Nghịch Trần

Chương 22: Cần Phải Khai Trần



- Cái gì....ngươi....ngươi nói không cần...

Vũ Nghê Thường nghe được lời hắn, ngẩn cả người, lập tức xông lên cảm xúc lẫn lộn, tức giận càng vô cùng xấu hổ. Thì ra, hắn ý tứ không phải như thế, chết tiệt, ta đây còn làm cái gì hoa dâng mặc người cứ hái, quá mất mặt, quá nhục nhã đi.

Vừa nghĩ tới mình ban nãy thất thố, Vũ Nghê Thường phương tâm đại loạn, thân thể bủn rủn ngã co quắp xuống tảng đá, dây dưa xuân độc thoáng áp chế lần nữa phát tác.

- Trưởng lão! Thanh Ngọc la to vội đỡ nàng, Thanh Trúc thì hừ hừ lườm hắn.

Chu An cười nhạt trừng ngốc nghếch nha đầu, chầm chậm đến bên tảng đá, bắt lấy tay Vũ Nghê Thường.

- Ngươi....ngươi muốn làm gì!

Thanh Trúc cảnh giác thảng thốt hô.

- Trẻ con chỗ khác chơi đi, ta còn phải làm việc!

Chu An bâng quơ một câu, rồi nhắm mắt cảm thụ trong cơ thể độc tố. Thanh Trúc vừa muốn sinh sự đã bị Thanh Ngọc bịt miệng lôi kéo ra ngoài.

Kiểm tra vài vòng, hắn thở hơi khí, ngưng trọng nhìn trước mặt xuân hồng rạo rực nữ tử. Lúc nãy Chu An từ chối cùng nàng giao hợp không phải thanh cao hay chính nhân quân tử gì cả mà là có nguyên nhân.

Hắn làm ma tu gặp được giống như Vũ Nghê Thường vừa xinh đẹp lại có khí chất, tự nguyện đưa đến miệng, sao chẳng động tâm. Chỉ là thứ nhất hiện tại tu vi chưa Khai Trần, đang cần vững chắc căn cơ, nếu thoát dương sẽ ảnh hưởng tương lai tu luyện, thỏa mãn chút ít dục vọng nhất thời mà tác động tự thân, quá ngu ngốc.

Thứ hai, bên ngoài lão ma còn đang lượn lờ, bất cứ khi nào đều có thể xông vào, hắn tâm trí đâu để vui vầy?

Nguyên do thứ ba cũng quan trọng nhất, Tiền Xuân Thu xuân dược, chả dễ dàng trừ bỏ như thế?

Mấy chục năm trước, hắn từng là một tên thâm hậu hái hoa lão bất tử, thải bổ qua biết bao thuần khiết nữ tu, vài chiêu trò dâm dược Chu An tài nghệ còn cách Tiền lão ma mấy chục con phố. Nên vừa nhìn liền đoán ngay thủ đoạn bên trong loại này độc dược.

Tiền Xuân Thu xuân dược, nếu giữ nguyên xử nữ chi thân liền không ngại, nhưng nếu lấy nam nữ giao hợp để giải hóa, tuy có thể kiềm chế chốc lát, nhưng mà chất độc khi ấy sẽ không bị bài trừ mà tan ra theo nội tiết thấm vào tận lục phủ ngũ tạng. Chỉ cần như thế, tinh thần liền ngây ngô, biến thành kẻ mất lý trí chỉ biết dâm dục. Đây mới là mục đích cuối cùng của lão.

Sống mấy trăm năm lão quái, có kẻ thô lỗ, có người thâm trầm nhưng chẳng ai là kẻ ngu, chẳng ai không tồn tâm tư.

Vì sao, năm xưa bao nhiêu thánh nữ, chưởng môn con gái rơi vào tay hắn, ban đầu thuần khiết ra sao, cao thượng ra sao, cuối cùng vẫn chịu cúi đầu trở thành lô đỉnh, bị hắn dày vò?

Ha ha, Hắn chi độc trúng rồi, nếu không giao hợp sẽ khó chịu mà chết, chỉ cần giao hợp, dược lực ngấm sâu, trở thành nô lệ tình dục.

Thật thâm độc, thật vô sỉ, thật bỉ ổi.

Nhưng đây là tu chân giới, là nơi mà người tính ta toán, kẻ lừa người lọc, ai cũng tâm tư.

Lắc đầu, Tiền Xuân Thu cao tay bao nhiêu đi nữa, nhưng so với hắn tên này lão quái vật thì còn thua xa, tiểu độc mà thôi hắn chưa để trong mắt.

Dùng linh khí giúp ngăn chặn Vũ Nghê Thường, để nàng thanh tỉnh, Chu An mới nhẹ nhàng giải thích.

- Ngươi trúng dâm dược không bình thường, dùng giao hoan để giải trừ chỉ khiến độc càng nặng thêm, triệt để mất đi lý trí, trở thành dâm phụ. Độc này muốn giải trừ hoàn toàn, cần phải đem nó hút ra khỏi cơ thể,vì vậy ngươi nhất thiết phải tuân lời ta.

Vũ Nghê Thường sáng sủa đầu óc, nghe hắn nói, không khỏi sau lưng lạnh toát, cảm kích nhẹ gật đầu.

- Giải độc phương pháp rất đơn giản, đưa hàn ngọc áp lên đan điền, dùng ta thủ pháp đem hút ra, hàn ngọc thì áp chế dục hỏa, ta thấy ngươi tu hệ băng công pháp, hẳn là có hàn ngọc mang theo đi.

Vũ Nghê Thường gật đầu, ánh mắt liếc về trên ngón tay màu xanh giới chỉ.

Chu An cười nhạt, cầm giới chỉ đã giải trừ cấm chế, thần niệm quan sát, bên trong rộng chừng năm thước vuông, chứa quần áo đồ dùng, linh thạch, linh đan, một căn phi kiếm. Liếc qua bên góc, hắn thấy bảy cái hộp ngọc.

- Ồ vậy mà có tận bảy viên Thiên Âm ngọc tủy.

Thiên Âm hàn ngọc, hình thành ở sâu nơi quanh năm lạnh giá, giá trị tương đương Âm Sương hàn ngọc. Mà ngọc tủy chính là tinh túy ở bên trong, so với cực phẩm hàn ngọc còn cao cấp hơn.

Ha ha, đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian, hắn vì hàn ngọc trong tay Thanh Sơn Tông nhị trưởng lão mà tính biết bao nhiêu kế sách, bây giờ hở ra liền bắt được ngọc tủy nha.

Chu An không khách khí, cầm lấy bốn hộp, trả cho Vũ Nghê Thường ba viên, mình chiếm ba viên, một viên dùng để hút độc. Thu rồi ba viên đủ chống đỡ hắn đem Hoan Ma công đột phá tam tinh tầng thứ nhất đi, Ngọc tủy tại tu chân giới xem như thuộc hàng vô cùng hiếm có nha.

- Được rồi! Chu An cầm hàn ngọc, đưa tới trước mặt nữ tử, lại nhàn nhạt giải thích:

- Trong lúc tiếm hành để tránh độc khí thoát ra bị quần áo ngăn chặn, ngươi phải giải khai áo ngoài.

- A! Vũ Nghê Thường giây phút rên the thé, ngượng ngùng chín hết cả mặt.

- Làm sao, ngươi từ chối? Chu An có nhàn nhạt hỏi.

Vũ Nghê Thường thấy vậy, lén lút nhìn hắn, hai má hồng hào cắn môi đắn đo. Trông nàng chẳng còn giống cái gì nhất tông trưởng lão, cũng không phải trăm năm lão quái, mà giống một tiểu nữ nhân ngượng ngùng vậy.

Cuối cùng, nàng do dự gật đầu, khẽ nhắm mắt, hai mí run run.

Chu An cười nhạt, động tác thuần thục kéo nàng dây thắt lưng. Rất nhanh làn áo ngoài bị giải khai, bên trong còn một áo nữa, cũng bị Chu An cởi mở, còn lại màu hồng dễ thương chiếc yếm nhỏ.

Mở rồi hồng yếm, trước mắt hắn hiện ra hai luồng tròn trịa cao ngất thỏ ngọc. Da dẻ trắng muốt như gốm sứ đang dần hồng mịn, Chu An tâm tư hơi có xao động, khẽ nuốt nước miếng, mặc dù từng thải bổ hàng vạn nữ tử, nhưng nhìn trước mặt lung linh da thịt, hắn không động tâm mới là thằng gay.

Nhưng lập tức Chu An liền dập tắt cái kia tâm tư, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở lại thâm thúy, nhàn nhạt đánh giá.

Chu An trầm, nhưng Vũ Nghê Thường thì không thể nào bình tĩnh, nàng thân thể mặc dù xuân độc bị áp chế nhưng bản năng vẫn run cầm cập. Mí mắt lâu lâu liếc liếc, răng cắn chặt, ngón tay bấu chặt chảy cả máu, mặt đỏ như quả gấc.

“ Âm Dương đoàn tụ tán, mặc dù âm hiểm nhưng với ta không hề khó giải. Dùng linh khí, nhập kinh mạch, dẫn dắt độc tố dẫn về một chỗ, sau đó đem hàn ngọc trung hòa nhiệt lượng, tránh hỏa diễm tàn phá đan điền, cũng dùng hàn ngọc làm chất dẫn đem độc dược hút ra ngoài....

- Thiên Âm ngọc tủy, cùng với ta thủ pháp, hẳn không tốn mấy thời gian.

Chu An thầm đánh giá chốc lát, bàn tay xoa xoa, từ bụng dần dần đi lên.Động tác uyển chuyển quen thuộc, lúc xoa nắn, pháp lực liên tục tản nhẹ đem độc lực dồn về đan điền.

Trong giây phút, Vũ Nghê Thường vốn đã triền hồng da thịt càng thêm nóng nảy, hơi thở tựa hồ rất dồn dập, nàng hai mắt càng thêm nhắm tịt. Kẻ này lại đang xoa bóp nàng thân thể, một chỗ không bỏ sót, ngay cả đôi kia cao ngất thỏ ngọc, cũng bị ma trảo dày vò. Mà nàng không những chẳng đi phản kháng, tựa hồ có chút nghênh hợp, bị kiềm hãm vào, thật thoải mái.

- Ưm...ưm Vũ Nghê Thường tiếng rên lớn dần, ám muội vô cùng.

Ước chừng nửa khắc, cảm giác thoải mái ấy biến mất, bởi vì nàng đan điền trở nên nóng hổi, chỉ chốc lát, nóng rực như bị liệt hỏa đốt thân. Ngay khi nàng muốn thét lên đau đớn, thì nhận ra một luồng lạnh lẽo khí tức áp lên, trung hòa kia nóng rực khí tức.

Đây chính là Chu An vừa đặt ngọc tủy, hắn một tay chưa ngừng xoa xoa xung quanh đan điền, tay còn lại đè trên hàn ngọc, thôi thúc pháp lực mà hút ra.

Viên ngọc vốn xanh thẫm, dần dần chuyển sang màu đen, chính là Âm Dương Đoàn Tụ tán ép tới ảnh hưởng.

Bây giờ, tựa hồ tốt thoải mái.

Chừng nửa canh giờ, Vũ Nghê Thường rên to một tiếng, rồi thoát lực ngất đi,nàng hai chân nhẹ nhàng chảy ra một dòng chất lỏng, mùi thơm thoang thoảng.

Chu An cũng gạt mồ hôi, ngồi im điều tức. Này một lần chữa thương, khiến hắn tốn hết toàn bộ pháp lực.

Khẽ từ trong Vũ Nghê Thường giới chỉ lấy năm thành linh đan, linh thạch, coi như tiền công mình cứu nàng đi.

Hồi phục chốc lát, hắn mới giúp nàng mặc áo.Lúc nãy vội vàng chữa trị, chưa có xem nhiều, bây giờ nhìn lại, Chu An không khỏi gật đầu thừa nhận. Trước mặt đang ngủ nữ tử, thật xinh đẹp quyến rũ.

Lắc đầu, mặc xong quần áo, bắt Vũ Nghê Thường mạch tượng, hắn mới gật đầu yên tâm hồi khí.

Cầm ba viên ngọc tủy, Chu An miệng nhếch lên, chỉ cần đem bên trong hàn lực hấp thu, dung cực mạnh hàn khí cầm cự để dục sinh ma hỏa. Rất nhanh thôi, hắn sẽ đột phá nhị tinh, thậm chí tam tinh. Bấy giờ căn cơ vững chắc liền có thể Khai Trần, chỉ cần Khai Trần, tầng tầng thủ đoạn mới có thể không hạn chế sử dụng. Dưới Kim Đan mình chân chính vô địch.

Vừa hồi phục được sáu phần linh khí, chợt bên ngoài có tiếng kinh hô.

Lộc cộc thấy hai tên Thanh La thiếu nữ mặt tái mét chạy vào.

- Làm sao?

Chu An mở mắt nhìn Thanh Ngọc hỏi.

- Lão ma kia đến rồi.

Thanh Ngọc chưa trả lời, tiểu Thanh Trúc đã hốt hoảng nói.

- Đúng vậy, chúng ta ở ngoài trông, nhìn thấy Lão ma đang đến trước thác nước, hình như phát hiện chúng ta.

Nghe vậy, Chu An cũng chẳng lấy làm bất ngờ, mình trận pháp mặc dù có thể che dấu một hai, nhưng nhất định không lâu dài, lão ma hữu tâm sẽ tìm được.

Thanh Ngọc liếc qua đang ngủ say Vũ Nghê Thường, hơi thoáng yên tâm, hỏi hắn:

- Vũ trưởng lão, nàng.....tốt rồi sao?

Chu An gật đầu, cho nàng ánh mắt khẳng định.

- Cảm ơn ngươi!

Nàng thở phào như trút được gánh nặng, lấp lóe liếc hắn. Chu An thì nhắm mắt.

- Đoàng.

Bỗng nhiên khắp tòa động rung chuyển, Chu An giật mình tỏa thần thức điều tra, quả nhiên Lão ma đang mặt mày hưng phấn dùng kiếm phá trận, phòng thủ đại trận sợ không chống được bao lâu. Lão oa oa kêu to:

- Tiểu tử chết tiệt, mau ra đây chịu chết

- Con mẹ nó mau ra đây

Vừa kêu vừa liên tục đánh vào trận pháp.

Chu An chau mày, nhìn hai nàng bảo:

- Mau đưa các ngươi tất cả vật liệu ra đây, ta gia cố trận pháp.

- Ân! Hai nữ luống cuống từ túi trữ vật dốc hết đồ đạc, Chu An cũng lấy luôn từ Vũ Nghê Thường giới chỉ, lật đật bố trí thêm mắt trận, tạo thêm trận bàn.

Bên ngoài, Tiền Xuân Thu đang hăng hái tấn công, sắp phá tan trận pháp, bỗng nhiên sắc mặt khó coi, chửi to:

- Con mẹ nó tiểu tử chết tiệt, con mẹ nó để lão tử vào được, ta làm thịt nhà ngươi.

Chu An gia cố thoáng, mới thở dài trở vào. Lúc bấy giờ, Vũ Nghê Thường cũng vừa tỉnh giấc.Sắc mặt tuy suy yếu, những không còn dấu hiệu bệnh tật.

Chỉ là khi thấy Chu An, khuôn mặt vội vã ửng đỏ, len lén nhìn chẳng biết làm sao mở miệng. Người kia nhưng đã xem quang nàng thân thể đây.

Chu An thật chả bận tâm, nghiêm mặt hỏi nàng:

- Ngươi bây giờ, đánh nhau được chăng?

Vũ Nghê Thường hốt hoảng chốc lát, bất đắc dĩ nói:

- Ta hiện tại suy yếu, nếu đánh lên, phát huy chưa đến một thành pháp lực.

Hít hà, quả như dự liệu. Chu An gõ đầu trầm tư. Bây giờ mình dù thương thế ổn định cũng phát huy tối đa bảy thành sức chiến đấu, hai tên Khai Trần sơ kỳ thì chẳng ăn nhằm, Vũ Nghê Thường thì chỉ phát huy sức lực nhỏ nhoi. Thực khó nghĩ.

- Bây giờ phải làm sao đây?

- Hay là cùng lão ta liều mạng. Thanh Trúc kiên quyết nói.

- Đem cái gì ra liều, ngươi sao? Hắn hừ lạnh trào phúng liếc nàng.

Thanh Trúc bị hắn khinh bỉ, tức giận kêu:

- Vậy ngươi có cách sao?

Chu An nghiền ngẫm chốc lát, nhẹ giọng:

- Chỉ còn một cách.

- Cách gì?

- Ta đem Khai Trần.