Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 121: Phản kích





Trong Ngũ độc cốc tràn ngập tiếng kèn trống huyên náo vui vẻ, Vân Độc Nhất một thân mũ phượng khăn quàng vai đỏ thẫm xinh đẹp, tự thấy mình vô cùng diễm lệ đứng trước cửa phòng thuốc, nở nụ cười.

“Vô Song. . . . . .” Nhấc chân bước vào cửa, trong tay cầm hỉ bào chú rể, Vân Độc Nhất chậm rãi tới gần Vô Song, ôn nhu vô cùng.

“Vô Song, nên thay quần áo . . . . . .”

Chậm rãi mở hỉ bào chú rể ra, xoay qua xoay lại trước mặt vài cái ướm vào Vô Song, Vân Độc Nhất miệng cười tươi rói: “Vô Song, chàng xem tay nghề của ta thật đúng là không tệ! Chỉ bằng cảm giác, đã có thể làm caí hỉ bào này vừa vặn tám chín phần! Chàng xem, có thích hay không? “

“Lấy ra!” Vừa thấy Vân Độc Nhất như thế, Vô Song lạnh lùng cau mày, oán hận mà nói.

Nghe vậy, trên gương mặt diễm lệ của Vân Độc Nhất không khỏi hiện lên một chút lo lắng , bất quá đơn giản là hôm nay tâm tình nàng rất tốt, cho nên cũng không so đo.

“Không cần phải như vậy, Vô Song. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, phải thật vui vẻ mới đúng! Nếu không, sẽ hỏng mất không khí vui mừng!”

Khuôn mặt tươi cười dịu dàng tiến lên an ủi, Vân Độc Nhất đưa tay ngăn hắn lại, nhẹ nhàng mà nói: “Vô Song, ngoan nào! Nhanh thay quần áo a, bằng không trễ giờ lành là điềm xấu đó!”

Vân Độc Nhất chậm rãi kiễng chân, muốn đem hỉ bào để lên trên người Vô Song, ai ngờ vừa thấy như thế, Vô Song chợt xoay người đẩy nàng ra, giọng nói lạnh lùng đông cứng: “Cút!”

Một lần nữa bị đẩy lui về phía sau mấy bước, Vân Độc Nhất ổn định cước bộ của mình, vẻ mặt tràn ngập lửa giận trừng mắt. Chính là cuối cùng vì lo lắng bỏ lỡ giờ tốt hôm nay, nàng đè nén sự tức giận trong lòng, liên tiếp hít sâu mấy cái.

“Vô Song, đừng náo loạn! Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chàng mặc hỉ bào bái đường nữa thôi!” Nắm thật chặt y phục trong tay, Vân Độc Nhất nói, tiếp đó cất bước tiến lên lần nữa.

“Roạt ——” một tiếng gấm rách vang lên, Vô Song thấy Vân Độc Nhất cầm hỉ bào tiến lại lần nữa, mặt lạnh không nói một câu, cầm áo qua, lấy tay xé rách.

“Ngươi đừng hy vọng , ta không bao giờ thành thân với ngươi đâu!”Lạnh lùng ném hỉ bào rách nát trên mặt đất, hai mắt Vô Song nhìn Vân Độc Nhất, trong mắt tràn ngập chán ghét cùng căm hận.

“Chàng! Chàng ——” thấy vậy, Vân Độc Nhất thịnh nộ, dưới ngọn lửa giận điên cuồng cổ vũ. Nàng giương mắt trừng Vô Song, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Vô Song, chàng thật quá đáng! Chẳng lẽ chàng không muốn cứu Tống Ngâm Tuyết, muốn trơ mắt nhìn nàng ta đi chịu chết sao?”

Uy hiếp, hung dữ nói, hai tay Vân Độc Nhất nắm chặt, vẻ mặt hiện lên điềm báo trước khi nổi bão.

Thấy vậy, Vô Song chậm rãi nở nụ cười, cười tự nhiên như mây trôi nước chảy.” Vân Độc Nhất, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không tìm được cách ngươi nuôi con chồn độc sao?”



“Hả? Chàng giải được sao?” Nhíu mày, vẻ mặt căm hận, Vân Độc Nhất hung ác nheo mắt lại, khiêu khích nói.

“Đương nhiên! Tuy ta không thể không thừa nhận ngươi dụng độc inh, nhưng mà ta cũng không phải là kẻ ngốc! Đã không nói cho ta quá trình nuôi con chồn, ta chỉ còn cách tự mình tìm lấy!”



“Tự mình tìm? Làm sao được, chẳng lẽ chàng uống máu con chồn sao?” Vân Độc Nhất nghe Vô Song nói xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin nổi.

“Đúng a! Hừ! Qủa không hổ là con chồn do Vân Độc Nhất nuôi, ngay cả việc muốn bắt nó lại, so với bắt con chồn bình thường cũng khó khăn hơn nhiều!” Vươn tay chậm rãi mở lòng bàn tay của mình ra, Vô Song cười lạnh nhạt nói, “Máu con chồn, xác thực có ghi chép trình tự độc vật mà nó ăn thường ngày. Chỉ cần ta nếm một chút, liền có thể biết hết trình tự!”

“Chàng điên rồi!” Vừa nghe giờ phút này Vô Song nói như vậy, sắc mặt Vân Độc Nhất kinh hãi, không khỏi gầm nhẹ nói: “Vô Song, chẳng lẽ chàng không biết máu con chồn này mặc dù vô hại đối với nam tử, nhưng chỉ giới hạn tiếp xúc làn da thôi, nếu như trực tiếp hòa tan trong cơ thể mà nói…, độc tính liền tồn tại!”

Mạnh mẽ trừng mắt, có sự đau lòng có bi phẫn, Vân Độc Nhất lúc này nhìn vết thương Vô Song dựng thẳng trước mặt mình thì môi nàng sít sao cắn chặt lại.

“ Vân Độc Nhất, ta biết máu chồn có độc, nhưng mà ta thà rằng chính mình trúng độc, cũng sẽ không tùy ý để ngươi bài bố điều khiển! Ngươi không cần lo lắng cho ta, độc chồn này hôm nay ta đã tìm được, hiện tại cũng chỉ đợi luyện chế hoàn thành, là dùng giải độc được rồi!”

Lời Vô Song nói, lạnh lùng mang theo hung ác, có sự quyết tuyệt từ nay về sau không muốn tiếp tục liên quan nữa! Nghe vậy, sắc mặt Vân Độc Nhất không khỏi biến đổi lại biến đổi, cuối cùng biến thành nổi giận mà tái nhợt.

“Ha ha! Ha ha ha ha!” Ngửa đầu cười điên dại một hồi, chống lại hai con ngươi của Vô Song, Vân Độc Nhất mỉa mai tà ác nói: “Không tệ, đúng là thật không tệ! Thật không hổ là đệ đệ cực kỳ có thiên phú của ta, lại có thể nghĩ đến biện pháp như thế? Bội phục! Thật sự bội phục!”

Bất quá đệ đệ, tuy ta rất bội phục phần tinh thần này của chàng, cũng rất ghen ghét mối tình si chàng dành cho Tống Ngâm Tuyết! Nhưng mà có một việc, ta muốn nói cho chàng biết: chàng cho rằng mình đã tìm được phương pháp giải độc rồi sao? Chàng cho rằng từ nay về sau có thể thật sự thoát khỏi ta sao? Ha ha, ta cho chàng biết, không thể nào!”

“Ta không ngại thẳng thắn nói cho chàng biết, chàng dùng loại phương pháp này để giải độc là không sai! Nhưng mà chàng quên mất một chuyện, đó là —— thuốc dẫn!”

“Thuốc dẫn?” Cau mày, vẻ mặt Vô Song hoang mang.

Thấy vậy, Vân Độc Nhất cười lạnh: “Đúng vậy a, thuốc dẫn! Dùng Tuyết Liên làm thuốc dẫn!”

Thẳng thắn nói cho hắn thuốc dẫn của độc chồn là cái gì? Giờ phút này, không phải Vân Độc Nhất tự phụ cho rằn Vô Song không luyện được, mà nàng biết rõ trong Ngũ Độc cốc, căn bản không có Tuyết Liên! Cho nên, cho dù Vô Song biết cũng không sao! Bởi vì nếu như đợi cho hắn đến nơi khác hái được Tuyết Liên, sau đó lại chế thành giải dược, cả một đoạn thời gian chậm trễ này, cũng đủ để Tống Ngâm Tuyết luân hồi tái sinh nhiều lần rồi!

Đắc ý, quyết tuyệt nhìn Vô Song, Vân Độc Nhất lúc này, trên gương mặt diễm lệ hào quang vạn trượng, ngạo mạn ngoan độc không ai bì nổi.

Thấy vậy, Vô Song trố mắt, nhìn chằm chằm vào nàng, đáy lòng, có một loại hối tiếc cùng thống khổ. Có câu “Lo lắng tất loạn”, thì ra thật sự như thế. . . . . .

Bỏ quên trọng điểm, hết thảy đều uổng phí! Giờ phút này, hắn không chỉ không thể cứu được Tống Ngâm Tuyết, mà ngay cả chính hắn. . . . . .

“Vô Song, thành thân với ta a! Chàng đã trúng độc, tuy độc tính không nặng, nhưng nếu như không có giải dược, chàng cũng sẽ chết, lại cứu không được người trong lòng của chàng!” Chiếm hết thượng phong, Vân Độc Nhất ngang tàng nói.

Nghe vậy, Vô Song trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa định mở miệng cự tuyệt, ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói tươi mát thanh lệ, nghiền ngẫm, châm chọc cười: “Hắn thà rằng cùng chết với ta, cũng sẽ không đáp ứng thành thân cùng tỷ! Cốc chủ tỷ tỷ, dưới đời này, còn có người bức bách người khác hơn tỷ sao? Chẳng lẽ không ai nói cho tỷ, là của mình, thì nhất định là của mình! Không phải của mình, mình muốn đoạt, cũng đoạt không được sao!”

Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh màu trắng từ giữa không trung nhảy xuống, tiêu sái như có như không rơi vào trước cửa, tiếp đó một chân vừa nhấc, mạnh mẽ đạp cánh cửa phòng nửa khép ra, vẻ mặt lãnh mị đong đưa cây quạt, mắt hàm chứa ý cười nhìn vào trong phòng.

“Tuyết Nhi!” Vừa thấy được người tới, toàn thân Vô Song không khỏi mạnh mẽ sững sờ, không dám tin mở to hai mắt, thật lâu cũng không phát ra một câu nào.

“Ngươi? Làm sao ngươi lại ở đây!” Nhìn Tống Ngâm Tuyết lúc này, vẻ mặt tươi cười sáng lạng giảo hoạt, Vân Độc Nhất vô cùng khiếp sợ, trong lòng đầy khó hiểu trừng mắt.

“Vì cái gì ta không thể ở đây ?” Nhíu mày, mỉm cười châm chọc đảo qua hỉ bào bị ném rơi trên mặt đất, sự tàn khốc xẹt qua trong mắt Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó giương khuôn mặt tươi cười trầm ngâm nói.

” Không phải ngươi trúng độc sao? Làm sao còn có thể xuất hiện ở đây?” Nhìn Tống Ngâm Tuyết tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, Vân Độc Nhất nhíu chặt lông mày, hai tay nắm chặt.

Làm sao có thể? Điều này không có khả năng! Nàng rõ ràng đã trúng độc chồn, suy yếu sắp chết! Vì sao giờ phút này không hề có giải dược cứu trợ, lại có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cười cười châm chọc? Vì cái gì? Vì cái gì!

Không thể lý giải sự quái dị của nàng lúc này, Vân Độc Nhất mạnh mẽ lạnh mặt xuống, vẻ mặt phòng bị nhìn, ánh sáng nguy hiểm từ trong mắt bắn ra bốn phía.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi cười cười, không khỏi hỏi ngược lại: “Trúng độc thì không thể giải sao? Nếu không như vậy, chẳng phải cả phu quân cũng bị ngươi đoạt chạy mất sao? A, loại mua bán lỗ vốn này, Tống Ngâm Tuyết ta sẽ không bao giờ làm.”

Phong lưu tiêu sái đong đưa cây quạt, thần thái trong mắt bắn ra bốn phía, đối lập với biểu lộ phẫn nộ của Vân Độc Nhất, tất nhiên là có vẻ xinh đẹp sáng rọi khiến người ta đui mù.

“Cốc chủ tỷ tỷ, tỷ đây là đang bức hôn sao? Bất quá đối phương hình như rất không tình nguyện a? Chậc chậc, nhìn xem, hỉ bào đẹp thế đã bị xé rách ném xuống đất rồi! Xem ra trình độ khiến người ta ghét bỏ của tỷ tỷ, thật đúng là không phải thâm hậu bình thường nha!”

Lúc này cố ý nhắc đến hỉ bào, Tống Ngâm Tuyết chuyên tấn công chỗ đau của người khác, lúc này nói mấy lời thể hiện toàn bộ sở trường nói móc cùng châm chọc của mình.

Nghe vậy, Vân Độc Nhất chịu đựng không nổi đang muốn phát tác, mà đúng lúc, Vô Song bên cạnh phục hồi tinh thần lại, rất nhanh liền nhấc chân tiến lên, một tay kéo lấy nàng.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, thật là nàng! Thật là nàng rồi!” Ân cần, bao hàm thâm tình mà nói, không khỏi vọng lên bên tai, tựa hồ như nằm mơ mới tỉnh, Vô Song vội vàng một phát bắt được bàn tay thon dài của nàng, nghiêm túc bắt mạch cho nàng.

“Độc thật sự đã giải. . . . . . Tại sao có thể như vậy?” Không nghĩ ra nguyên nhân gì, cảm thấy chuyện này căn bản không thể tưởng tượng được , Vô Song không khỏi nhíu mày, thầm suy nghĩ. Nhưng mặc kệ nguyên nhân như thế nào, chỉ cần Tuyết Nhi của hắn hiện tại không có việc gì, vậy trái tim hắn coi như cũng yên ổn.

“Tuyết Nhi, thực xin lỗi! Là ta hại nàng chịu khổ. . . . . .” Xin lỗi đau lòng mà nói, ôm lấy nàng, trên mặt Vô Song tràn đầy niềm vui sướng cùng cảm động khi tưởng mất đi mà lại có được.

“Ngốc à, ta không có trách chàng, là chính ta muốn tới tìm chàng mà.” Vừa thấy Vô Song như thế, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết không khỏi ấm áp, giọng nói bất giác cũng mềm mại lại.

Hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, không coi ai ra gì tình ý ngập tràn, mà Vân Độc Nhất bên cạnh thấy vậy, càng nổi trận lôi đình!

Vốn khi nàng thấy Vô Song tiến lên, không hề cố kỵ giẫm lên hỉ bào, trong lòng đã rất khó chiu rồi! Hiện tại, vừa nghe bọn họ nồng nàn thủ thỉ như vậy, lại nhìn động tác ôm ấp của bọn họ, làm sao còn kiềm chế được? Trực tiếp nổi giận quát to một tiếng: “Vân Vô Song! Lần thành thân này ngươi rốt cuộc là bái hay không bái, ngươi chớ quên, cho dù Tống Ngâm Tuyết đã được giải độc, nhưng chất độc trên người của ngươi còn chưa có giải! Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, kết cục, chỉ có một con đường chết!”

Hung dữ trừng mắt, con mắt cũng sắp trừng lồi ra ngoài, Vô Song nghe Vân Độc Nhất uy hiếp như vậy, lạnh nhạt xoay người, trên mặt có nụ cười mỉm tràn đầy hạnh phúc: “ Vân Độc Nhất, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết bí mật về thuốc dẫn. Chính ngươi cũng đã nói mà? Độc của ta cũng không nghiêm trọng, cho nên ta tin rằng cũng còn đủ thời gian đi hái Tuyết Liên !”

Một câu này của Vô Song, trên cơ bản đã thay đổi thế cục hoàn toàn, thoát khỏi khốn cảnh bị động. Thấy vậy, Vân Độc Nhất hận đến không biết trút vào đâu, nàng âm lãnh nghiêm mặt, khóe mắt không tự chủ co giật, bộ dạng lửa giận đã đến cực hạn.

“Người tới! Bắt xú nha đầu này lại cho ta!”

Nàng biết võ công Tống Ngâm Tuyết cũng không cao, bởi vì ngày đó nàng cũng không cảm nhận được nội tức trong người nàng, cho nên trước mắt, nàng mới có thể không chút cố kỵ nào gọi người tiến lên như vậy.

“Dạ!” Vừa nghe Vân Độc Nhất phân phó, mấy người vốn đang thổi kèn đánh trống ầm ĩ bên ngoài lập tức ngừng lại, rút binh khí ra chém tới Tống Ngâm Tuyết.

Thấy vậy, Vô Song lạnh lùng, đang muốn tiến lên ngăn trở, lúc này, Tống Ngâm Tuyết một bả cầm lấy tay của hắn, ra hiệu hắn không nên cử động, sau đó thâm ý nhìn sang Vân Độc Nhất, gấp mặt quạt lại, nhảy vọt ra ngoài.

Cây quạt trong tay tiêu sái vung lên, không lưu tình chút nào đánh về phía mấy người nghe lệnh mà đến, trong khi binh khí giao tranh, tinh quang xẹt qua trong mắt Tống Ngâm Tuyết, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường.

Chuyển, đỡ, ngăn cản, đánh, đá, cây quạt giấy vừa hung ác vừa chuẩn xác đánh vào trên người mấy tên thủ hạ, khiến bọn họ đầu óc choáng váng, liên tục tháo chạy.

Đá xéo một cái, tiêu sái anh tuấn đạp người cuối cùng ra thật xa, thân ảnh Tống Ngâm Tuyết vừa chuyển, quay người một cái xinh đẹp, liếc mắt nhìn Vân Độc Nhất, giương mày, vẻ mặt khiêu khích.

Vân Độc Nhất không nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết cư nhiên còn thật sự có tài, tuy nàng không có nội lực, nhưng chiêu thức của nàng, xác thực thần kỳ kỹ càng.

Chiêu thức tinh xảo như vậy, nàng ta từ đâu mà tập được? Hơn nữa vì cái gì những chiêu thức này, lại có vẻ nhìn quen mắt như thế?

Vân Độc Nhất nghĩ không ra là cái gì, cũng không biết là nguyên nhân gì, vì vậy đơn giản không nghĩ nữa lắc lắc đầu, chuyên tâm chống lại Tống Ngâm Tuyết, sắc mặt quyết tuyệt hung ác nói: “Xú nha đầu, còn có chút bổn sự này sao? Hừ, bất quá rất đáng tiếc, bất luận ngươi có bao nhiêu bổn sự, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Lạnh lùng mà cười, mang theo khí tức tử vong, Vân Độc Nhất giận tái mặt, cước bộ, từ từ đi về phía trước.

“Tuyết Nhi!” Vừa thấy Vân Độc Nhất muốn đích thân ra tay, Vô Song lo lắng bảo vệ trước mặt Tống Ngâm Tuyết. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười ra hiệu hắn tránh ra, mà Vân Độc Nhất trầm mặc không nói, đôi mắt âm u không khỏi âm trầm thêm ba phần.

“Tuyết Nhi, ngươi?” Không rõ tại sao Tống Ngâm Tuyết lại tự tin như thế, cũng không hiểu giờ phút này vì sao nàng lại bảo mình tránh ra, Vô Song cảm thấy do dự, trên mặt vạn phần lo lắng.

“Yên tâm đi, đây là phân tranh giữa nữ nhân chúng ta! Cứ để chúng ta tự giải quyết!” Nửa thật nửa đùa trừng mắt nhìn hắn, vươn tay đẩy hắn thối lui qua một bên, sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ quay đầu lại, toàn thân tản mát ra khí thế chưa bao giờ có.

“Cốc chủ tỷ tỷ, Ngâm Tuyết luôn luôn điêu ngoa vô thường, không biết nặng nhẹ! Nếu như bất cẩn khiến tỷ bị thương, tỷ cũng đừng trách tội Ngâm Tuyết nha. . . . . .”

“Xú nha đầu, sắp chết đến nơi còn nói năng ngọt xớt? Ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”

Vân Độc Nhất rốt cuộc nhẫn nhịn không được nữa, bị Tống Ngâm Tuyết không ngừng khiêu khích, cơn giận toàn diện bộc phát mạnh mẽ, thân thể xông thẳng về phía trước.

“Được lắm! Ta lại muốn xem xem, tỷ làm sao khiến ta nhận lấy cái chết đây?” Trên mặt Tống Ngâm Tuyết sáng lạng, trong mắt lại ngoan lệ dị thường, nhảy nhẹ một cái, thẳng tắp đối diện với Vân Độc Nhất.

Không dùng nội lực, chỉ dùng chiêu thức, trong lúc đánh nhau, Tống Ngâm Tuyết cũng không phản kích, chỉ lo phòng thủ cẩn mật.

Thấy vậy, không biết Tống Ngâm Tuyết đây là cố ý chơi nàng, trong lòng Vân Độc Nhất cho rằng nàng chỉ có chút năng lực ấy, vì vậy lập tức cười lạnh một tiếng, liên tiếp phát ra ngoan chiêu.

Chộp một cái, công tới ngực, tựa hồ Tống Ngâm Tuyết trốn tránh không kịp, mắt thấy sắp bị đánh! Lúc này, trái tim Vô Song thiếu chút nữa nhảy đến cuống họng, muốn bay trên cứu nàng, nhưng trong lúc đó, trông thấy nàng mạnh mẽ phát lực, nội lực hùng hậu một chưởng đánh bay Vân Độc Nhất.

“Vô Song, giúp ta chăm sóc Minh Tịnh” nghiêm nghị rơi trên mặt đất, sắc mặt trầm tĩnh, sau khi Vân Độc Nhất bị đánh liền lùi lại vài bước, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt mở miệng nói ra.

Cách đó không xa, thân thể Minh Tịnh suy yếu lảo đảo hướng tới đây, sau khi tỉnh lại phát hiện nàng đi mất, lại nghe đến nơi đây có tiếng đánh nhau, hắn liền lo lắng cố gắng chống đỡ bằng ý chí đi ra.

Sắc mặt Minh Tịnh tái nhợt, trắng bệch không có sắc máu, chính là dù như vậy, hắn vẫn liều mạng gian nan đi tới, hướng về Tống Ngâm Tuyết.

Vô Song nghe được lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, xoay người nhìn về phía sau xem xét, toàn thân không khỏi khẽ giật mình, nghi hoặc tiến lên đỡ hắn. Nhưng khi hai tay hắn tiếp xúc với Minh Tịnh thì trong tích tắc, tất cả mọi chuyện, hắn đều hiểu ra!

Thì ra Minh Tịnh hắn. . . . . .

Trái tim, trong nháy mắt khiếp sợ, trong mắt đầy phức tạp mà nhìn, Vô Song vịn Minh Tịnh đang suy yếu, vẻ mặt cô đơn mất hồn cùng giãy dụa.

“Xú nha đầu, không thể tưởng tượng được ngươi ——” hung ác nghiêm mặt, cắn răng, một tay cầm cánh tay bị Tống Ngâm Tuyết đánh đến có chút phát run của mình, Vân Độc Nhất kinh ngạc trong lòng, nhưng mà nàng lại thủy chung vẫn không biểu hiện ra.

“Ta cái gì? Cốc chủ tỷ tỷ?” Lạnh lùng ngạo nghễ nhìn, có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, Tống Ngâm Tuyết khẽ nâng cái tay kia của mình lên, khiêu khích nói.

“Ngươi!” Vân Độc Nhất không biết Tống Ngâm Tuyết là gặp may, hay là công lực nàng thật sự thâm hậu như vậy, vì vậy, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, âm thầm hạ quyết định.

“Ngươi đi chết a!” Thân thể, mạnh mẽ rất nhanh vọt về phía trước, nhảy cao lên, thuận lợi sạch sẽ lưu loát tránh qua cây quạt, bàn tay Vân Độc Nhất biến đổi, một chưởng đầy độc phấn đẩy tới hướng Tống Ngâm Tuyết.

“Phệ Tâm phấn!”

Thân thể Vô Song dừng lại, kêu lên một tiếng nhắc nhở, nghe vậy,trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn ngập vui vẻ, trong lòng cười thầm: hừ! Chờ mãi lúc này!

Phấn độc dày đặc, cùng với một cỗ chưởng phong mạnh mẽ, Tống Ngâm Tuyết mắt thấy độc dược hướng chính mình mà đến, vì vậy vận nội lực, tập trung tại bàn tay, trong giây lát, dùng khí tức cường đại quạt một cái đem độc phấn đẩy trở lại.

“A ——” Độc phấn bị quạt trở lại, Vân Độc Nhất trở tay không kịp, chỉ thấy nàng vừa định trốn tránh, trong độc phấn lóe lên bạch quang, tiếp đó chỉ nghe hét thảm một tiếng, nàng liền nặng nề ngã trên mặt đất.

Một loạt biến hóa này, nhanh đến mức làm cho người không biết xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ cảm thấy trong nháy mắt, yếu thế biến thành cường thế, như kỳ tích Tống Ngâm Tuyết đã đánh bại Vân Độc Nhất, khiến nàng ngã ngồi trên mặt đất, làm sao cũng không đứng dậy được.

“Ngươi giả trá!” Hung ác bụm mặt, khiến một đạo vết thương sâu mà rất lớn trên mặt chảy máu tươi ròng ròng, Vân Độc Nhất không thể tin được trừng to mắt, không tiếp thụ sự thật rằng mình đã chiến bại này.

“Sử trá? Không được sao? Ngày đó cốc chủ tỷ tỷ không phải đã nói, người Ngũ Độc cốc dụng độc là chuyện đạo lý hiển nhiên sao, như vậy hiện tại Ngâm Tuyết dùng ám khí, cũng không phải là theo lý thường đấy sao? Nếu như trí nhớ của tỷ tỷ tốt, nhất định sẽ nhớ rõ lời Ngâm Tuyết cảnh cáo vừa rồi, ‘ Ngâm Tuyết luôn luôn điêu ngoa vô thường, không biết nặng nhẹ, nếu khiến tỷ bị thương, tỷ cũng đừng trách tội nha ’. . . . . .”

Trong tay, thâm ý vuốt vuốt một cái phi đao khác chưa bắn ra, Tống Ngâm Tuyết vui cười nói, mang theo châm chọc cùng trêu tức, chống lại ánh mắt tràn đầy không cam lòng mà oán hận của Vân Độc Nhất.

“Ngươi! Ngươi!” Máu trên mặt càng chảy càng nhiều, làm sao cũng khống chế không nổi, bởi vậy có thể thấy được công lực của Tống Ngâm Tuyết rất thâm sâu, tốc độ rất hung ác, khiến cao thủ như Vân Độc Nhất cũng ngăn cản không kịp.

Vô Song cùng Minh Tịnh khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt chưa từng tưởng tượng được nhìn người yêu của bọn hắn, vì võ công luôn ẩn giấu, cao không lường được của nàng mà cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Tuyết Nhi. . . . . .”



“Tuyết Nhi. . . . . .”

Hai câu khẽ gọi, đồng thời từ trong miệng hai người bọn họ vang ra, sau khi nghe vậy, tất nhiên là nhìn nhau, không nói gì nữa.

Khi hai người Vô Song cùng Minh Tịnh vì cách xưng hô với nàng mà đều tự cảm thấy phức tạp thì Tống Ngâm Tuyết cười lãnh mị như Tu La:“Cốc chủ tỷ tỷ, ta đây cũng chưa dùng hết toàn lực? Tỷ tại sao lại không đứng lên nổi vậy? Thật sự là làm ta quá thất vọng rồi!”

Như có điều suy nghĩ mà nói, vẻ mặt cười sáng lạng như hồ ly, nhưng vào lúc này, khi tất cả mọi người còn sững sờ thì Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ nghiêm mặt, phi đao trong tay vung ra lần nữa, khắc một đường thật sau vào bên mặt không bị thương của Vân Độc Nhất.

Trong khoảnh khắc, theo một tiếng hét thảm, một nữ tử vốn như hoa như ngọc vì da thịt hai má bị cắt rách, mạnh mẽ đổ máu biến thành người quái dị!

“Tống Ngâm Tuyết, ngươi sẽ chết không yên lành!” Thân trúng Phệ Tâm độc, cơ thể lại bị Tống Ngâm Tuyết đánh đến bị nội thương, Vân Độc Nhất lúc này hai tay che mặt, bộ dạng thống khổ.

Cô nương bình thường chứng kiến tràng diện huyết tinh như vậy, đã sớm sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi, chính là lúc này Tống Ngâm Tuyết không có! Vẻ mặt nàng thản nhiên nhìn Vân Độc Nhất, trong mắt hiện ra tinh quang khát máu.

” Vân Độc Nhất, đao thứ nhất, là ta ra tay vì Minh Tịnh! Bởi vì nếu như không phải ngươi uy hiếp Vô Song không cho giải dược, hắn cũng sẽ không vì cứu ta, mà phải cố ý dẫn độc nhập thân!”

“Mà đao thứ hai? Là ta thay Vô Song ra tay! Vân Độc Nhất, ngươi nói yêu Vô Song? Yêu đến cuồng si? Chính là kết quả là, cảm giác của ngươi cũng không phải yêu! Ta không nói đến việc tình cảm giữa các ngươi có cấm kỵ không! Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, nếu như ngươi thật sự yêu một người mà nói…, dù cho ngươi không ở bên cạnh hắn, không được hắn đáp lại, chính là chỉ cần ngươi có thể cảm nhận được hắn vui vẻ, hạnh phúc, vậy trong lòng ngươi, cũng sẽ thấy thỏa mãn.”

Tống Ngâm Tuyết nói, không khỏi ngoái đầu nhìn Minh Tịnh cùng Vô Song, trong mắt tựa hồ có cái gì đang lưu chuyển. Bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng liền xoay người, rồi liếc về phía Vân Độc Nhất.

“Yêu là thành toàn, cũng không phải là giữ lấy! Vân Độc Nhất, miệng ngươi luôn treo tiếng yêu, kỳ thật nói cho cùng, người ngươi chính thức yêu —— là chính bản thân ngươi! Chỉ lo cho bản thân mình, ngươi bá đạo, ngươi vì phần tình yêu cũng không phải tình yêu trong lòng mà giết chết cha mẹ của mình! Chỉ với một điểm này, ngươi liền không xứng có được tình yêu, nhất định phải một mình cô đơn đến chết. . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết nói, sau đó lại quỷ mị rút ra ngọn phi đao thứ ba, con mắt thâm trầm, nhìn thẳng vào Vân Độc Nhất, mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Về phần một đao cuối cùng này. . . . . .”