Nghịch Trần

Chương 23: Đạo Này Sai Rồi



- Khai Trần? ý ngươi là ngươi tu vi chỉ Thông Mạch cảnh?

Vũ Nghê Thường hít một hơi khí lạnh, nhìn hắn như quái vật.

Thanh Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:

- Không thể nào, rõ ràng hôm trước ta thấy ngươi phi hành, ngươi cùng lão ma đối chiến thậm chí ngươi...ngươi biết bố trí trận pháp....

- Đúng vậy, lúc nãy ngươi còn sử dụng thần thức!

Vũ Nghê Thường lí nhí chêm vào.

Chu An lắc đầu, bung mình toàn thân pháp lực nói:

- Ta tình huống đặc thù, nhưng quả thực chỉ Thông Mạch cảnh tu vi.

Cười nhạt, hắn bây giờ tu vi thấp nhưng đã từng tu luyện đến Đại tu sĩ cảnh giới. Vài chút thủ đoạn ấy, người bình thường coi như thiên nhân, không có nghĩa hắn mù tịt. Cũng chẳng phí lời đi giải thích Chu An nghiêm giọng nói:

- Trước không nói cái này.

Lật tay lấy ra hai tấm thẻ ngọc, ném cho Thanh Ngọc cùng Thanh Trúc bảo:

- Đây là quanh động trận pháp phòng thủ, các ngươi mỗi người dùng pháp lực thôi động, cố gắng chống chọi được lúc nào hay lúc ấy.

- Còn ngươi...Chu An hơi đau đầu nhìn suy yếu đang ngồi nữ tử. Mặc dù hắn vẻ ngoài lạnh nhạt, trầm tĩnh nhưng mỗi khi nhìn qua kia xinh đẹp dung nhan vẫn có cảm giác mất tự nhiên. Não hải liền không tự chủ liên tưởng đến lúc nãy hương diễm khung cảnh.

- Ta sẽ thay ngươi hộ pháp! Vũ Nghê Thường thanh lãnh đáp, hai má hướng triều hồng.

- Được rồi!

Hắn gật đầu, sau đó bắt đầu dùng linh thạch bố trí một cái nho nhỏ tụ linh trận. Trận đồ lấy giữa động làm trung tâm, xung quanh rải rác bảy mươi hai mắt trận, tốn 7200 hạ phẩm linh thạch. Qủa quyết dọn sạch toàn bộ gia sản của Vũ Nghê Thường.

Trận vừa bày xong thời khắc, trong vòng mười dặm thiên địa linh khí theo đại trận bị kéo vào trong động. Dần dần không khí trở nên đậm đặc hơn, sau ba khắc toàn bộ sơn động linh khí lượn lờ như khói bếp bình thường.

Vũ Nghê Thường đôi mắt chấn kinh đến tê dại, nhìn Chu An ánh mắt càng kỳ quái. Hắn vừa bày trận rõ ràng là một cái đơn giản hóa Đan cấp tụ linh trận. Này đẳng cấp trận pháp, đủ cung cấp linh khí cho Kim Đan chân nhân tu luyện. Thanh La cung truyền thừa mấy ngàn năm, cũng chỉ ba đại trận như thế này, mà toàn bộ Đại Nam hạ quốc tu chân, đều không có mấy chục tòa. Nàng chết lặng, Chu An tu vi chỉ Thông Mạch cảnh thôi sao? Nếu chưa biết, chắc chắn sẽ phải nhầm lẫn với Kim Đan lão quái đi mất.

Trong lúc thất thần, bỗng bên tai vang lên đạm bạc thúc dục:

- Còn ngây người làm gì, mau ngồi xuống chữa thương đi, Tiền lão ma sắp đánh vào rồi đấy.

Vũ Nghê Thường giật mình, liếc qua đã thấy Chu An ngồi im nhắm mắt thổ nạp, trong tay cầm một viên màu xanh linh ngọc.

- A! Là ta quý giá Thiên Âm hàn ngọc. Vũ Nghê Thường vội vàng kiểm tra bản thân giới chỉ, chốc lát khuôn mặt nhăn nhó hằm hằm lườm hắn. Cái kẻ khốn kiếp này, lại chuyển không chính mình giới chỉ, thậm chí ngay cả quý như mạng sống Thiên Âm hàn ngọc cũng bị cướp mất ba viên.

A, Thật sự muốn tuốt kiếm chém chết hắn.

Vũ Nghê Thường triệt để im lặng.

- Ta lấy ngươi đồ dùng, coi như tiền công, còn nếu như ngươi không cam lòng, đợi đến Long Xa thành, Chu mỗ hoàn ngươi gấp mười.

“ Gấp mười, thật dễ nghe, ngươi nghĩ ngọc tủy là rau cải trắng sao” Nàng cắn răng định phản bác, nhưng thấy Chu An vẫn như pho tượng không lý mình. Cắn răng cắn lợi ngồi xuống chữa thương.

Mặc kệ Vũ Nghê Thường cảm thụ, Chu An điềm tĩnh hấp thu thiên địa linh khí, cùng hàn khí bên trong ngọc tủy.

Pháp lực dũng động, viên ngọc tủy hàn khí bị tróc ra thành một đám xanh nhạt linh khí xoay tròn tại bàn tay, dần dần dung nhập vào trong cơ thể, theo kinh mạch đến đan điền. Màu xanh linh khí này lạnh lẽo vô cùng, đi đến đâu chỗ ấy kinh mạch dường như đông cứng, bề ngoài da thịt lấm tấm băng sương.

Bên trong cơ thể, Hoan Ma công cũng được dẫn động, xuất phát từ đan điền, lan tỏa khắp nơi. Này luồng Hoan Ma chi khí cực kỳ nóng nảy, truyền qua lại làm cơ thể hắn như bốc hơi. Tuy nhiên, có vẻ nhiệt độ so với hàn khí yếu kém chút ít, nên màu xanh linh khí nhanh chóng chiếm đóng, đè nén ma hỏa.

Xì xèo

Dưới sự áp bách, Hoan Ma chi khí bất ngờ rung động dữ dội đứng lên, nhiệt độ bắt đầu tăng cao muốn thoát ly xiềng xích. Cùng lúc ấy, từ bên ngoài hàn khí đợt thứ hai truyền vào, áp chế ma hỏa...

.......

Dùng hàn khí áp chế ma hỏa, đem kích thích ma hỏa tăng phúc, cũng dùng hàn khí bảo vệ kinh mạch trung hòa ma hỏa. Mỗi lần áp chế rồi tăng phúc, pháp lực sẽ theo đó mà tăng lên dữ dội. Đây chính là nguyên lý của Hoan Ma công.

Hoan Ma công tu đến tận cùng là mức độ gì, hắn không biết nhưng mỗi lần muốn đột phá cảnh giới, cần một loại hàn khí bổ trợ chất lượng cao hơn, mà hỏa diễm tạo ra đẳng cấp cũng được nâng cao.

Ví dụ như hắn lần đầu đột phá tầng thứ nhất đệ nhất tinh, cần trung phẩm Âm sương hàn ngọc, tương đương trung cấp Nhân cấp hàn khí. Nhưng nếu muốn đột phá đệ nhị tinh, thì cần cực phẩm hàn ngọc thậm chí cao hơn là ngọc tủy, mới đủ năng lực kích thích cộng áp chế ma hỏa.

Luân chuyển áp chế, bộc phá như vậy chừng mười vòng, chợt nghe một tiếng bụp nhỏ, viên kia ngọc tủy hàn khí bị hút hết, nổ tung chỉ còn một đám bột vụn.

Chu An mở mắt, cảm thụ bên trong cơ thể, pháp lực dồi dào hơn gấp ba dư thừa, Hoan Ma công triệt để tăng lên đệ nhị tinh, thậm chí đang hướng về đệ tam tinh một phần tư. Ma hỏa cũng thoát thai Nhân cấp thượng phẩm trình độ, nếu đột phá đệ tam tinh hẳn là Địa cấp đi. Chu An tương đối hài lòng, chỉ cần ma hỏa tăng cấp, đơn giản dùng này hỏa cũng có thể cùng Chân Nhân cảnh so chiêu ít nhiều.

Cầm thêm viên thứ hai, Chu An nhắm mắt định tiếp tục tu luyện, nhưng ngay lập tức hắn mở mắt lắc đầu. Cơ thể đã đến mức chịu đựng. Hắn cơ thể tương đương với Hạ phẩm pháp khí, ở Thông Mạch cảnh, thậm chí Khai Trần cảnh đều coi hiếm có, chỉ là chống đỡ Thượng phẩm Nhân hỏa đã là cao nhất, còn về Địa hỏa, haha ....cửu tử nhất sinh.

Nếu sau này muốn lên cấp Ma hỏa, hoặc là tìm kiếm thủ đoạn tăng sức bền thân thể, hoặc đột phá cảnh giới, dùng lượng lớn pháp lực chống trụ.

Chu An nhếch mép, hắn chọn cả hai, đột phá cảnh giới, cộng với luyện thể. Lần trước trong Đại mộng đệ cửu chuyển, hắn nhìn thấy Cửu Tu luyện thể, thấy Cửu Tu ăn sống nguyên thần, ăn sống yêu đan, thậm chí rút đại lục tinh khí để tẩm bổ cơ thể. Này hẳn là Thị Ma tộc công pháp luyện thể đi.

Lần này nếu Khai Trần xong, tiện thể tìm hiểu bộ kia công pháp, tuy nói là ăn sống yêu đan, nguyên thần, nuốt sống khoáng thạch có vẻ hơi đáng sợ. Nhưng với hắn, thật không để vào đâu.

Bấy giờ, Chu An tu vi Thông Mạch viên mãn, thần thức bao phủ ba dặm, độ bền thần niệm tương đương Kim Đan cảnh, thân thể sức mạnh kháng cự hạ phẩm pháp khí, Ma hỏa cũng tấn thăng Nhân cấp thượng phẩm. Xem ra nhất thời không thể tăng cường.

Đến lúc Khai Trần rồi.

Hắn cười nhạt, nhắm mắt tĩnh tâm.

Khai Trần, đạp Thiên Nhân kiều chính là khai sáng chính mình đại đạo hạt giống, cũng chính là chọn lựa đạo lộ mà đi.

Hắn đại đạo hạt giống hiện tại có hai cái, thứ nhất là Sát Lục chi đạo,dùng chém giết mà tiến lên.Đây chính là năm xưa sư môn bị diệt, vì cầu mạnh mẽ mà lựa chọn này đạo đạp Thiên Nhân kiều.

Sát Lục đại đạo, thuần có năm sát.

Sát phạt thiên địa, sát phạt địch nhân, sát phạt bằng hữu, sát phạt thân nhân và cuối cùng sát phạt chính mình. Này đạo lộ tu luyện càng cao thực lực càng mạnh mẽ, nhưng sẽ bất nghĩa, bất nhân, bất cận nhân tình cuối cùng trở thành...tuyệt lộ.

Năm xưa thiên địa từ bỏ, hắn thẳng tay chém.

Năm xưa địch nhân hận, thẳng tay chém.

Năm xưa thân nhân không có, thẳng tay chém.

Năm xưa bằng hữu không có, thẳng tay chém

Cuối cần một thân tàn ma dại, cũng có thể chém chi.

Nhưng hiện tại, có được nhiều thứ rồi thì làm sao cam tâm?

Đạo này sai rồi.

Không thể đi.

Đạo thứ hai là Nhân quả chi đạo, hắn mới vừa tìm hiểu, cũng chưa hề kiểm nghiệm, chưa có thành tựu.

Dùng để đặt làm nền, làm hạt giống có vẻ hợp lý.

Nhân quả chi đạo, tu càng sâu về sau nhất định mạnh mẽ vô cùng.

Này đạo khả thi.

Vừa nghĩ ngợi, bất giác thần hồn xuất khiếu, chợt thấy trước mắt hư ảnh vàng chói huyễn cầu.

Chu An nhẹ nhàng bước tới, lần này lòng không còn báo động, bước chân chầm chậm vững chắc.

Mười trượng

Chín trượng

....

Một trượng

Hắn đã đến trước cầu, vẫn chưa có gì khác lạ, đạo tâm không hề nhúc nhích. Nhân quả chi đạo, có lẽ cùng ta phù hợp. Không hề khác lạ, vì sao đạo tâm ta lại bình tĩnh, phẳng lặng như thế?

Chu An do dự nửa ngày, đưa mắt nhìn Thiên Nhân kiều.

Chỉ thấy một đầu thông lộ mờ mịt tỏa ra hào quang. Thiên Nhân kiều, do người nào lập, xuất hiện từ khi nào, không ai biết.

Chỉ biết rằng, phàm nhân muốn thành tu sĩ, cần phải đạp này cầu.

Thiên Nhần kiều, vừa hư ảo lại chân thật, không hùng vĩ mà lộng lẫy, nhìn theo từng nhịp cầu, phía cuối phảng phất phiêu miểu hư không.

Càng nhìn này mông lung cầu, càng thêm do dự, Vì sao? Vì sao ta lại do dự.

Cuối cùng, Hắn cắn răng đạp lên một bước.

Vừa bước lên Thiên Nhân kiều, bỗng nhiên Chu An cảm giác được một cổ vô hình sức mạnh bao phủ chính mình. Này như nhắc nhở, như giục giã, như xua đuổi. Chu An nháy mắt khó coi, hốt hoảng muốn quay đầu lại.

Chết tiệt, chết tiệt, ta biết vì sao mình do dự.

Sai rồi, sai rồi, Nhân quả chi đạo, cũng không phải ta đại đạo hạt giống.

Chỉ là, Thiên Nhân kiều một bước đạp lên, chẳng thể quay đầu.

''Hôm nay ba chương, lát nữa sẽ đăng, ae theo dõi nha''