Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 202: Đối chiến





Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời, chỉ thấy dưới thành trong nháy mắt nhảy ra bảy tên {ám vệ}, sau đó thân ảnh bọn họ bay dọc theo thang dây trèo lên đầu tường, công kích những kẻ chỉ huy binh sĩ tưới nước thép, chặn đứng căn nguyên của tội nghiệt này. Bảy người này chính là Ám các Thất Sát chưa từng đồng thời lộ mặt: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Thịnh, Tu!

Ám các Thất Sát đột kích, khiến cho binh sĩ trên đầu tường loạn thành một đoàn, vừa muốn ngăn cản quân địch dưới thành đang không ngừng leo lên, vừa phải ứng phó với lực sát thương cường hãn của Thất Sát.

Tống Ngâm Tuyết bay lên không trung, đưa mũi tên bén nhọn nhắm thẳng vào Tống Vũ Thiên. Tiếp đó thả dây cung ra, khí lưu cường đại bắn thẳng về hướng đầu tường.

Một mũi tên này, Tống Ngâm Tuyết cũng chỉ muốn khiến hắn bị thương, mà không phải là giết, bởi vì nếu như cứ giải quyết Tống Vũ Thiên như vậy, sợ rằng không đủ để tiết mối hận trong lòng mọi người a?

Một mũi tên mang theo khí lưu cường đại đánh úp lại, Tống Vũ Thiên trố mắt không có phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng, mà trong mắt Mai Phi sau lưng lóe lên tinh quang, rõ ràng với thân thủ của nàng ta có thể hóa giải, chính là nàng ta vẫn lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, không có nửa điểm ý tứ bảo vệ nam nhân của mình!

Mũi tên nhọn sắp nhập thân, Tống Vũ Thiên đột nhiên bị xô ngã , ngay sau đó nghe được một tiếng“Ư. . .”, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh tay bụm lấy bả vai, máu tươi trên đầu vai tùy ý lan tràn! A, Ngâm Tuyết, một mũi tên này, lực đạo thật đúng là rất lớn!

Lảo đảo một cái, Tống Vũ Minh cười khổ, không phải võ công của hắn cao cường nên có thể ngăn cản mũi tên đang bay đến, mà là từ lúc kịch chiến vừa mới bắt đầu, hai con ngươi của hắn đã mất tự chủ, gắt gao nhìn bóng hình trắng thuần mà linh động duy nhất trên chiến trường. Ngâm Tuyết, đó là Ngâm Tuyết khiến hắn không thể quên, cũng không nỡ quên a. . . . . .

“Lão Tứ!”

Vừa thấy đệ đệ ngăn đỡ mũi tên vì mình, Tống Vũ Thiên rất cảm động, hắn vội vàng vịn lấy Tống Vũ Minh, dòng máu chảy như rót trên đầu vai cho thấy mũi tên kia đâm rất sâu!

“Đệ không sao.” Lắc đầu, Tống Vũ Minh tựa thân lên vách tường, không để ý tới sự quan tâm của Tống Vũ Thiên, chỉ ngước mắt sâu đậm mà phức tạp nhìn người ngọc hạ xuống dưới thành. Ngâm Tuyết. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết thật không ngờ Tống Vũ Minh lại giúp Tống Vũ Thiên đỡ tên, trong đôi mắt nhìn về phía trước, thâm thúy như một đầm nước sâu không đáy.

Nhìn nhau, đứng lặng im, lúc này, dưới thành, trên đầu tường đã loạn chiến kịch liệt, cửa thành đã bị tông đến hơi buông lỏng rồi, nhưng binh lính vẫn còn đang liều chết ngăn cản, mà đầu tường bởi vì Thất Sát tập kích, nước thép đều bị lật đổ, không tạo thành uy hiếp cho các tướng sĩ trèo tường nữa.

Bên này đại quân Nhữ Dương kịp thời khiêng người bị thương xuống, đưa đám binh sĩ bị đá tảng, nước thép gây trọng thương, bị phỏng kia ra sau, sau đó dùng Ngưng Linh tán do Vô Song phối chế bôi lên, trên cơ bản những vết thương kia cũng không quá nặng, chỉ cần sau cuộc chiến nghỉ ngơi thật tốt, liền có thể khôi phục lại!

Mặc Lương, Minh Tịnh, Vô Song, Lâm Phong, cùng với Viêm và Si Mị Võng Lương giao chiến cùng đám thủ hạ của Lăng Mị, chiêu số của đám người giang hồ kia vô cùng hung ác, mỗi chiêu mỗi thức đều để lộ ra sự sắc bén muốn đẩy người ta vào chỗ chết.

Đối với những kẻ này, bọn Mặc Lương cũng không lưu tình, đem hết toàn lực đánh đến chết, toàn là những kẻ âm độc bại hoại, sao có thể để chúng tiếp tục lưu lại trên đời gây tai họa cho người khác!

Độc cùng võ quyết đấu, cao thủ quơ kiếm, dù cho nhân số đối phương đông đảo, nhưng vẫn rất khó ngăn cản thế công chẻ tre tiêu bùn này!

Hai đấm Tống Vũ Thiên nắm chặt, sắc mặt âm trầm lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, giờ phút này hắn cũng không trông nom nhiều nữa, phẫn nộ ra lệnh một tiếng, chỉ thấy cung tiễn thủ trên đầu tường tăng lên gấp ba lần, bắt đầu điên cuồng mà liều mạng bắn tên lửa xuống đất.

Vừa thấy mưa tên của đối phương bay xuống, hai đạo lụa trắng từ trong tay áo của Tống Ngâm Tuyết bay ra, giương trên không trung ngăn cản chống đỡ, cũng hình thành một cỗ khí lưu cường đại, làm cho đám tên lửa kêu gào mà đến kia bay được nửa đường liền nơi xuống .

Mai Phi bất động thanh sắc nhìn Tống Ngâm Tuyết, đáy mắt ngụy trang lộ vẻ khó dò, nàng chậm rãi tiến lên từng bước một, vào tình thế lộn xộn lung tung này lại vươn tay chống trên mép thành, không biết vì cái gì, khóe miệng nàng ta lộ ra một nụ cười.

Lúc này Tống Vũ Thiên không để ý đến biểu lộ của Mai Phi, hiện tại toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung ở dưới thành!

Thế cuộc trước mắt càng ngày càng không tốt, mặc dù cửa thành còn kiên cố có thể ngăn cản được một hồi, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị công phá!

Hơn nữa hắn không nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết lại có Ngưng Linh tán, tình cảnh này khiến hắn vô cùng căm tức.

Binh lực của Tống Ngâm Tuyết nhiều, hắn vốn nghĩ mình có thể khiến đám binh lính kia bị thương nhờ đó mà giảm bớt áp lực công kích, chính là không nghĩ tới nàng ta lại có loại thuốc tiên Ngưng Linh tán này, làm hại vết thương nặng biến thành vết thương nhẹ, vết thương nhẹ thành vết thương nhỏ, căn bản là hoàn toàn không diễn biến theo dự tính ban đầu của hắn!

Binh lính của mình càng ngày càng bị thương nhiều hơn, tình huống không hề lạc quan, dưới sự phẫn nộ, Tống Vũ Thiên túm lấy cung tên của thị vệ bên cạnh, mạnh mẽ giơ lên nhắm ngay thân ảnh màu trắng vừa mới bay lên giữa không trung.

“Nhị ca!”

Tống Vũ Minh kinh hãi, muốn đưa tay ngăn cản, chính là hắn vốn đã bị thương, vừa mới định tiến lên, mũi tên của Tống Vũ Thiên đã “Vù” một tiếng thoát khỏi dây cùng, hướng về phía người ngọc!

“Ngâm Tuyết chú ý. . .” Theo phản ứng tự nhiên, Tống Vũ Minh kêu to, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết quay đầu, vừa định phất tay áo ra đỡ, chỉ thấy dưới thành lại có một mũi tên khác được phóng tới, va chạm với mũi tên của Tống Vũ Thiên, hai tên đều gẫy!

Tống Vũ Huyền. . . . . . Ánh mắt Mai Phi âm u nhìn Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền vẫn bảo trì tư thế bắn tên như cũ, thâm ý lóe lên trong mắt không phải ai cũng có khả năng hiểu được!

Ngâm Tuyết không sao! Tống Vũ Minh lập tức thở dài một hơi, mà Tống Vũ Thiên bên cạnh lại càng thêm âm trầm.

Hai mắt hắn quét qua mọi nơi, đám thủ hạ vô dụng của Lăng Mị đã bị tiêu diệt gần hết, hắn không thể dùng tiếp! Mà công kích bằng tên lửa lại không thể gây tổn thương cho đối phương, xem ra cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ mất thành . . . . . . Không! Hắn không thể mất thành! Hắn không thể bại! Hắn khổ sở nhiều năm như vậy, chẳng lẽ kết quả lại trở về hai bàn tay trắng sao? Không, hắn tuyệt đối không chấp nhận!

Con mắt hung hăng nheo lại, hai tay nắm chặt đến phát ra tiếng rung động “Khanh khách”, thấy Tống Vũ Thiên như vậy, Tống Vũ Minh cay đắng trong lòng, đầu khẽ lúc lắc.

Đảo mắt nhìn về phía thân ảnh trắng thuần, sóng vai đứng bên cạnh Tống Vũ Huyền kia, trên sa trường, bọn họ xuất chúng như vậy, tao nhã vô hạn như vậy, giống như tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đều chỉ tồn tại vì bọn họ!

Nhị ca, Tam ca, lão Lục, Ngâm Tuyết. . . . . Tống Vũ Minh giãy dụa, xoay người, chậm rãi đi xuống dưới thành, không biết là đã nản chí, hay là đã tắt lửa lòng, tóm lại bên trong thân ảnh kia, tràn ngập nỗi cô đơn cùng tịch liêu.

Tống Ngâm Tuyết cùng Tống Vũ Huyền nhìn nhau, hai thân ảnh thon dài cao ngất đứng thẳng, trước mắt là cảnh giao chiến hỗn loạn, trên đầu tường, các tướng sĩ đã leo lên, lúc này chỉ đợi đến khi cửa thành mở rộng ra, bọn họ sẽ tiến vào!

Bọn Mặc Lương đã quay lại, lớn tiếng khoe khoang được đánh một trận sướng tay! Minh Tịnh cười nhạt, tuy vẻ mặt bình tĩnh thong dong, chính là trong ánh mắt sóng ngầm mãnh liệt kia có thể thấy được hắn cũng rất đồng cảm.

Vô Song cùng Lâm Phong nhìn nhau, đều bật cười, cùng bọn Tử Sở, Kỳ Nguyệt, Thư Ly, Huyền Ngọc đứng sau lưng, nhẹ giọng nói về việc vừa rồi.

Lúc này, hết thảy thắng lợi đã hiện lên trước mắt, chỉ đợi cửa thành bị phá là xong . . . . .

“Tử thủ cửa thành cho trẫm!”

Tống Vũ Thiên cắn răng kêu to, hung hăng phân phó, nghe vậy, binh lính thủ thành bất đắc dĩ cúi đầu xuống, liều chết thủ vệ!

“Mở cửa thành, đón tân đế! Mở cửa thành, đón tân đế – -”



Lúc này, tiếng hô không biết từ nơi nào vang lên, định thần nhìn lại, thì ra dân chúng toàn thành đều vọt tới cửa thành, giơ tay lên cao kháng nghị.

“Mở cửa thành, đón tân đế! Mở cửa thành, đón tân đế – -”

Tiếng hô kháng nghị rung trời, Tống Vũ Thiên nghe được thiếu chút nữa tức giận té xỉu, mà Ngâm Tuyết ngoài thành thì cười nhạt đảo mắt nhìn Tống Vũ Huyền: “Ca ca, bọn họ là đang nói huynh sao. . . . . .”

“Dân chúng làm loạn rồi? Đây là chuyện trước nay chưa từng có, rốt cuộc là ai kích động họ?” Nghe tiếng hô, Tống Vũ Huyền nghi hoặc, tựa hồ trong lòng thật sự không ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Nghe vậy, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết sáng rực như đuốc, biểu lộ thâm trầm: “Dân chúng nhất tề làm loạn, nguyên nhân thứ nhất là vì cha, tiếp theo chính là vì Huyền Ngọc, mà cuối cùng đó là vì. . . . . .”

Chỉ nói một nửa, liền không nói tiếp nữa, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn một người biến mất trên đầu thành, đáy lòng mặc niệm: Tứ ca ca, về cái chết của Lục ca ca, huynh vẫn tin tưởng muội, đúng không. . . . . .

“Lão Tứ!”

Không rõ tại sao lại có kết quả như thế, Tống Vũ Thiên muốn thăm dò nguyên nhân đích thực, chính là ai ngờ không nhìn còn đỡ, xem xét xong thì hoàn toàn choáng váng rồi!

Lão Tứ! Sao lại là đệ! Đệ phản bội trẫm!

Ánh mắt đấu tranh phức tạp, nhìn Tống Vũ Minh đứng sau dân chúng, tay vẫn ôm đầu vai như cũ, ngực Tống Vũ Thiên phập phồng kịch liệt!

Lão Tứ, làm sao có thể như thế? Tại sao đệ lại phản bội trẫm? Đệ là đệ đệ ruột thịt của trẫm, vừa rồi đệ còn xả thân cứu trẫm! Nhưng mà vì sao chỉ nháy mắt, tình huống đã hoàn toàn thay đồi!

Đệ mang theo đám dân chúng này đến yêu cầu mở cửa thành, đệ đã sớm kế hoạch tốt!

Đám dân chúng nàyđều là cha mẹ bọn lính thủ thành, đệ muốn dùng tình thân để tan rã thế lực của trẫm? Lão Tứ, đây là âm mưu của đệ, đệ đã sớm lên kế hoạch, khuyên bảo nhiều dân chúng như vậy, chuyện này không thể hoàn thành trong một ngày, ngay từ đầu đệ chuẩn bị đối phó với trẫm, phải không?

Vì cái gì! Vì cái gì! Vì sao đệ đệ ruột thit của trẫm lại muốn phản bội trẫm! Vì sao đã phản bội trẫm, còn giả mù sa mưa thay trẫm đỡ tên! Tống Vũ Minh, nói cho trẫm, rốt cuộc là vì cái gì!

Mặt Tống Vũ Thiên đen đến không thể đen hơn được nữa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống Vũ Minh trong thành.

Thấy vậy, Tống Vũ Minh cay đắng ngẩng đầu, châm chọc mà tái nhợt nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Buông tha đi, nhị ca, huynh nhất định sẽ không thắng nổi. . . . . .”

Tống Vũ Minh nói rất nhẹ, trong tình cảnh tràn ngập sát khí này, lời nói của hắn căn bản không thể truyền đến tai Tống Vũ Thiên, chính là dù như vậy, Tống Vũ Thiên vẫn có thể rõ thấy rõ miệng của hắn, không khỏi tức giận đến toàn thân run rẩy!

Hắn sẽ không thắng nổi? Hắn làm sao có thể không thắng! Cho dù khắp thiên hạ đều thua, Tống Vũ Thiên hắn cũng nhất định sẽ thắng!

“Người tới! Xua đuổi đám loạn dân này cho trẫm!” Chỉ vào trong thành, Tống Vũ Thiên hung dữ nói, chỉ là hắn ra lệnh nhưng không ai chấp hành, tất cả đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

“Mở cửa thành, đón tân đế! Mở cửa thành, đón tân đế!”

“Con a, con buông tha đi, đừng nối giáo cho giặc nữa! Tên hoàng đế chó chết kia giết thúc hại huynh, không phải minh quân, làm sao con có thể không phân biệt đúng sai trung gian như vậy?”

“Đúng vậy a, con a, đừng bán mạng vì tên hoàng đế này nữa, không đáng! Mau mở cửa thành ra đón Tam hoàng tử, đừng khiến những người khác phải chịu nỗi khổ chiến loạn!”



“Súc sinh, còn không mau buông tay, chẳng lẽ ngay cả lời cha ngươi nói ngươi cũng không nghe sao? Cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con lớn như vậy, là muốn con làm người đàng hoàng, không phải để con làm xằng làm bậy! Hôm nay Tam hoàng tử danh chính ngôn thuận trở về, con không đi đón chào còn chưa tính, cư nhiên còn dám chống cự ngài ấy? Con thật sự muốn tức chết cha con sao – -”

“Đúng, nghịch tử, nếu không nghe khuyên, đừng trách sau này lão tử không nhận!”

“. . . . . .”

Dưới cửa thành dân chúng bạo động, đều tự gọi con mình dừng tay, có người kích động quá mức, còn trực tiếp xông lên kéo con về, khiến cửa thành nhất thời buông lỏng, suýt nữa thì bị phá tung!

Binh sĩ thủ vệ rất khó xử, một bên là quân lệnh, một bên là cha mẹ, hai bên không thể lựa chọn bên nào, đành phải do dự đứng đực tại chỗ không có phản ứng!

Tống Vũ Minh nhắm mắt lại, thân thể tựa trên một cây cột, bởi vì mất máu, khiến cho sắc mặt hắn lúc này có vẻ rất yếu ớt.

Hắn không muốn mở to mắt, cũng không nguyện mở to mắt, bởi vì hắn biết rõ giờ phút này ánh mắt nóng rực của Tống Vũ Thiên đang gắt gao khóa chặt hắn, giống như muốn giết người.

Nhị ca, huynh trách đệ vì sao lại làm như thế ư? Chính là đệ không thể không làm như vậy. . . . . . Tội lỗi của huynh quá nặng, đệ không muốn nhìn thấy huynh mắc thêm lỗi lầm nữa, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, dùng hết năng lực không để cho binh sĩ vô tội hai phe bị thương.

Nhị ca, đệ có thể giúp huynh ngăn tên, thậm chí hy sinh tánh mạng của mình, nhưng dân chúng vô tội, với sự thông minh của Ngâm Tuyết, nếu nàng muốn công thành, nhất định có sẽ những phương pháp xử lí rất tốt, chính là nàng lại lựa chọn phương pháp bảo thủ ít ảnh hưởng tới người vô tội như thế, cho nên nàng là một người nhân hậu,tuyệt đối sẽ không giết lão Lục . . . . . . Nhị ca, Ngâm Tuyết đáng để đệ giúp, mà huynh. . . . . . Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ. . . . . . Tống Vũ Minh nhắm mắt không nói gì, thái độ này triệt để chọc giận Tống Vũ Thiên! Chỉ thấy hắn hung hăng đánh một quyền vào trên tường thành, sau đó nổi giận quát thân tín bên người: “Giết! Giết chết hết thảy những kẻ đầu độc lòng dân này cho trẫm, một tên cũng không để lại!”

Lão Tứ, ngươi rõ ràng lại dùng chiêu này, thật làm cho trẫm cảm thấy bất ngờ a!

Tống Vũ Thiên dữ tợn nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn khắp mọi nơi, sau lưng, Mai Phi mặt không biểu tình, không biết giờ phút này đang nghĩ cái gì?

Thân tín nghe mệnh lệnh này, lập tức cũng có vẻ vô cùng khó xử, mà lúc này, không đợi hắn có hành động, binh sĩ thủ thành vừa nghe Thánh Thượng muốn giết cha mẹ bọn họ, khiến phòng tuyến đã có chút dao động dưới đáy lòng của bọn họ ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn không để ý đến cửa thành nữa!

Hừ, tên hoàng đế chó chết, bán mạng vì hắn đến nước này, hắn cư nhiên còn hạ lệnh giết thân nhân bọn họ? Quả nhiên không đáng! Phi – - cửa thành không có thủ vệ, binh lực lui lại, đại quân Nhữ Dương thoáng cái đã bật tung cửa lớn, ào ào xông vào.

Không có bất kỳ ngăn trở nào, mặc kệ tướng sĩ không ngừng tiến vào, lúc này, những binh sĩ giữ thành không hề chống cự đều ngoan ngoãn tránh qua một bên, mà những người còn lại khiếp sợ với biến cố này cũng choáng váng không nhúc nhích, ngơ ngác sững sờ nhìn.

Mặt Tống Vũ Thiên xám như tro, thấy đại thế đã mất, hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bắn ám hiệu lên không trung, xem ra là muốn chờ cứu binh đên!

Dưới cửa thành lại lặng lẽ, không biết Tống Vũ Thiên rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Một phần tư binh lực Đại Tụng của hắn đã ra toàn bộ rồi, giờ phút này tại sao lại có cứu binh khác? Chúng tướng sĩ khó hiểu, kinh ngạc nhìn nhau.

Lúc này Tống Vũ Thiên tỉnh táo lại, hắn nheo mắt, trong lòng quát lạnh, thái độ cực kỳ khinh thường: a, một phần tư binh lực Đại Tụng? Chẳng lẽ hắn cũng chỉ có được chừng đó thôi sao?

Hắn làm hoàng đế gần mười năm, luôn luôn thận trọng, làm sao có thể chỉ có một chút năng lực thế này? Hừ, hắn có {ám vệ}, lượng {ám vệ}không ít hơn quân số chính thống trong tay hắn, hơn nữa mỗi người đều tráng kiện, dũng mãnh thiện chiến!

{Ám vệ} của hắn trú đóng ở ngoài thành, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng liền có thể từ sau vây công quân đội của Nhữ Dương, đến lúc đó, cho dù đối phương thành công vào thành, hắn cũng khiến bọn họ có đi mà không có về!

Ha ha, đến đây đi, vây công bọn họ, đến bắt con ba ba sống sờ sờ trong hũ đi!

Tống Vũ Thiên đắc ý, trong lòng biến hóa vô cùng nhanh, mà tin tưởng tựa hồ lại tràn về trong cơ thể hắn, khiến cho hắn khôi phục vẻ trầm ổn.

Chính là mọi nơi đều im ắng, không có tiếng bước chân hành quân, cũng không có tiếng quát gào thét mà đến, chỉ có gió lạnh, vù vù thổi mạnh vào giữa trưa mặt trời nhô cao này.

“Nhị ca ca là đang đợi cái gì? {Ám vệ} của huynh sao?” Tiến lên một bước, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm nói, thần sắc giống như đã khống chế được hết thảy, vô cùng sáng chói.

“Ngươi, làm sao ngươi biết!” Nhíu mày, Tống Vũ Thiên kinh ngạc, không biết vì cái gì đáy lòng lại mơ hồ bất an.

“Ta đương nhiên biết. Bởi vì – - bọn họ đều chết hết rồi. . . . . .”



“Không có khả năng, {Ám vệ} của trẫm cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình trẫm biết, bố trí hành tung cũng cực kỳ bí ẩn! Cho dù ngươi thông minh, cũng không thể đoán được!”

Không thể tin được đây là sự thật, Tống Vũ Thiên trừng lớn mắt, chính là trong lòng của hắn cũng hiểu, {ám vệ} của hắn giờ phút đã thật sự xảy ra chuyện, bằng không bọn họ sẽ không nhận được mệnh lệnh của hắn rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.

“Thật sự chỉ có một mình huynh biết sao, Nhị ca ca?” Tống Ngâm Tuyết nói, tiện đà liếc nhìn Mai Phi bên cạnh hắn, sau đó cười cười.

Nhớ tới ngày đó trên đường hành quân thì nàng vẫn cảm thấy có người đang âm thầm đi theo bọn họ, hóa ra là. . . . . .”Ngươi có ý gì? Cái gì thật sự chỉ có một mình trẫm biết? Chẳng lẽ loại sự tình này trẫm còn phải lừa ngươi!”

Tống Vũ Thiên gầm lên, ánh mắt hung hăng trợn trừng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười châm chọc, trêu tức nói: “Xem ra Nhị ca ca nhìn xa trông rộng, lại không thấy rõ người bên cạnh mình . . . . . .”

“Không thấy rõ người bên cạnh mình? Ngươi là nói – -” Tống Vũ Thiên nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu nhìn Mai Phi, trong lòng giật mình, chính là sau một khắc liền lập tức chối bỏ: Không! Không thể nào là Mai nhi! Nàng ấy chuyện gì cũng không trông nom, chuyện gì cũng không biết, làm sao có thể tiết lộ bí mật của hắn cho Tống Ngâm Tuyết? Nhất định là Tống Ngâm Tuyết nói xằng nói bậy!

“Tống Ngâm Tuyết, ngươi đừng gây xích mích ly gián nữa! Ngươi nói là người của trẫm tiết lộ cho ngươi, điều này có thể sao? Chuyện này trẫm cũng chỉ an bài tạm thời, không có dự mưu trước, người bên ngoài hoàn toàn không biết? Dù sao toàn bộ binh lực của ngươi đều ở đây, căn bản là không cách nào biết được! Còn nữa, cho dù như thế, ngươi làm sao có năng lực đối kháng với {ám vệ }của trẫm!”



“Ai nói ta không có năng lực? Không lẽ chỉ mình Nhị ca ca có {ám vệ}, những người khác không có sao?”



“Chẳng lẽ ngươi cũng có? Hoặc là lão Tam? Không có khả năng! Nhất cử nhất động của các ngươi trẫm đều giám thị, tuy không nắm được một ít việc nhỏ, nhưng bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy, trẫm không thể không biết!” Đối với một điểm này, Tống Vũ Thiên vẫn tràn đầy tự tin.

Nghe vậy cười một tiếng, Tống Ngâm Tuyết gật đầu: “Không sai, Nhị ca ca, nếu là bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy nhất định chạy không khỏi ánh mắt của huynh, cho nên những năm gần đây, Ngâm Tuyết vẫn luôn ngoan ngoãn, chỉ bồi dưỡng bảy người trong Ám các này mà thôi. Nhưng có chút chuyện Nhị ca ca nhất định phải biết, Ngâm Tuyết không xây dựng, không có nghĩa là những người khác không giúp xây a.”



“Ý của ngươi là nói, có người giúp ngươi? Là ai? Lão Tứ!”

Tống Vũ Thiên cảm thấy ngoại trừ Mai Phi, đã không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, giờ phút này hai tay nắm chặt, thái độ lạnh lùng liếc về người dưới thành, dù sao trong lòng hắn Tống Vũ Minh cũng đã là kẻ phản bội rồi, có làm ra loại sự tình này, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.

“Tứ ca ca? Ha ha! Hóa ra Nhị ca ca thật đúng là không biết nhìn người a? Trung tâm huynh cho là gian thần, mà gian nịnh, huynh lại cho là bảo bối. . . . . .”

Ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Mai Phi, lúc này không phải chỉ tùy ý thoáng nhìn như vừa rồi, mà là bình tĩnh đối mặt.

“Rốt cuộc là ai? Không phải là lão Lục chỉ biết ăn như heo chứ!”

Dưới cơn tức giận tùy ý thốt ra cũng chỉ là những lời châm chọc, phát tiết sự bất mãn trong lòng, chính là ai nghĩ tới lời nói vừa rơi xuống, lại nhận được câu trả lời vô cùng khẳng định mà dứt khoát của Tống Ngâm Tuyết: “Không sai, là Lục ca ca.”

“Cái gì – -” một lời vừa ra, mọi nơi kinh động!

Nghe vậy, Tống Vũ Minh mạnh mẽ mở đôi mắt đang đóng chặt ra, ánh mắt phức tạp ngơ ngác dựa vào cây cột, mà Tống Vũ Thiên, thì vẻ mặt kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời!

Chúng tướng sĩ xì xào bàn tán, không thể tin được đây lại là sự thật, mà ngay cả Mai Phi tĩnh lặng đứng trên đầu thành, một mực mặt không biểu tình, sau khi nghe thấy tin tức như vậy, thần sắc cũng không khỏi chán động, kinh ngạc giương mắt.



“Ngươi nói lão Lục? Lão Lục bồi dưỡng {ám vệ}!” Cảm giác như nghe được chuỵện buồn cười nhất trên thế giới, Tống Vũ Thiên trào phúng khinh bỉ nói.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt:“Nhị ca ca, huynh nhất định không biết phụ hoàng của huynh ngoại trừ bốn phần binh lực Đại Tụng này, còn có một lực lựơng {ám vệ} a? Hơn nữa huynh nhất định cũng không thể nào tưởng tượng được người thừa kế lực lượng {ám vệ}, lại chính là Lục hoàng tử mà huynh xem thường từ tận đáy lòng – - Tống Vũ Kiệt!”



“!”

Tống Ngâm Tuyết dần dần nặng lời, khiến tất cả mọi người chấn động đứng sững tại chỗ, rốt cuộc cũng biết rõ ràng những chuyện đã xảy ra, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh thẳng tắp tựa trên cây cột, đôi mắt khép hờ, khóe môi dần dần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Lão Lục, là đệ trao binh quyền cho Ngâm Tuyết sao? Cho nên Ngâm Tuyết làm sao lại giết đệ được? Đệ lựa chọn giúp Ngâm Tuyết, ta cũng lựa chọn giúp Ngâm Tuyết, hai người chúng ta thật không hổ là huynh đệ, so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn . . . . . . Hết thảy chân tướng đã được công bố, báo trước sự thảm bại của Tống Vũ Thiên, Tống Ngâm Tuyết đã từng nói qua “Muốn dùng một trận chiến phân định thắng bại” ! Hôm nay nàng đã làm được, làm dứt khoát, làm kiên quyết!

Tại cửa thành, toàn bộ đại quân Nhữ Dương đã vào thành, dưới sự ủng hộ của dân chúng, tất cả những người chống cự cũng đã bỏ vũ khí xuống, yên lặng tiếp nhận sự thật này.

Mà trên đầu thành, Thất Sát ngăn mọi người lại, phân định thế đối lập với Tống Vũ Thiên, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì, giằng co gắt gao mà nhìn.

Sắp thành lại bại, đại thế đã mất, đến lúc này, Tống Vũ Thiên có thể nói là đã triệt để xong rồi! Hiện nay, hắn không biết nên phát biểu cảm tưởng như thế nào, chỉ đứng thẳng tắp, không nhúc nhích.

“Thiên.”

Mai Phi đi từ từ đến, trên gương mặt dịu dàng đoan trang của nàng, có một loại cảm giác kỳ lạ khó nói rõ, cuối cùng sau khi liếc nhìn hai người Tống Ngâm Tuyết cùng Tống Vũ Huyền, chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Tay, nhẹ nhàng đặt ở một điểm trên người đối phương, Tống Vũ Thiên kinh hãi há to miệng!

Cái gì! Mai nhi của hắn biết võ công! Nàng cư nhiên còn điểm huyệt hắn! Nàng muốn làm gì? Nàng muốn làm gì hắn!

Trong lúc đó tựa hồ hiểu ra những lời Tống Ngâm Tuyết mới vừa nói, thì ra hắn ngày phòng đêm phòng, người bên gối lại khó phòng! Chính là tại sao lại như vậy chứ?

Hắn yêu nàng, cho nàng hết thảy những gì nàng muốn, vì sao nàng phải làm như vậy? Nàng giúp Tống Ngâm Tuyết, chính là đối phương cũng không cảm kích nàng, thậm chí còn trào phúng mở miệng nhắc nhở, nói như thế, nàng cũng không cùng một phe với Ngâm Tuyết, như vậy rốt cuộc là vì cái gì . . . . . . Tống Vũ Thiên rối rắm, trong lòng mâu thuẫn kích động! Chính là hắn không thể động đậy, miệng không thể nói, chỉ có thể trợn trừng mắt.

Mai Phi mỉm cười, cũng không để ý tới phản ứng của hắn lúc này, mà chỉ từ từ tiến lên, đột nhiên, một đạo lụa đỏ bay ra, hướng về Tống Vũ Minh dưới thành, sau khi quấn chặt lấy hắn, mạnh mẽ vung tay lên, vứt hắn lên thật cao, thân ảnh vừa động, lại hung hăng đập tới hướng Tống Ngâm Tuyết!

Nàng ta muốn làm gì?!

Mọi người kinh hãi, mà Tống Ngâm Tuyết cũng âm thầm giật mình, cơ hồ không có một chút do dự, nàng đứng dậy, điểm nhẹ chân nhảy lên, một đạo lụa trắng tiêu sái từ trong tay áo bay ra, nhanh chóng đánh tới dải lụa đỏ!

Không thể để cho nàng ta thương tổn Tống Vũ Minh, tường thành cao như vậy, nếu té xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Lụa trắng cùng lụa đỏ vật lộn giữa không trung, thế lực ngang nhau, không ai nhường ai! Lúc này, ánh mắt Mai Phi đổi hưởng, vung thật mạnh về hướng Tống Vũ Minh, sau đó làm cho hắn vốn bay lên theo đường vòng cung tức thì rơi xuống, sắp sửa rớt xuống đất.

Tống Ngâm Tuyết đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, nhanh chóng động thân, không còn ai ngăn cản, Mai Phi lập tức xoay người, đánh tới hướng Tống Vũ Huyền!

Lập lại chiêu cũ, thân ảnh bay vọt lên, động tác Mai Phi linh hoạt không cách nào tưởng tượng nổi! Nàng ta một bả trói chặt Tống Vũ Huyền, sau đó thu lụa lại, khẽ mỉm cười đắn đo một lát, vung tay lại vòng lên trên đầu thành, chộp lấy Tống Vũ Thiên, tiếp đó thân mang hai người, nhảy về phía xa!

“Ca ca!”

Cứu Tống Vũ Minh xong, Tống Ngâm Tuyết vội quay về ngăn cản, chính là lúc này, không biết từ nơi nào nhảy ra một đám cao thủ, bao vây bọn họ.

Đối phó với những người này, kỳ thật Tống Ngâm Tuyết cũng không mất bao nhiêu sức lực, nhưng lại làm trễ nãi thời gian của nàng, không cách nào đoạt lại Tống Vũ Huyền được nữa.

Bọn Mặc Lương cũng muốn đi ngăn cản, nhưng Mai Phi dường như cố ý muốn kéo dài thời gian, đám người kia mặc dù võ công không cao, nhưng số lượng rất nhiều, trong lúc nhất thời không thể tiêu diệt sạch sẽ!

“Thủy Nhược Mai!”



“Tống Ngâm Tuyết!”

Đứng ở đàng xa, đối mặt với nhau, Tống Ngâm Tuyết biết Mai Phi là đang cảnh cáo nàng không được tiến lên, bằng không nàng ta không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì? Cho nên nàng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn.

“Tống Ngâm Tuyết, mục tiêu của ta cho tới bây giờ đều là Tống Vũ Huyền, nếu như ngươi muốn cứu hắn, ba ngày sau hẹn gặp trên Dương Sơn, ngươi tự mình tiến đến! Nhớ kỹ, không được mang binh lính theo- -”

Mai Phi cười lạnh một tiếng, tung người bỏ đi, thân ảnh nhanh đến căn bản không giống như là phụ nữ có thai! Thấy vậy, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý, trong đôi mắt thâm trầm chậm rãi lộ ra ánh sáng nguy hiểm, gằn từng chữ từng câu nói: “Thủy Nhược Mai, ngươi động đến giới hạn của ta rồi. . . . . .”