Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 64: Người vô địch



Thấy đạo cụ sư trở lại, phó đạo vội thu lại tri thức dạt dào về mã vượn, một bước vọt tới, chỉ vào mũi đạo cụ sư tiếp tục mắng:

– Tôi đệt, cậu chạy ở nơi đâu hả, biết có bao nhiêu người lo lắng cho cậu không hả! Điện thoại gọi cũng không nghe!

Đạo cụ sư hoảng sợ:

– Tôi chỉ là đi kiếm vài tảng đá thôi mà! Chỉ là lúc đi đường có bị ngã…. hình như là trong ruwngf không có tín hiệu hay sao á…. À đúng rồi! Lưu đạo, ngài xem cái này có thể tính là tai nạn lao động không?

Phó đạo:

– Không.

Đạo cụ sư: “….”

Lê Hạo trong lòng giật mình.

Trong rừng không có tín hiệu?

Đừng nói Nghiêm Trạch đi vào đó đi!

Ôm lòng lo lắng, Lê Hạo nhất trí tiếp tục đợi tới lúc hoàng hôn. Nhưng ngay cả chờ tới lúc mặt trời lặn, Nghiêm Trạch vẫn chưa về, di động gọi cũng không bắt máy. Ngay lúc đoàn phim thảo luận có nên báo nguy hay không, Lê Hạo rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Cậu chạy về nhà nghĩ, sau đó mang theo một vật nhỏ đi tới phim trường.

Nhân lúc mọi người trong đoàn phim đều bận thương lượng chuyện báo nguy, không ai để ý cậu, Lê Hạo vội đút tay vào túi lấy thứ gì đó rồi đặt xuống đất.

– Bát Vương!

Lê Hạo đẩy chú rùa đen nhỏ nằm trong tuyết.

– Chúng ta đi tìm A Trạch!

Lúc Nghiêm Trạch ra khỏi nhà trọ có mang theo Bát Vương, lúc tới quay phim 《Hoàng vũ》 tất nhiên cũng mang theo. Lê Hạo thật sự lo cho Nghiêm Trạch, thật sự không thể cứ ngồi chờ mãi, bèn định bụng đi tìm Nghiêm Trạch. Chỉ là Lê Hạo thầm đánh giá bản thân, nếu Nghiêm Trạch thật sự gặp bất trắc, dù cậu đi cũng chỉ là thêm người, bèn nảy ra ý tưởng dẫn theo Bát Vương.

Bát Vương nằm rạp trên nền tuyết chậm rãi bò hai bước.

Lê Hạo: “….” Tốc độ đó…. hơi chậm đi.

Cậu cầm Bát Vương, nhét chú rùa vào túi, sau vẻ mặt nghiêm trọng đi vào rừng.

—-

Nghiêm Trạch không ngờ có ngày mình cũng bị mắc bẫy.

Nghe được chuyện ma quái về mã vượn, anh không để trong lòng.

Tuy nói là “sau lập quốc không thể thành tinh” có chút phũ, nhưng thực tế giờ là niên đại mạt phát, mấy con chim bay cá nhảy với cây cỏ bình thương muốn hấp thụ linh khí trong thiên địa thành tinh còn khó hơn lên trời. Chuyện mã vượn dã nhân thành tinh gì đó không thể nào là thật được.

Chỉ là tràng vụ nhắc tới, Nghiêm Trạch lúc này mới nghỉ tới, nếu anh định nghiên cứu địa hình xung quanh đoàn phim, thì có lẽ cũng nên nghiên cứu xung quanh mấy lều quay phim.

Minh thương dễ tránh, chỉ là không chắc sẽ không có tên phóng viên nào ngu ngốc ngồi chồm hổm ở rừng chỉ để có tin tức.

Hồi nãy cảnh phó đạo mắng tràng vụ kia, nếu bị người có tâm chụp được, khó biết được người đó có công khai những bức ảnh đó, sau đó bắt đầu múa bút bôi đên đoàn phim hay không.

Dù sao trong giới diễn viên là một bãi nước đục, 《Hoàng vũ》 là phim nữ cường thần tượng, những bộ phim cùng thể loại rất có khả năng chèn ép đối thù, tìm cách hắt nước bẩn lên đoàn phim

Nghĩ vậy, ngay lúc mọi người đang bận rộn tìm đạo cụ sư, anh một mình đi tới bìa rừng quan sát.

—— Nghiêm Trạch tính toán một mũi tên trúng hai con chim: cho dù không tìm được phóng viên, nếu đạo cụ sư thật sự gặp chuyện trong rừng, thì anh cũng có thể tới cứu kịp thời.

Chỉ là đi quan sat trong rừng được nửa đường, thì Nghiêm Trạch không mai dẫm hụt, ngã xuống.

Tuy không giống như đạo cụ sư chạy nửa ngày trong rừng bị ngã tới gãy chân, nhưng Nghiêm Trạch ngã, lại không biết ngã tới đâu.

…. Nói dễ hiểu, anh lạc đường.

Nhưng mà rốt cuộc Nghiêm Trạch vẫn là Nghiêm Trạch, dù có lạc đường cũng không ợ hãi. Lấy ra điện thoại, không có tín hiệu, anh đơn giản búng tay một phát doạn mấy con sóc trong rừng đi ra. Sau khi dặn kĩ Nghiêm Trạch bèn đi theo còn sóc dẫn đường, chuẩn bị về phim trường.

Nhưng.

Sóc trong rừng đâu phải con nào cũng được như Bát Vương, được thần thú thượng cổ thông linh. Bọn nó chỉ số thông minh thấp, không hiểu được. Nên không những không đưa Nghiêm Trạch về, chúng càng đưa càng xa, trực tiếp đưa Nghiêm Trạch tới trạm kiểm lâm.

Thấy vậy, Nghiêm Trạch cũng không trông cậy lũ sóc này có thể dẫn mình về, đơn giản trực tiếp đẩy cửa mà vào—-

Trong phòng không một bóng người.

Nghiêm Trạch đi tới cái bàn duy nhất trong phòng, phát hiện trên bàn có để một cái đèn pin, anh nhấn nút, phát hiện có thể sáng, trong lòng cuối cùng cũng có chút yên tâm.

Tuy nhà gỗ không có ai, nhưng chắc chắn ở đây phải có người sống.

Kiểm lâm lúc này chắc đang tuần sơn nhỉ, anh chắc chỉ cần chờ ở đây là tốt rồi. Chờ kiểm lâm quay về, vừa đúng có thể nhờ người ta dẫn anh về.

Trong nhà gỗ tìm được một cái siêu nước ấm, Nghiêm Trạch rót cho mình một chén nước. Anh tìm tiếp, tìm được một gói hồng trà trong ngăn bàn, bèn bắt tay pha cho mình một chén hồng trà, vừa uống trà, vừa chơi game offline trong điện thoại, chờ kiểm lâm về.

Dần dần, mặt trời lặn hẳn.

Trời tối.

—-

Bên ngoài nhà gỗ.

– Nói chugn chuyện này tôi đã biết, lát nữa về phòng làm việc tôi sẽ phát điện báo nói tình huống của cậu, nếu như mình tinh họ Nghiêm kia mất tích thật, chúng tôi sẽ điều một nhóm kiểm lâm tới đây rà núi.

Kiểm lâm đầu đội mũ da, mặc áo khoác rằn ri quân đội vừa đi vừa nói, vừa đi tới trước nhà gỗ, đưa tay mở cửa.

Lê Hạo đi sau run run chân, vội gật đầu như trống bỏi:

– Phiền anh!

Hồi nãy cậu thật sự rất lo lắng về an toàn của Nghiêm Trạch, bèn tay xách Bát Vương chuẩn bị vọt vào rừng tìm người. Nhưng lúc này IQ của cậu lại tăng đột biến, biết mù quáng lên rừng tìm người là ngu ngốc tặng free dầu, liền nghĩ cách tìm tới kiểm lâm phụ trách trong coi khu này, nhờ đối phương giúp đỡ tìm Nghiêm Trạch.

Kiểm lâm là người quen với địa hình rừng này nhất, có bọn họ giúp chắc chắn sẽ tìm được Nghiêm Trạch.

Gặp được kiểm lâm, đối phương dẫn Nghiêm Trạch đi tới phòng làm việc phát điện báo, thông tri chuyện này với những kiểm lâm khác.

Chỉ là…

Cửa mở.

Lê Hạo với kiểm lâm đứng ở ngoài đồng thời choáng váng.

Nghiêm Trạch ngồi trong phòng bình thản uống hồng trà:

– A? Lê Hạo, sao cậu ở đây?

Lê Hạo: “….”

Đáng ra lời đó cậu nói mới đúng chứ?!

Cậu sớm nên biết.

Nghiêm Trạch anh ấy…

Là vô-địch.