Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 239



Không những bị hủy hôn, còn phải đối mặt với sự xỉ vả của người thân bạn bè! Nghe những lời cực kì tổn thương của mấy bà tám! Lục Trầm, anh thay tôi hỏi Tô Lương Mặc, rốt cuộc là Lương Tiểu Ý đã làm sai điều gì? Bắt buộc phải đối xử nhãn †âm với cậu ấy như vậy sao?”

“Tiểu Ý cô ấy… vẫn ổn chứ?”

“Hahahaha…Lục Trầm, đây là chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe đó! Anh nói xem?” Đã như thế này rồi, Tiểu Ý còn ổn được sao?

Tô Lương Mặc. Tên khốn nạn!

“Lục Trầm, nếu anh thật sự quan tâm đến Tiểu Ý, cầu xin anh, mau nói cho chúng tôi, tại sao Tô Lương Mặc lại làm như vậy?

Đại Bàn Thẩm Quân Hoa dùng chiến thuật lạt mềm buộc chặt, hy vọng có thể moi được vài lời từ miệng của Lục Trầm, chỉ đáng tiếc, Lục Trầm ở đầu bên kia không hề có ý định nói ra.

“Đây là chuyện giữa Lương Mặc với Lương mập, tôi không thể nhiều lời” Nếu không, Lương Tiểu Ý sẽ càng thảm hại hơn.

Câu nói này, Lục Trầm không nói ra.

Tô Lương Mặc đã sớm cảnh cáo anh ta rồi, Lương Mặc đã không nói thẳng ra với Tiểu Ý thì anh ta chỉ đành câm miệng lại, chuyện gì cũng không được nói. Nếu không, Tô Lương Mặc người đàn ông máu lạnh đó thật sự sẽ còn đối xử tàn khốc hơn với Tiểu Ý!

“Lục Trầm… không ngờ anh lại là loại người này! Coi như Thẩm Quân Hoa tôi nhìn nhầm anh rồi!” Đại Bàn thất vọng, chẳng lẽ đến một chút tin tức cũng không tiết lộ được sao?

Tại sao bên cạnh tên máu lạnh Tô Lương Mặc kia lại có những người anh em tốt với anh ta đến chết cũng không thay đổi?

“Không phải thế đâu! Quân Hoa… Chuyện không phải như em nghĩ đâu! Tôi không thể nói! Đều là vì tốt cho Tiểu ÝI”

“Ha ha, Lục Trầm, nếu muốn tìm một cái cớ nào đấy thì tìm cái tốt tốt chứ. Thật là nực cười”

“Tôi không nói đùa… Nếu Lương mập thật sự muốn biết lí do, tốt nhất hãy tự mình đến thành phố S hỏi Lương Mặc. Tôi nghĩ, đến lúc đó Lương Mặc sẽ không giấu giếm nữa”

Lương Tiểu Ý hoàn toàn sụp đổ, chỉ biết khóc… Thẩm Quân Hoa lay người Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, bình tĩnh lại! Điện thoại không gọi được, Lục Trầm cũng không nói cho chúng ta biết, chúng ta chỉ có thể tự mình đến thành phố S hỏi cho ra nhế!”

Lương Tiểu Ý chỉ cảm thấy trước mắt quay thành vòng tròn, hoa mắt chóng mặt, trong tai chỉ có tiếng ong ong, tuyệt nhiên không nghe thấy bất kì âm thanh nào bên ngoài. Thẩm Quân Hoa bất lực, đành giơ tay lên giáng một cái bạt tai xuống mặt Tiểu Ý, phẫn nộ vì sự yếu đuối của cô.

“Lương Tiểu Ý! Cậu đủ rồi! Lúc này là lúc cậu khóc lóc à?

Cậu mở mắt to ra, quay đầu mà nhìn, mẹ cậu đang lo lắng cho cậu kia kìa!”

Một câu nói, trong nháy mắt khiến Lương Tiểu Ý tỉnh táo, cô quay đầu nhìn về phía cửa lớn, mẹ cô đang đứng ở đó, khuôn mặt lo lắng đang nhìn cô nhưng lại không dám lại gần, cô nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt của mẹ, mẹ luôn nâng niu cô như búp bê thủy tinh dễ vỡ… Không! Lương Tiểu Ý từ trước giờ đều không phải búp bê thủy tinh dễ vỡ!

Trong nháy mắt!

Hình như có ý nghĩ gì đó bỗng hiện lên, Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, đẩy Thẩm Quân Hoa ra, đứng lên, nở một nụ cười làm yên lòng mẹ cô: “Mẹ, con không sao!” Mặc dù toàn thân không chút sức lực, mặc dù mặt cô trắng bệch như ma, từ ánh mắt cũng có thể nhìn thấy sự bi thương, nhưng cô đã đứng lên rồi!

Cô chỉ cảm thán, may mà hôm nay cô kiên quyết bảo bố đến “vườn hoa tường vi” muộn một chút, nếu không, cô thực sự không dám tưởng tượng, bố cô vừa mới làm phẫu thuật thay thận, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, liệu bệnh tình có nặng hơn không?