hắn.

“Cậu không cần tới đón tớ, quá phiền phức, trước cửa trung cư có trạm xe buýt, rất thuận tiện.” Tuy rằng không biết Chiêm Cẩm Dương đi bằng gì, nhưng cậu sao có thể phiền hắn đến đón.

“Không sao, dù sao cũng tiện đường, vậy sáng mai 10h30, tối thứ bảy có lẽ phải xếp hàng ăn cơm.”

“Được, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp [ ❤ ]”

Mặt Tô Hòa bắt đầu nóng lên, e là những học sinh khác trong trường sẽ không đoán được Chiêm Cẩm Dương thích dùng icon [ ❤ ] khi gửi tin Wechat.

Lại là ngày mai gặp, giống như cậu và Chiêm Cẩm Dương mỗi ngày đều lấy “Ngày mai gặp” để kết thúc trò chuyện.

Tô Hòa nhìn trái tim đang đập trong điện thoại, không tiếng động nói: “Ngày mai gặp.”

Ngày thường Tô Hòa đều mặc đồng phục học sinh, nhưng đi xem phim cùng Chiêm Cẩm Dương không thể lại mặc đồng phục được nữa, cậu lụt tung tủ quần áo, cuối cùng lấy ra một cái áo khoác thể thao vừa ý, trong kỳ nghỉ hè mẹ đã mua nó cho cậu ở trung tâm thương mại nhân dịp giảm giá, cậu cũng chưa có mặc lần nào.

“Tôi tới rồi, cậu xuống dưới đi.” Chiêm Cẩm Dương gọi điện thoại tới cho cậu.

“Được, xuống liền.” Tô Hòa đứng trước gương ngượng ngùng sửa lại tóc, cậu trước kia cũng không để ý cái này.

Cha mẹ Tô chủ nhật chủ nhật mới nghĩ, cho nên hôm nay trong nhà chỉ có một mình cậu. Cậu không muốn Chiêm Cẩm Dương chờ lâu, nên vội vàng cầm điện thoại cùng chìa khóa chạy nhanh xuống lầu. . Truyện Hài Hước

Chiêm Cẩm Dương đội nón bảo hiểm màu đen, mặc áo hoodie trắng cùng quần jean, lạnh lùng dựa vào xe đạp điện, chiếc xe đạp điện được hắn làm đến hoành tráng.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang của Tô Hòa, nhìn thấy cậu vừa thở hổn hển vừa cười, nói: “Chạy cái gì hả, tôi cũng sẽ không chê cậu chậm, cẩn thận té ngã.”

Tô Hòa lắc đầu: “Không có việc gì, đi thôi.”

“Ừ.” Chiêm Cẩm Dương đưa cho cậu một cái nón bảo hiểm màu trắng.

Dù nhiều nơi trên cả nước đã thực hiện luật giao thông xe điện phải đội nón bảo hiểm, nhưng thành phố này còn chưa chấp hành, Tô Hòa không nghĩ tới hắn sẽ cẩn thận như thế.

Đến lúc ngồi trên ghế sau và xe bắt đầu chạy, cậu mới hiểu được, không đội nón bảo hiểm có thể sẽ gặp tổ tiên sớm.

Trước kia Chiêm Cẩm Dương lén mua một chiếc motor, mới chạy gần tháng, nhưng bị cảnh sát giao thông bắt vì chưa đủ tuổi và không có bằng lái, cha Chiêm tức giận đến mức đánh hắn một trận, nói rõ ràng cấm hắn đụng vào xe, nếu không liền ngưng tiền sinh hoạt, bây giờ đều là tài xế trong nhà đón đưa tan học, nếu muốn đi chỗ khác cũng là lấy xe của anh em trong nhóm hắn.

Chiếc xe đạp điện này, là hắn mướn ở tiệm cho thuê xe đạp điện gần trường học. Hắn theo thói quen lái xe với tốc độ bàn thờ, xe đạp điện bị hắn coi như motor mà chạy, Tô Hòa sợ hãi mà siết chặt vạt áo bên hông Chiêm Cẩm Dương.

Có rất nhiều người mua sắm ở Trung tâm thành phố, Chiêm Cẩm Dương tìm nửa ngày mới thấy được một cái khe hở nhỏ đem xe đạp điện nhét ở giữa những chiếc xe khác.

Tô Hòa tháo nón bảo hiểm xuống nón mà lòng còn sợ hãi: “Chiêm Cẩm Dương, cậu chạy xe đều nhanh như vậy sao?”

Chiêm Cẩm Dương đem hai cái nón treo ở trên tay lái: “Sợ rồi?”

Cũng hông sợ lắm, chỉ là lo lắng, sợ hắn sẽ đụng vào người khác: “Quá nguy hiểm.”

Chiêm Cẩm Dương nghe lời cậu: “Khi trở về sẽ chạy chậm một chút, đi thôi, gần 11h rồi, trưa muốn ăn gì?”

Tô Hòa tiến lên một bước, cùng hắn sóng vai: “Tớ còn thiếu cậu một bữa cơm, cậu muốn ăn gì? Tớ mời cậu.”

“Chịu thua cậu luôn đấy, tôi chỉ là mời cậu ăn ở canteen thôi mà.”

“Không có gì, cậu giúp tớ nhiều như vậy, tớ nên mời cậu chứ.”

Chiêm Cẩm Dương không vui: “Không được, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy mắc nợ cậu, lần này chia, chờ thứ hai cậu lại mời tôi đi canteen ăn.”

Thấy khóe miệng hắn hơi hạ xuống, Tô Hòa sợ hãi, cậu không muốn làm Chiêm Cẩm Dương buồn lòng, vội nói: “Được.”

Cuối cùng bọn họ ăn thịt nướng Hàn Quốc, hồi cấp hai Tô Hòa thường xuyên giúp mẹ nấu ăn, bởi vậy rất biết nướng thịt, Chiêm Cẩm Dương giống cha thiên hạ gõ chén chờ, Tô Hòa đem thịt nướng xong để trong chén hắn.

Chiêm Cẩm Dương nhìn chằm chằm tay cậu một hồi, một lúc nhìn chằm chằm mặt cậu, càng nhìn càng thích.

Tiền cơm là Chiêm Cẩm Dương trả, Tô Hòa lấy điện thoại ra hỏi hắn: “Bao nhiêu tiền?”

“50.” Chiêm Cẩm Dương nói thiếu một nửa.

“Chuyển WeChat cho cậu.”

“Được.” Điện thoại rung lên, Chiêm Cẩm Dương mở ra vừa thấy, Tô Hòa vậy mà chuyển cho hắn 100 “sao chuyển nhiều như vậy?”

Tô Hòa tự tin mà cười cười: “Tớ là hạng nhất lớp, tớ đã tính qua khi xem menu.”

Chiêm Cẩm Dương bất đắc dĩ nhận lấy: “Được rồi, còn 1 tiếng nữa phim mới chiếu, chúng ta đi dạo chỗ khác nha?”

“Ừm.” Tô Hòa chưa từng đi dạo ở đây, bởi vì cậu căn bản mua không nổi, mặc dù toàn thân cậu cũng là hàng hiệu, nhưng nó là mùa hàng sale như Smith Barney và Semir*, toàn thân trên dưới không vượt quá 300.

*** khúc này t chém bừa đấy, hãng thời trang t k rành nhưng mà chị gồ dịch ra v đó***

Chiêm Cẩm Dương dẫn cậu đi mấy cửa hàng quần áo nam: “Có thích gì không?”

Tô Hòa cẩn thận mà lắc lắc đầu: “Không có, cậu xem đi.”

Chiêm Cẩm Dương đột nhiên thấy được một cái ba lô trên kệ, hắn nhớ ba lô Tô Hòa có chút cũ, hắn nhón chân đem ba lô đủ xuống dưới: “Cậu xem cái này, thích không?”

“hả?” Tô Hòa vẻ mặt mờ mịt.

“Khi nào sinh nhật cậu? Tôi đưa cậu làm quà sinh nhật.”

Tô Hòa đã thấy được giá, hơn 2.000 tệ, cậu thật sự mua không nổi: “Không cần, sinh nhật tớ qua rồi.”