Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 65: Phong lưu



Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Tiểu Hoắc.


Sau khi Thái tử nước Tề liếc nhìn Ngọc Tử, chậm rãi ngẩng đầu, hắn lắc lắc chung rượu trong tay, thu lại ánh mắt, mỉm cười nói: “Cơ quyến rũ tới mức này, ta cũng chưa từng gặp, quả nhiên động lòng người.”

Hắn lại nhìn Ngọc Tử, ánh mắt lóe sáng, giơ chung rượu lên, cười nói với công tử Xuất: “Công tử Xuất, quả nhiên là người phong lưu. Vừa rồi huynh mới giơ chung rượu lên, đi qua chỗ quý nữ một lần, lúc này cả sảnh đường đã ngát hương thơm, thật là toàn ánh mắt nhớ mong.”

Công tử Xuất cười ha ha.

Sau khi công tử Xuất nhấp một ngụm rượu, nhìn xuống phía dưới, thản nhiên hạ lệnh, “Uống đi.”

Người hắn hạ lệnh, là Ngọc Tử.

Ngọc Tử cụp mắt, theo lễ tiết, sau khi nói lời tạ ơn, đưa hai tay tiếp nhận. Nhận được chung rượu, Ngọc Tử nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu vừa vào miệng, nàng bỗng nhiên nhận ra, trong chén này, không phải là rượu, mà là tương! Nó có vị ngọt hơi chua, thấm vào ruột gan. Trong còn có vị mía rất nặng, Ngọc Tử dám khẳng định, đây là loại tương ngọt vị mía.

Ngọc Tử nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn công tử Xuất.

Giờ phút này, công tử Xuất đang mỉm cười, trò chuyện cùng công tử Hàn và thái tử Tề, hắn nói, rồi lại cười vang, gương mặt tuấn tú kia, giờ khắc này, hiện rõ vui vẻ.

Ngọc Tử cúi đầu, nhìn tương trong tay mình, lại nhấp một ngụm. Nước tương vào miệng, như sương ngọt, như mưa xuân, khiến cổ họng khô khốc của nàng đột nhiên thông suốt.

Vì sao hắn lại đổ tương vào trong bình rượu? Hắn dùng phương thức như vậy ban tương cho mình, có phải là…

Cho dù là công tử Xuất, hay là thái tử Tề, đều là nhân vật xuất sắc nhất trong điện này. Lúc này hai người bọn họ đang đứng chung với công tử Hàn, sao sáng khắp điện, lúc này hơn phân nửa cùng ở một chỗ, trong bất tri bất giác, càng lúc càng nhiều quý nữ hướng ánh mắt tới bên này.

Cũng không biết là ai bắt đầu, mấy quý nữ trước sau vây quanh ba người, dần dần, càng ngày càng nhiều quý nữ, vây quanh trong ngoài ba vị công tử.

Không chỉ là những quý nữ, ngay cả nhóm cơ mĩ quỳ gối bên sạp, lúc này đôi mắt đẹp cũng ngước lên, không ngừng nhìn quanh ba người họ.

Công tử Tử Đê còn đẹp hơn tất cả phụ nữ ở đây, gương mặt chỉ tươi cười, nhìn thập ngũ công chúa nước Tề. Thấy ánh mắt nàng không rời một điểm, công tử Tử Đê nhìn theo ánh mắt nàng.

Hắn thấy ba người nhóm công tử Xuất. Lập tức, công tử Tử Đê nhíu mày, không vui hỏi: “Công chúa thấy bọn họ rất được?”

Thập ngũ công chúa không đáp.

Công tử Tử Đê nặn ra một nụ cười, chờ mong, khát vọng nhìn thập ngũ công chúa, nói: “Công chúa biết tấm lòng ta chứ? Nếu có thể cùng công chúa sớm chiều bên nhau, Tử Đê không còn cầu mong gì.”

Nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, cố gắng mang theo ôn nhu. Chỉ là, không hiểu vì sao, lại luôn luôn che giấu bên trong nôn nóng và bất an.

Thập ngũ công chúa nhìn về phía công tử Tử Đê, chuyển tầm mắt, rồi liếc về phía ba người bên kia. Tầm mắt vừa chuyển, ánh mắt nàng lại tập trung vào một điểm.

Công tử Tử Đê có phần nóng nảy. Hắn đưa tay kéo ống tay áo của thập ngũ công chúa, nói: “Công chúa, trong thịnh yến như hôm nay, nếu nàng có cầu xin vương thượng gả cho ta, ngài nhất định không thể cự tuyệt. Nàng đã đồng ý rồi, tại sao còn chưa mở lời?”

Trong giọng nói có vô cùng lo lắng, rất rõ ràng.

Đúng lúc này, một quý nữ khác kéo ống tay áo bên kia của thập ngũ công chúa, nhẹ nhàng nói: “Khương thập ngũ, chỗ huynh trưởng của muội bên kia rất náo nhiệt, chúng ta cũng tới xem đi?”

Thập ngũ công chúa nghe vậy, giật tay ra, không để công tử Tử Đê kéo nữa, nàng cười nói với quý nữ kia: “Được, được, vậy ta tới chỗ đại huynh đi.”

Dứt lời, nàng kéo tay quý nữ kia, cười hi hi đi tới chỗ ba người kia.

Quý nữ kia lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt với công tử Tử Đê đang hết sức không vui, vỗ vỗ tay thập ngũ công chúa, cười nhẹ nói: “Khương thập ngũ, người trượng phu, hoặc là hùng dũng thắng thế, hoặc là quân tử khí phách, muội là mỹ nữ nổi trội hơn người, hà tất gì không tìm trượng phu như vậy.”

Nụ cười trên mặt thập ngũ công chúa cứng đờ, không trả lời.

Lúc này, hai người đã chen tới bên cạnh ba vị công tử.

Đôi mắt đẹp của thập ngũ công chúa khẽ liếc về phía công tử Xuất, sau đó tách chúng quý nữ ra, chen vào giữa, bước chân nàng ổn định, động tác cũng uyển chuyển hơn. Nàng tới bên cạnh Thái tử Tề, cười dịu dàng, gọi: “Đại huynh.”

Thời điểm nàng gọi thái tử Tề, mắt ngước lên, ánh mắt vừa như hữu tình, vừa như vô tình, cũng liếc về phía công tử Xuất.

Một màn này, ba vị công tử đều thu vào đáy mắt.

Thái tử Tề cười ha ha, hắn đưa tay vỗ vỗ vai thập ngũ công chúa, đẩy nàng tới chỗ công tử Xuất, cười hỏi: “Thập ngũ muội này của ta, thế nào?”

Công tử Xuất nhếch môi, ánh mắt hắn, hữu ý vô ý liếc về phía công tử Tử Đê vẻ mặt vô cùng lo lắng đang nhìn chăm chú về bên này, mỉm cười trả lời: “Rất tốt. Cử chỉ nhã nhặn, ánh mắt thiện lương, khi mỉm cười, quả thực là mỹ nhân.”

Thái tử Tề lại cười vang.

Công tử Hàn đứng bên cũng cười nói: “Công tử Xuất, lời huynh vừa nói, thực là tả người con gái khuynh đảo thế gian. Huynh xem Khương thập ngũ, hai mắt sắp rơi lệ rồi. Ha ha.”

Công tử Hàn vừa nói như vậy, thập ngũ công chúa không chịu, nàng vừa giậm chân, vừa kêu lên: “Không phải đâu, huynh nói bậy, công tử Hàn cũng nói bậy.” Nói xong, nàng vờ giấu mặt ra sau.

Thập ngũ công chúa vừa lùi về phía sau, vừa không ngừng nhìn công tử Xuất. Ánh mắt đó, muốn nói rằng: đuổi theo ta đi, đuổi theo ta đi…

So với những quý nữ khác ở nước Tề, tuy rằng tướng mạo của thập ngũ công chúa không phải rất đẹp, nhưng ánh mắt đó của nàng, cũng rất có phong tình, thực sự làm người khác động lòng. Cho tới nay, nàng đều dựa vào điểm này, mọi việc đều thuận lợi.

Trong lúc thập ngũ công chúa hờn dỗi, thái tử Tề lại cười to, công tử Hàn cười trêu công tử Xuất: “Còn không mau đi? Đợi sau khi quay về, trong hậu uyển của huynh, lại có thêm một phu nhân của nước Tề.”

Giờ khắc này, chúng quý nữ đã đều gượng cười, chờ mong nhìn công tử Xuất. Về phần các nàng chờ mong hắn thật sự đuổi theo, hay là dừng bước không theo, không ai biết rõ.

Trong ánh mắt chăm chú như hổ rình mồi của mọi người, thập ngũ công chúa ngoái đầu nhìn lại, công tử Xuất lại chỉ cười. Tay phải hắn duỗi ra trước mặt Ngọc Tử, Ngọc Tử vội vàng rót một chung rượu đặt vào tay hắn.

Công tử Xuất ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch chung rượu. Sau đó, hắn nâng cốc hướng mấy người phía trước, cười rạng rỡ, “Mỹ nhân à mỹ nhân, như mây buổi sớm, mưa rơi chiều tà. Thập ngũ công chúa như mưa như mây, ta vô đức vô năng, chỉ dám nhìn, không dám thân cận.”

Hắn vốn phong thái cao sang, hơn hẳn người thường. Nụ cười rạng rỡ này, nhưng lời này, thực sự là phong thái bức người, làm cho ánh mắt chúng nữ không dời.

Thập ngũ công chúa dừng bước chân, nàng ngẩng mặt, ngây người nhìn công tử Xuất cười rạng rỡ, cao quý không thể với được, thì thào nói: “Chàng ngâm vừa rồi, đúng là vu từ* của đất Sở vừa rồi mới được ngâm. Chàng thật thông minh, chỉ vừa mới nghe xong, đã có thể ngâm ra như vậy, còn nghe êm tai như vậy.”
*Mình không tra được thông tin, tạm hiểu là một loại văn vần.

Vốn phát âm vu từ không giống với một quốc gia nào ở đại địa Trung Nguyên. Công tử Xuất đã phiên dịch lại, lại còn ngâm tụng, trong tiếng nước Tề còn mang theo một phần âm sắc đất Sở, Khiến cho mọi người có thể nghe hiểu nhiều hơn, có thể cảm nhận được được nguyên gốc, đúng là rất êm tai.