Ngược Về Thời Minh

Chương 249-1: Thiết giáp chiến hạm (p1)



Nàng không thể kìm lòng nhìn về phía Dương Lăng nhoẻn miệng cười, cười không phát ra tiếng, lông mày cong cong, khóe mắt như vầng trăng, bờ môi xinh đẹp nhếch lên, dung nhan trong phút chốc trở nên rực rỡ sống động, quả thực xinh đẹp dịu dàng tới tận xương tủy.

Lạc đại nhân cũng nhìn thấy mỹ nhân cười, đúng là nụ cười mỹ chân, làm điên đảo chúng sinh, Lạc đại nhân không phải là đối tượng Thành Khởi Vận quyến rũ, nhưng lại bị nụ cười của nàng khiến cho líu lưỡi, mãi sau mới giật mình tỉnh lại.

Ông ta vội dời ánh mắt, tiếp tục nói: - Ngoại trừ thuyền đại bảo, tiếp theo chính là mã khoái thuyền. Mã khoái thuyền có tám cột buồm, chiều dại ba mươi bảy trượng, chủ yếu dùng để vận chuyển chiến mã, quân nhu và binh lính, đồng thời cũng có trang bị pháo, hỏa súng, có thể dùng cho thủy chiến.

Hơn nữa là chiến thuyền, chủ yếu là dùng trên mặt nước, giáp mặt quyết chiến, nên trang bị vũ khí đều là hỏa khí, hơn nữa tốc độ nhanh nhất. Một con thuyền vừa dùng để chiến đấu, vừa dùng để đổ bộ. Cuối cùng chính là thuyền chở lương và thủy thuyền. Hai loại thuyèn này còn có thể tự chăn nuôi gia súc, gieo trồng củ quả, còn có ngư cụ, có thể đánh bắt cá tôm, là tàu viễn dương chinh chiến, khi cần thiết còn có thể làm tàu tiếp tế.

Mấy thứ này, thực sự Dương Lăng cũng chưa nghe qua bao giờ, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Sau đó hồi tưởng lại nói: - Thủy sư viễn dương cường đại như vậy, bất cứ kẻ nào có ý đồ phật ý thiên uy của ta, đại quân sẽ không chút lưu tình phát động một hồi hủy diệt.

Với hạm đội khổng lồ như vậy, lại thêm tiếp viện phiên quốc Nam Dương, quân đội thiên triều liên tục thua dưới tay phương Tây cũng là dễ như trở bàn tay, nếu lại lấy chiến dưỡng chiến, chiếm lĩnh được đường tiếp tế kia, thì Đại Minh sẽ giống như nước Nguyên ngày xưa, khiến toàn bộ thế giới đều phải run rẩy dưới chân của nó. Chỗ bất đồng chính là, bọn họ dùng đường bộ, còn chúng ta đi đường thủy. Ôi, ai ngờ tới được, chúng ta cũng có thể, nếu không có ngày hôm nay, tương lai làm sao có thể làm sao có thể

Dương Lăng chậm rãi nói, bên tai như vang lên tiếng quốc ca khiến người ta đau lòng kia:

Ai khiến uy phong ngươi mất sạch, ai khiến hỏa quang kia nổi lên bốn phía? Hận ý lên tận trời, ai mà không cảm thấy đâu buồn? Từng giọt máu bao nhiêu mồ hôi, mới đoạt được giang sơn. Dùng lòng ta xây dựng, truyền kỳ muôn đời vạn kỷ. Không ngờ mảnh đất này, nhục gia bang cũng nhục liễu môn Mong rằng lửa này có thể chấn động, có thể làm con cháu ta nhớ lại, thì sẽ tỉnh ngộ. Tại sao phải chịu đựng sự xâm lược, dùng lửa này để nhớ, nhắc lại thù cũ vì sao thiên triều bị áp bức

Dương Lăng chậm rãi thở dài, trong lòng dường như bất bình chua xót. Sẽ không có một màn như vậy phát sinh chứ? Chỉ mong tương lai mọi người lại mở ra trang sách lịch sử, chỉ thấy được bắt đầu là Tần Hán Vũ, thịnh thế huy hoàng Đại Đường. Sẽ nhớ, từ ngày hôm nay, dưới chân tất cả đều thay đổi.

Một đám quan viên đều không biết Dương Lăng đang nói tớ điều gì, vì sao trên mặt lại lộ ra đau đớn, đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.

Lạc đại nhân nuốt một ngụm nước bọt, mới cẩn thận nói: - Đại nhân ngài ngài thay vua đi tuần, quang lâm tới xưởng đóng tàu Long Giang, là đại hạnh của bản địa. Phúc thuyền sắp hoàn thành, đây là chúng ta vì căn cứ Trịnh Hòa chế tạo ra hạm thuyền lớn, địa nhân có thể ban thưởng một cái tên cho bảo thuyền không?

- Ừ? Dương Lăng hồi hồn, nghiêm túc đánh giá Lạc đại nhân một phen: - Muốn lãnh đạo đặt tên? Nhìn không ra, cũng biết vỗ mông ngựa đấy, có tiền đồ, rất có tiền đồ.

Dương Lăng thực sự muốn đặt tên cho phúc thuyền, nhưng hắn bóp cằm cả nửa ngày, mơ hồ chỉ nhớ được mấy loại thuyền như Titanic mà lại chìm rồi. Coors cũng chìm rồi.

Hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng tự mình soạn bậy, vỗ mạnh vào trán nói:

- Gọi là Phật đỗ xanh thuyền đi.

Lạc đại nhân kinh ngạc nói: - Phật đỗ xanh thuyền?

Dương Lăng cười nói: - Đúng thế, câu cửa miệng của tể tướng là bụng có thể chống thuyền, còn nói bụng của phật lớn như vậy có thể chứa cả thiên hạ. Phúc thuyền lại như ánh mặt trời, thủy sư viễn dương Đại Minh uy chấn tứ hải, thuyền này lấy bụng phật chống thuyền, tức là muốn thiên triều cống nạp, có thể hấp thụ từ các nước khác, chứ không mù quáng tự đại nhắm mắt làm liều.

Đồng thời thủy sư Thiên triều nếu kinh bạc sẽ bị trừng phạt, người lương thiện không được ỷ thế hiếp đáp người khác, phải có lòng từ bị. Về phần chữ phật này, ha hả, đi thuyền trên biển cần may mắn, chúng ta đi ở trong bụng phật, còn chưa đủ an toàn hay sao?

Lạc đại nhân gật gật đầu khen: - Diệu, quả thực là diệu. Cái tên này đúng là có ý nghĩa phi phàm.

Chúng quan viên thân sĩ thấy vậy đều cùng nhau khen hay, chỉ có Tiền Ninh và Dương Lăng quen biết đã lâu, mặc dù nữ nhân của Dương Lăng gã không dám đụng vào, nhưng nói giỡn vài câu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại cục cả, mà ngược lại còn làm nổi bật quan hệ thân thiết giữa gã và khâm sai đại nhân. Nên cuối cùng suy tính một hồi, gã lập tức cười nói: - Phật đỗ xanh thuyền, tên này quả là tình hay ý đẹp. Con mẹ nó chứ, hạ quan vừa nghe xong, liền nhớ tới thịt sườn rồi. Ngô lão tiên sinh và Từ công tử mời tới tứ đại đầu bếp nổi danh nhất Kim Lăng, ở bờ sông đặt đại tiệc, chúng ta đi Phật đỗ xanh thuyền tới đó thưởng thức thịt rượu một phen, thế nào?

Mọi người bị gã trêu đùa đều cười ha hả, Ngô Tế Uyên và Từ Kinh chắp tay cười nói: - Hai người chúng ta vì cung nghênh khâm sai đại nhân, nên ở bờ sông bày tiệc mỏng, mời chư vị đại nhân tới thưởng thức. Hân hạnh đón tiếp, mời các vị

Hai nhà Từ Ngô quả nhiên không hô là phú hào Giang Nam, bọn họ chuyên môn làm chạm trổ rường cột trên thuyền, cực kỳ tinh mỹ. Còn mời tới ca kỹ vũ kỹ nổi danh Kim Lăng tới trợ hứng, mà ngay cả nhạc công đánh tỳ bà bên cạnh không chút nổi bật nào, cũng là đại gia nhạc lý nổi danh Giang Nam.

Bữa tiệc không hề nhỏ, đủ các loại món ăn trân quý mỹ vị, lại được làm dưới tay đầu bếp nổi danh, tư vị hình thức, đều khiến người ta muốn nuốt lưỡi vào bụng.

Quan viên dự tiệc đa phần đều chưa từng nếm qua kỳ trân mỹ vị như vậy, lúc này nhìn thấy không khỏi thầm kinh ngạc, hai vị hào phú thực sự quá rộng rãi.

Trong những người này chỉ có Dương Lăng là không biết, căn bản không biết rằng mỗi một món ăn ở đây đều phải khó khăn thế nào mới có được, cách thức chế biến phải phực tạp thế nào. Kẻ vô tri liền không thấy ngạc nhiên, còn quan viên kiến thức rộng rãi sống ở Giang Nam, mỗi khi ăn một món ăn đều trầm trồ thán phục một phen, duy chỉ có Dương Lăng là bộ dạng thấy thái sơn mà không biến thần sắc.

Bốn loại đặc sản miền núi, năm loại hải sản, lại thêm ba loại rượu ngon, trải qua chưng hấp của mười hai vị thuốc đông y, hơn bốn mươi bước mới chế ra được một món súp đơn giản nhất. Người khác đều hớp nhỏ nhấm nháp, chỉ có Dương Lăng uống cả một ngụm, còn ngại chưa đủ giải khát, chúng quan thấy vậy càng kính sợ không ngừng: Qủa nhiên là quan ở kinh thành, khí phách thật đó, chậc chậc

Dương Lăng uống vài chén rượu, cảm hứng dần tăng lên, hắn cùng vài quan viên nói chuyện trên trời dưới đất, ở giữa lại có Thành Khởi Vận nói mấy lời dí dỏm. Cảm xúc dần buông lỏng, mọi người dần buông ra, tiếng cười nói hoan hô vang khắp thuyền.