Nghịch Trần

Chương 17: Tặng Quân Rượu Nếp, Tiễn Đi Xa



Sơn Tây trấn cổng trước, sáng nay có một chiếc xe ngựa nhỏ đỗ từ sớm.

- Thúc thúc, lần này xong việc nhanh nhanh trở về nhé, ta và tiểu hồ điệp ở nhà chờ ngươi.

Nguyễn Ngọc Giao nước mắt lưng tròng, nức nở nói. Nàng chẳng biết Chu An đi đâu làm gì, chỉ biết lần này đi ra sẽ rất lâu, rất lâu không được gặp thúc thúc, điều đó khiến nàng thương tâm vô cùng, trên vai con tiểu hồ điệp cũng tung tăng theo gió.

- Nhà sao? Chu An cười khẽ, đưa mắt nhìn tiểu thiếu nữ, nhìn tòa trấn trước mặt, cảm khái.

Mười hai năm trước, hắn theo một chiếc xe ngựa, một con lừa đen đi vào trấn. Nhiều năm sau hắn lại theo xe ngựa mà đi. Mười hai năm nhân sinh, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng kỷ niệm thì chẳng phải ít.

Năm đó, hắn dẫn Tiểu Nguyệt vì chán chường tu sĩ cuộc sống mà đến Sơn Tây ẩn cư. Suốt mười mấy năm, hắn quen thuộc vài người, chỉ là bây giờ người già thì đã già, người chết thì đã chết, chỉ còn nha đầu trước mặt đưa tiễn.

Chu An gật đầu cười hiền hòa: - Phải rồi là nhà.

Đưa tay vuốt nàng thanh ty, ánh mắt cưng chiều: - Ở nhà nhớ chăm chỉ tu luyện, bảo trọng bản thân, mùa hoa đào năm tới, ta sẽ trở về.

Nguyễn Ngọc Giao thút thít, gật lấy gật để, cầm một hồ lô rượu nếp đưa cho hắn:

- Ngày bé Ngọc Giao thường thường cho thúc mang rượu, hôm nay ta cũng mang đến một hồ, thúc nhìn thấy nó sau này đem nhớ về ta.

Ha ha. Chu An cười ha hả, nhận vò rượu, xoay người lên xe ngựa mà đi.

“ Gió thổi vi vu Sơn Tây trấn
Tặng Quân rượu nếp tiễn đi xa”

Ha hả, có chút không muốn rời cái này êm ả nhân sinh, Chu An cười nhạt, bình tâm mạnh giá ngựa, chốc lát đã mất hút trong tầm mắt. Nhiều năm trước hắn đến, cả trấn ra đón. Nay trưởng trấn đã chết, Từ lão qua đời, hương thân năm xưa đều đã già, Tiểu Nguyệt không ở, tiễn hắn ra đi lại là một bầu rượu nếp, một cô gái nhỏ.

Đại đạo đằng đẵng, ta như thuyền trôi vô định, nhưng mà đâu có con thuyền nào mãi mãi trôi đi, rồi đến một ngày thuyền sẽ cập bến, về nơi yên bình chốn cũ, đó chính là nhà. Đi thôi, đi thôi rồi ta lại trở về.

................................

Chuyến đi mục đích, đầu tiên để giết chết Dương Hàn giải quyết hậu hoạn, thứ hai là từ trong tay Thanh Sơn Tông nhị trưởng lão cướp giật Âm Sương Hàn ngọc phục vụ tu luyện Hoan Ma công.

Dương Hàn, dù cho tài giỏi đến đâu thì tu vi giỏi lắm cũng chừng Khai Trần sơ kỳ là cao nhất, để vô thanh vô tức giết một tên Khai Trần tu sĩ, Chu An có rất nhiều phương pháp.

Khó khăn vẫn là từ tay nhị trưởng lão lấy được Hàn Ngọc.

Chu An bây giờ nếu đánh nhau, Khai Trần trung kỳ có thể giết chết, dốc hết toàn thân thủ đoạn, Khai Trần hậu kỳ cũng có thể đánh một trận, chỉ là gặp phải nửa bước Kim đan, hoặc Kim đan lão quái, chỉ có nước chạy trối chết.

Thanh Sơn tông ở Đại Nam quốc tuy không phải mạnh nhất tông môn, nhưng xếp vào năm vị trí đầu là ăn chắc. Nếu đã như vậy, thì nhị trưởng lão một trăm phần trăm có tu vi Kim Đan cảnh. Từ trong tay một tên Chân nhân thẳng thắn cướp đồ, Chu An hiện tại vẫn chưa có bản lĩnh ấy. Nên trước hết cần suy xét cẩn thận.

Hơi đau đầu, ngày trước các thủ đoạn bảo mệnh, phần nhiều là để ở La Sơn mật thất, còn lại thì đem cho Tiểu Nguyệt phòng thân. Hiện tại trong người chỉ còn chút ít đan dược chữa thương, nếu như trong tay mình có giữ cái kia ba tấm Trảm Phàm một kích, đừng nói nho nhỏ một tên nhị trưởng lão, chính là cả Đại Nam quốc hắn cũng dám đi ngang.

Tuy than thở thế thôi, Chu An trong đầu vẫn suy tư tính toán, làm sao để âm kẻ này, Kim đan chân nhân thì thế nào, Chu mỗ không đánh được ngươi, âm ngươi chẳng lẽ còn không được sao. Lão già từng bảo làm ma đầu chẳng cần nghĩ nhiều như vậy lý lẽ.

Xe ngựa nhỏ chậm chạp đi, muốn đến Nghệ Quận cũng cần khoảng chín mười ngày. Thực ra dùng Chu An Đạp Vân Quyết chạy bộ hẳn là nhanh hơn gấp đôi gấp ba dư thừa, nhưng mà mấy năm nay sống ở phàm tục, ngồi ngựa xe quen rồi, giờ tự mình đi, hắn có chút lười nhác.

Trước đây Chu An có một chiếc tiên vân, là kiện Hậu Thiên Linh Bảo hư hại, mặc dù bây giờ pháp lực không thể thôi động, nhưng dùng linh thạch thiêu đốt, ba bốn canh giờ liền đến nơi. Thôi thôi, than thở làm gì, giải quyết xong xuôi, về đón Ngọc Giao đi Đại Minh triều La Sơn cốc, thu hồi tất cả liền được ấy mà.

Chuyến này ra đi, hắn đem hầu hết linh đan, phù chú cho nha đầu. Vì Nguyễn Ngọc Giao mặc dù có ma nữ bảo vệ, nhưng hắn vẫn chẳng an tâm lắm. Nhìn lại trống rỗng giới chỉ, hắn cau mày chốc lát rồi đưa mắt hướng về mấy tông môn nhỏ ven đường, miệng cười nhàn nhạt.

Mấy hôm sau, một chiếc xe ngựa, một vị công tử mặc áo trắng thích uống rượu, hình ảnh này khá bình thường ít ai chú ý. Nhưng mà chỉ cần xe ngựa này đi qua cái nào tông môn nhỏ, y rằng bảo khố nơi đó bị chuyển không, bao nhiêu thứ tốt đều bị lấy hết. Các tông môn khóc không ra nước mắt, lại chẳng biết là ai làm.
Chu An trên đường tới hóa quận ngày thứ năm, giới chỉ đã dư dã Linh Thạch, đan dược, thậm chí còn có vài căn thượng phẩm pháp khí.

Hắn nhắm mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Bên tai văng vẳng câu dạy dỗ của ân sư năm xưa: “ Tiểu tử thúi, ta Hoan Ma Môn vì sao thịnh vượng ngươi biết sao, bởi vì chúng ta có một cái truyền thống tươi đẹp: Cái gì không có thì cướp, kẻ nào ngáng đường thì giết, nữ tu xinh đẹp liền thu làm đỉnh lô. Ma tu, ha ha, ma tu chính là phóng đãng vô ưu, ma tu là không sợ trời sợ đất, ma tu chính là đỉnh thiên lập địa chi ma.”
Nghệ Quận đi đến, không còn Đông Trấn Chu Sinh hiền lành nho nhã, mà là một tên ma tu không sợ trời sợ đất, tùy tiện phóng đãng ra đời.

..............


Chu An vừa đi được ngày thứ sáu, Sơn Tây trấn trên bầu trời chợt xuất hiện một đạo cầu vồng màu tím.

Kia cầu vồng ở trên không trung đảo vài đường rồi bất chợt hạ xuống trước cổng trấn, chân dung hiện ra chính là một tên xinh đẹp đạo cô.

Nữ tử này khuôn mặt thanh tú, tóc búi cao sau đầu, mình mặc một kiện màu tím kín kẽ đạo bào, tuy rằng khá rộng nhưng vẫn làm lộ rõ đường cong kinh người, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất, tay trái cầm một chiếc phất trần, tuổi tác trông khoảng chừng hai mươi, hai mốt. Chỉ là người hữu tâm đều biết, có thể bay lượn linh hoạt trên không như vậy, ít ra cũng là Kim Đan chân nhân, mà Kim Đan kỳ ở tu chân giới lấy đâu ra hai mươi tuổi, rõ ràng là mấy trăm năm lão quái vật trú nhan.

Không sao, dù là lão quái vật nhưng rất là xinh đẹp.

Đạo cô đứng trước cổng hồi lâu, đôi mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm:

- Thiên Cơ lão nhân nói là ở đây sao?

Nàng nhắm mắt lại, phóng ra thần thức, một lát sau liền phóng lên cao, nhất chuyển liền đến ngay Chu An nhà cũ, đứng cạnh phiến đá giữa vườn đào, nhẹ giọng thì thào:

- Hẳn là chính xác đi, lão nhân kia bảo chỉ cần tìm được nơi đây một người, kết nhân quả, sau này liền nhất định giúp Thanh La Cung ta an toàn vượt qua kiếp nạn, nhưng tại sao vừa đến ta liền cảm giác có gì đó sai sai?

Đạo cô nhíu mày càng sâu, khẽ gác phất trần nhìn quanh, mặt đẹp hơi nhăn nhó. Nàng gọi là Tạ Khinh Yên, Đại Nam quốc Thanh La cung phó cung chủ.

Thanh La cung phóng nhãn toàn bộ Đại Nam quốc, cũng được xem là nhất lưu môn phái, so với Nghệ quận Thanh Sơn Tông chỉ yếu hơn một đường. Nhưng là năm mươi năm trước, Thanh La cung cung chủ cùng phần lớn tinh nhuệ đệ tử ra ngoài làm việc không may bị ma môn vây công, Cung chủ vẫn lạc, đệ tử chân truyền chết thất linh bác lạc.

Trong tông vốn có hai Kim Đan chân nhân tọa trấn, một nhúm nữ đệ tử, nay chết mất rồi chỉ còn mèo to mèo nhỏ vài ba con.

Năm mươi năm nay nếu không phải vị trước mặt phó cung chủ dằn lưng chống đỡ, tông môn sớm đã bị các thế lực khác ăn sạch không còn xương cốt. Tu chân giới vô tình, nữ tu số lượng khá ít, như Thanh La cung một môn nhiều như vậy nữ tu, hơn nữa hầu hết đều còn là xữ nữ, đừng nói là ma đạo, ngay cả luôn luôn to mồm chính đạo tông môn miệng cũng nước dãi ròng ròng.

Vì vậy trước nguy cơ cấp bách, Tạ Khinh Yên phải nhanh chân đến tìm Thiên Cơ Lão nhân xem bói, tốn mất một phần năm tông môn của cải mới hỏi được tin tức.

“ Tới Đông bắc Sơn Tây trấn, Thanh La cung đem tìm được đường sinh cơ”

Nàng liền vội vàng thu xếp sự vụ, gấp gáp bay đến đây, tiếc là.....không gặp.

Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng đằng sau nàng vang lên ngọt ngào tiếng hô nhỏ:

- Tỷ tỷ ngươi là ai vậy?

Tạ Khinh Yên giật mình quay lại, chợt thấy một thiếu nữ tuổi độ mười lăm, nhã nhặn xinh đẹp, trên vai bay loạn con bướm nhỏ màu vàng, nàng đôi mắt to tròn xoe đang nhìn mình chằm chằm.

Nhìn thiếu nữ, Ta Khinh Yên nhẹ giọng: - Đây là nhà ngươi sao?

Nguyễn Ngọc Giao lắc đầu:- Đây là nhà ta thúc thúc nha, tỷ tỷ tìm ai?

- Ngươi thúc thúc? Thúc thúc ngươi tên gì?

- Thúc thúc ta tên là Chu An...a..mà tỷ tỷ ngươi hỏi để làm gì? Nàng dừng lại, địa hơi cảnh giác đánh giá đạo cô.

Tạ Khinh Yên lắc đầu, nói:

- Ta đến đây tìm người, không biết ngươi thúc thúc ở đâu rồi.

Nguyễn Ngọc Giao cúi đầu nhẹ giọng:

- Thúc thúc mấy hôm trước đã đi rồi, nói là có chuyện cần làm, mùa hoa đào sau mới về thăm ta.

Nói xong trong lòng bất giác xao xuyến, mới có mấy ngày mà nàng đã rất nhớ Chu An đâu này.

- Đã đi, đi nơi nào.

- Ta làm sao biết được, mà tỷ tỷ ngươi hỏi thúc thúc ta làm gì......ngươi ngươi đừng có ý định xấu, thúc thúc ta rất lợi hại, sẽ giết người.

- Ồ! Tạ Khinh Yên nghe vậy hai mi giãn ra, có chút nắm chắc là mình tìm đúng người, quan sát thiếu nữ chốc lát, nghĩ ngợi: “Mùa hoa đào năm sau sao, hẳn là Thanh La cung đến lúc ấy vẫn gắng gượng được.”

Nàng quan sát nha đầu chút ít, gỡ ra mình ngọc phù tặng cho Ngọc Giao, sau đó đáp cầu vồng bay đi.

Đạo cô vừa đi, con bướm nhỏ trên vai mới dám hiện ra chân thân, vỗ vỗ ngực nói:

- Tiểu thư hù chết ta rồi, tỷ tỷ vừa rồi trông thật lợi hại, may mà không có ý xấu, nếu không mười ta cũng không đánh lại nàng.

- Rất lợi hại sao? Nguyễn Ngọc Giao nhíu mày, nàng cầm màu vàng lá phù, nhẹ nhàng nói:- Ta thấy nàng không có ý xấu, hơn nữa còn tặng ta vật này, còn bảo rằng có thể bảo vệ ta ba lần, tỷ tỷ kia hẳn là bạn của thúc thúc đi.

- Đúng vậy, đợi ân công về lại hỏi.